"Hừ!" Cô bé mặc váy xanh lục mở to đôi mắt long lanh liếc xéo Tô Thiếu Bạch, vẻ mặt ghét bỏ tự tay đẩy cậu ra, đến bên chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, vừa quay đầu lại nói chuyện với thiếu niên áo đỏ thì cười tươi như hoa, "Biểu ca, mau đến đây ngồi."

Bị cô bé đẩy khiến cho lảo đảo, chân trái Tô Thiếu Bạch suýt va phải băng ghế gỗ, thiếu chút nữa là ngã sấp.

Thiếu niên áo đỏ tiến lên nửa bước, áy náy đỡ cánh tay cậu, giọng nói lại vô cùng thành khẩn,"Xin lỗi, biểu muội nhà ta kiêu căng từ nhỏ đã quen, đợi chút nữa tiền của mấy vị ta sẽ bảo quản gia tính luôn một lượt, xem như là xin lỗi." Chỉ với mấy lời nói, đã lấy thái độ cực kỳ qua quýt này phủi sạch mọi chuyện của mình, tiện đó mà nói chuyện bồi thường.

Thái độ và giọng nói trái ngược như hai người khác nhau của thiếu niên có thể nói là nho nhã lễ độ, Tô Thiếu Bạch đứng vững thì thầm giật mình, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Lúc thấy hai biểu huynh muội này ở tiệm đang hoa quả khô khi nãy, tuy thiếu nữ váy lục đều là người mắng mỏ đầu tiên, nhưng từ đầu đến cuối cậu đều cảm thấy thái độ và khí thế của thiếu niên trước mắt này dường như còn mạnh hơn cả thiếu nữ váy lục, thậm chí còn chẳng thèm nói chuyện với bọn họ. Chẳng lẽ là do mình hiểu sai à?

Mẹ Tưởng thấy cậu vẫn còn đứng dây dưa với mấy người kia, lo lắng gọi, "Thiếu Bạch, mau sang đây."

Tô Thiếu Bạch đáp lời, đến cạnh thanh niên mặc cẩm bào màu đỏ, cúi đầu thật sâu, "Tạ ơn tiên trưởng." Cậu biết rõ, tuy với người khác chỉ là tiện tay, nhưng lại là cứu bọn họ một mạng.

Mắt phượng của thanh niên khẽ chuyển, bình tĩnh đánh giá thiếu niên thon gầy đứng đắn trước mặt, hài lòng gật đầu với cậu, "Trẻ nhỏ dễ dạy."

Tô Thiếu Bạch vừa xoay người rời đi thì nghe thấy thiếu niên kia lễ độ tiếp lời thanh niên cẩm bào, "Vừa rồi hạ nhân có điều mạo phạm, mong tiên trưởng bỏ qua. Tại hạ là Lý Ức Niên của Đường Châu, xin hỏi tôn tính đại danh của tiên trưởng? Nếu không chê, có thể cùng nhau ngồi xuống ăn để Lý mỗ bồi tội?" Lời lẽ phát ra từ cửa miệng của một đứa trẻ chừng mười tuổi thế này đã xem như là cẩn thận rồi. Tô Thiếu Bạch chợt bừng tỉnh, thiếu niên này khi nãy vốn không phải là khách sáo với cậu, mà là cố ý để vị thanh niên cẩm bào kia nhìn. Tâm cơ sâu thế này, có thể nhìn ra được một chút.

Thanh niên khẽ nhíu hàng mi dài, tỏ vẻ đã hiểu, "Thì ra là Lý gia ở Đường Châu, thế gia đại tộc, thảo nào lại có phong thái như vậy." Cũng không để ý tới lời mời của Lý Ức Niên, một tên nhóc miệng còn hôi sữa của một thế gia, hắn há lại cho vào mắt, nhìn một cái, rồi xoay người phẩy tay áo rời đi.

Hàng trăm cặp mắt đổ dồn lại đây, nụ cười tuấn tú trên mặt Lý Ức Niên lập tức cứng đờ tại chỗ, khớp xương bàn tay đằng sau khẽ xiết thật chặt, ánh mắt nhìn bóng lưng thanh niên phía trước không hề che giấu vẻ oán độc. Thật không biết điều! Đợi đến một ngày hắn trở thành một Chú Kiếm sư mà hàng ngàn Kiếm tu phải chạy theo a dua, rồi hắn sẽ đến gặp người này đòi lại gấp trăm ngàn lần!

Trước cửa lâu chẳng biết tự lúc nào đã xuất hiện một thanh niên áo đen, trên lưng giắt một trường kiếm màu xanh, tua kiếm màu xanh biếc sau vai khẽ phấp phới bay theo gió. Hắn trầm mặc đứng ngoài cửa, không nhúc nhích tựa như một pho tượng, hàng lông mày trên gương mặt hãy còn trẻ tuổi anh tuấn khe khẽ ép đi lệ khí* nhàn nhạt, ánh mắt không chút tránh né nhìn thẳng về phía thanh niên cẩm bào màu đỏ ở trong hành lang.

*lệ khí: sự tàn bạo, độc ác, ở đây ý chỉ sự ngoan độc và lạnh lùng

Thanh niên thấy hắn, chân cũng khẽ ngừng, mặt mày cũng hơi cáu bẳn, "Ngươi theo ta làm gì?"

Thanh niên áo đen khoanh tay không lên tiếng, vẫn tiếp tục đăm đăm nhìn hắn.

"Đầu đá!" Thanh niên mắt phượng thưởng cho ai kia một cái liếc trắng, bước ra khỏi tiệm. Thanh niên áo đen lập tức xoay người, im lặng đi sau hắn.

Đoàn người Đỗ Văn bị tai bay vạ gió được hỏa kế đưa đến bên chiếc bàn đằng sau tấm bình phong mà khi nãy vừa giới thiệu cho mấy người Lý Ức Niên, tránh thật xa chiếc bàn bên cửa sổ nọ.

Đóng cửa ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống*. Dù là ai vốn chỉ muốn ăn một bữa cơm lại vô cớ gặp phải tai vạ thế này đều khó mà nén được nỗi buồn bực trong lòng. Đỗ Hổ và Tưởng Mạc Ngọc đều bị dọa không hề nhẹ, ban đầu cả hai gia đình đều vô cùng vui vẻ, giờ ngồi xuống đều mệt mỏi không thôi, nhìn cả một bàn đầy mỹ vị cũng chẳng còn hứng thú. Đỗ Tam tẩu và mẹ Tưởng mau chóng đưa Đỗ Hổ và Tưởng Mạc Ngọc đến y quán** kiểm tra tình trạng vết thương, cuối cùng cơm tối cũng chỉ có thể ăn qua loa. Mãi đến khi đại phu*** y quán xác nhận hai đứa trẻ đều không có gì đáng ngại, mọi người mới thực sự an tâm.

*ở đây ý bảo là không làm gì mà tai vạ cũng ập đến bên mình

**y quán: chiếu theo từ ngữ hiện đại thì là phòng khám, tuy nhiên thường thì y quán thời xưa còn kiêm luôn bán thuốc, nên có thể xem như là phòng khám kiêm tiệm thuốc

***đại phu: là bác sĩ hiện tại

Sáng hôm sau, mọi người thức dậy sớm tiếp tục cùng Tô Thiếu Bạch đi mua đồ. Sau khi mua xong bột nếp và bột năng trong một cửa tiệm, thì thấy có mấy bó lớn rong biển hơi khô được đặt tùy tiện trong góc tiệm. Thật không ngờ được lại là thứ tốt! Ngay sau khi Tô Thiếu Bạch vừa thấy, đôi mắt không khỏi sáng rỡ, vui vẻ cong khóe miệng. Những nhánh cây này rất dễ để nhận ra, rõ ràng đó chính là nguyên liệu chủ yếu để làm rau câu, vanilla*. Vanilla là một loại thực vật giàu chất keo, được dùng để làm rau câu, lại còn là chất kết tụ tốt nhất để làm thạch và pudding. Đúng là đi mòn gót giày thì không tìm được, đến lúc tìm ra thì lại chẳng phí công**. Món ăn chúc thọ cho lão gia tử Đỗ gia, có cái này là có thể giải quyết toàn bộ rồi!

* ở đoạn này, thực chất không phải là nói vanilla làm từ rong biển, thực chất cây vanilla là một loại dây leo, nên nhìn qua có thể được miêu tả như một loại rong biển, tham khảo thêm ở đây:

** nguyên văn ở đây là "Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu"

Kềm chế kích động trong lòng, Tô Thiếu Bạch hỏi thăm mấy hỏa kế, "Đây là gì?"

"À, cái này ấy hả, là sớm hôm nay có mấy người ở nơi khác mang đến đây, bọn họ mua đồ trong tiệm nhưng không đủ tiền, bèn lấy nó trao đổi với ông chủ." Dùng vật đổi vật tuy không phải là bản chất, nhưng chỉ cần hai bên mua bán đều đồng ý, thi thoảng vẫn sẽ có.

"Vậy mấy cái này có bán không?"

"Thế nào, cậu muốn mua à?" Hỏa kế nọ sửng sốt nhướng mày. Vừa nãy hắn còn nghe bà chủ ở sân sau trách mắng ông chủ không ít, không ngờ lại có người đến tận cửa giúp giải quyết vấn đề này.

"Tôi muốn xem một chút." Tô Thiếu Bạch lôi một nhánh dài gần một tấc trong bó rong biển nắm trong tay, lật qua lật lại kiểm tra một chút, hình dáng nhánh cây nhọn đầu, dài ngắn không đuề, góc hông lớn hơn bốn mươi lăm độ, quả thật là vanilla!

"Thế nào?" Hỏa kế đứng bên cạnh lo lắng nhìn, không ngờ dáng vẻ như đúng rồi của đứa trẻ trước mặt lại có thể khiến hắn khẩn trương theo. Mẹ Tưởng và Đỗ Tam tẩu đứng sau hai người, nửa kinh ngạc nửa tò mò. Món đồ khô khô kỳ lạ này hai người chưa từng thấy, xem chừng cũng là đồ ăn? Đỗ Văn nắm nắm tay, trên gương mặt đen thui cũng mang theo một chút sửng sốt và nghi ngờ, dựa vào thường thức của đứa trẻ này, xuất thân của nó cũng phải là thế tộc, nhất định không giống bình thường, nếu thật bị vứt bỏ, thật là đáng tiếc mà.

Ai khi sau khi kiểm tra xong thì gật đầu với hỏa kế, "Chính nó, giá thế nào?"

"Cậu chờ chút, tôi vào hỏi ông chủ." Hỏa kế gãi đầu quay lại gọi một tiếng với một lão đầu mập mạp, ghé vào bên tai ông thầm thì vài câu.

Lão đầu khép hai tay sâu vào trong ống tay áo màu nâu, nói vài câu với hỏa kế, rồi quay đầu cười mà hỏi, "Cậu nhóc muốn mua thạch thái*?"

*thạch thái ở đây nghĩa là đồ ăn làm bằng đá (thạch trong trường hợp này có nghĩa là đá), Ngạn không thể nào chuyển ngữ chỗ này được nên phải giữ nguyên, nguyên nhân thì ngay tại câu sau của Tiểu Bạch, mọi người xem sẽ rõ

Thì ra bọn họ gọi vanilla là thạch thái, Tô Thiếu Bạch thầm hiểu, tiếp lời, "Đúng vậy, không biết giá bao nhiêu?"

"Vừa rồi hỏa kế cũng có nói với khách quan, đây là thứ mà vị khách từ xứ khác đến để ở chỗ ta, lão già ta cả gan muốn hỏi một câu, khách quan biết thứ này?"

Câu hỏi của lão đầu mang đầy hàm ý, Tô Thiếu Bạch không biết ý ông ta thế nào, bèn cắn môi dưới đáp, "Xem như là biết đi."

"Vậy khách quan nhất định biết tác dụng của nó?"

"Tôi không biết có tác dụng với người khác hay không, nhưng với tôi ắt có chỗ hữu dụng." Tô Thiếu Bạch thật thà trả lời, cậu không có ý gạt người, nhưng đã có vết xe đổ ông chủ Vân Lai lâu trước đó, cậu cũng không muốn nói thẳng hết mọi thứ cho người khác.

"Vậy tốt, người quang minh chính đại không nói lời ẩn ý, lão già ta đồng ý dùng giá gốc bán thứ đó, chỉ cần khách quan đáp ứng một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Lão gia ta họ Trương, cửa tiệm gạo mì, hương liệu này vốn chỉ là một chút buôn bá nhỉ, khách quan đến mua đồ nhất định là có quan hệ tới ăn uống. Nhà mẹ của vợ ở đường bên cạnh có một cửa hàng thức ăn, nếu như sau này khách quan đồng ý lấy thức ăn làm kế sinh nhai, kính mời đến đó tâm sự cùng chúng ta trước." Lão đầu vẫn cười híp mắt như cũ, ẩn ý trong lời nói, chính là tình nguyện hợp tác với Tô Thiếu Bạch.

Cặp mắt của thương nhân là sắc bén nhất, Trương lão đầu buôn bán mấy chục năm, tất nhiên am hiểu việc tùy mặt gửi lời. Vừa nghe giọng nói của đứa trẻ trước mặt là biết không phải người bản xứ, người xứ khác luôn có nhân tài ẩn dật, món đồ mà ngay cả vợ và mấy đầu bếp cũng không biết, cậu ta lại nhận ra, nói không chừng chính là đệ tử của gia tộc Thực tu đi rèn luyện. Quần áo giản dị cũng chẳng sá gì, những đại tộc tu tiên, bình thường đều có vài quy tắc kỳ lạ, không là thứ mà người phàm có thể làm theo. Nhưng nếu đối phương bằng lòng để lại vài quyển sách dạy nấu ăn, thì đúng thật là phúc phận của bọn họ. Mà dù có đoán sai, ông cũng chẳng bị thiệt gì cả, trái lại cũng lấy lại được vốn gốc từ mấy món khó xử lý này. Cái này gọi là chày cán bột có hai đầu nhẵn, trái phải đều không lo lỗ.

Mà Tô Thiếu Bạch lại bị lời nói của ông phát lạnh cả người, lão đầu này sao tinh ma quá vậy? Dù gì cậu cũng chỉ là đứng trước cửa hàng người ta mua mấy món đò, vậy mà cũng bị nhìn thấu à? Xem ra sau này bất luận bản thân có làm chuyện gì cũng phải nghĩ xa hơn mới được. Hai vị chủ tiệm, đều dạy cho cậu bài học.

Ra khỏi cửa tiệm của Trương lão đầu, bọn họ men theo đường nam tiếp tục đi, không bao lâu thì thấy một cửa hàng có cánh cửa cực lớn. Trên biển hiệu màu đen viết ba chữ "Lăng Vân Các" màu vàng, nét chữ rồng bay phượng múa, vô cùng khí thế. Cẩn thận ngẫm lại, là một nhà bán bùa chú linh khí. Đoàn người Đỗ Văn không có hứng thú với mấy thứ này, mà cũng không mau được, cho nên không định vào trong, chỉ là Tô Thiếu Bạch hết lần này tới lần khác lại đứng yên.

Hàn Băng trận.

Nhìn thấy bùa chú, cậu lại nhớ đến cái tủ lạnh mình luôn tâm niệm. Mà nhìn thấy giá nơi này cũng được, nói không chừng có thể tốt hơn so với cái người bán trên phiên chợ. Trong tiệm ngăn nắp, cũng có nghĩa là chất lượng được bảo đảm. Tô Thiếu Bạch thầm nghĩ một hồi, bèn cất bước đi vào. Đoàn người Đỗ Văn sau một hồi do dự, cũng sợ hãi đi theo cậu vào Lăng Vân Các.

Ngoại trừ Vân Lai lâu thì cửa tiệm này thực sự to hơn bất kỳ cửa tiệm nào mà bọn họ từng thấy trong trấn Thanh Thủy, chỉ nội dưới lầu đã gần trăm mét vuông. Mười hai quầy hàng bằng đá đen tạo nên một bầu không khí tĩnh lặng, có thể được khí phái bất phàm của nơi này. Mỗi một quầy hàng đều có chừa một khoảng không ở giữa, sau quầy có hai hỏa kế mặc áo xanh mũ xanh đồng nhất, lúc tiếp khách thì luôn nở nụ cười. Kỳ lạ là, hoàn toàn không nghe được âm thanh bọn họ nói chuyện với khách hàng, một cửa hàng lớn như vậy mà lại còn yên tĩnh hơn một quán nhỏ bình thường.

Trên không có treo bốn tấm biển ngang nền đen chữ vàng giống nhau, phân thành bốn loại phù chú, đan dược, linh khí*, linh thạch, ý nói loại hàng được bày bán bên dưới tấm biển, từ đó chia cửa tiệm thành bốn khu vực, để cho khách nhân dễ dàng tra tìm. Quầy hàng được tựa vào bên tường cũng không giống tủ gỗ thông thường, mà là được chế tạo từ chất liệu thạch anh đen nử trong suốt. Xuyên qua bề mặt quầy được mạ vàng, mơ hồ có thể thấy được hình dáng của vật được đặt bên trong, giả cả hiển nhiên là xa xỉ. Nhất thời, Tô Thiếu Bạch có ảo giác như đang đi vào một cửa hàng chuyên bán những món đồ xa hoa ở kiếp trước. Thật ra thì cậu nghĩ vậy không sai mấy, Lăng Vân Các là một cửa tiệm chuyên bán các loại linh khí, có rất nhiều chi nhánh trên đại lục Đông Hoàng. Diện tích tại chi nhánh ở trấn Thanh Thủy tuy không lớn như Vân Lai lâu, nhưng chỉ cần tùy ý lấy một món từ ngăn hàng ra cũng có thể bằng ít nhất nửa năm tiền Vân Lai lâu kiếm được. Mà đến Lăng Vân Các, đa phần là những người tu tiên, mua bán cũng chủ yếu dùng linh thạch, người phàm như cậu vốn rất hiếm khi bước vào.

*khí () trong trường hợp này là vũ khí

Tô Thiếu Bạch đứng tại cửa nhìn quanh quất, rồi đi thẳng đến nơi có gắn biển hiệu viết hai chữ phù chú. Ba cái bàn hiện tại ở đó đều trống rỗng.

Tuy nói cửa tiệm hiếm khí tiếp người phàm, nhưng mà gương mặt của hỏa kế lại không thấy nề hà, hỏi, "Khách quan muốn mua phù chú gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play