Có vẻ như trấn Thanh Thủy cũng không lớn lắm, tầng đá xanh xám xây tường thành ước chừng cao cỡ bốn người, bên trên hai cánh cửa thành là cờ thành màu vàng mơ phấp phới theo chiều gió, phần phật kêu vang.

Bên ngoài cửa thành hình vòm không phải là bức tường bao nửa vòng [1], mà là một khoảnh sân rất rộng hình vuông. Dòng người qua lại cửa thành không ngớt, rộn rộn ràng ràng, ra vào lui tới cực kỳ náo nhiệt, cảnh tượng sầm uất hưng thịnh. Ngoài cửa có bảy tám tốp binh lính khoác áo giáp nâu sẫm, đầu đội nón giáp, bên hông giắt hoành đao to tướng lấp lánh ánh bạc, vẻ mặt nghiêm cẩn đứng hai bên đường, chỉ khi nhìn thấy ai khả nghi mới tra hỏi vài câu, chứ không quấy rầy đa phần người đi đường.

Xe ngựa Đỗ gia xuôi theo dòng mà vào thành, đi thẳng đến khách điếm phía đông trấn.

Ban đầu mẹ Tưởng cho rằng Đỗ Văn chỉ gửi xe ngựa ở khách điếm, không ngờ Đỗ Văn bảo hỏa kế* giúp ổn định xe thẳng một mạch rồi đi đặt hai gian phòng, "Đỗ Tam tẩu, đây là...."

*hỏa kế: cũng tương đương với tiểu nhị, là người làm trong khách điếm

"Cửa thành trấn Thanh Thủy sẽ đóng trong khoảng nửa canh giờ nữa, chúng ta vất vả đến đây một chuyến, nhất định phải đi dạo cho vui một chút, nửa canh giờ sao đủ, cứ ở lại một đêm đi, an tâm."

"Không cần đâu mà, chúng ta tranh thủ chút thời gian, cũng cỡ nửa canh giờ rồi. Hay là, chúng ta mỗi bên trả riêng đi?" Một gian phòng hết năm mươi đồng tệ, thật sự là quá tốn kém cho Đỗ gia rồi. Mẹ Tưởng bất an trong lòng.

Đỗ Tam tẩu giữ tay mẹ Tưởng lại, chân thành mà nói, "Nghe ta đi, lần này Thiếu Bạch có thể giúp một tay, chúng ta cũng không biết làm sao để cảm ơn thằng bé, vừa vặn có thể dẫn cả nhà mọi người lên trấn dạo quanh một chút, đây chẳng phải là bổn phận cần phải làm sao? Còn nữa, mang cả mấy đứa trẻ ra giá làm gì chứ?"

"Không, không phải đâu." Mẹ Tưởng vội vã xua tay, đành phải thôi.

Xung quanh là tiếng người ồn ào, mẹ Tưởng và Đỗ Tam tẩu đứng trước khách điếm nói chuyện, Tô Thiếu Bạch, Tưởng Mạc Ngọc và Đỗ Hổ đứng dàn hàng, đều tò mò nhìn ngắm khắp nơi. Cả con đường rộng cỡ vài chục thước, mặt đường lát đá vân xanh, góc cạnh được mài đến nhẵn bóng, chứa đến bốn chiếc xe ngựa đi dàn hàng vẫn dư sức. Cửa tiệm hai bên đường chi chít san sát nhau, đủ mọi sắc cờ hiệu biển tiệm, phần lớn là khách điếm và tửu lâu* hai tầng. Đánh mắt nhìn lại, căn "Vân Lai lâu" phía sau bọn họ hiện tại vô cùng to lớn, không nhắc tới cửa sổ điêu khắc khéo léo còn hơn cửa tiệm bên cạnh, ngay cả nước sơn đỏ cũng sáng hơn nhiều. Khoảng năm sáu thước trên cửa lớn rộng rãi có treo chuỗi biển hiệu hình vuông bằng gỗ dày chừng hai ngón tay, trên đó khắc ba chữ rồng bay phượng múa 'Vân Lai lâu'. Nhìn mặt tiền hoành tráng đến vậy, có thể thấy được chút ít chủ quán làm ăn khá là phát đạt.

*vốn muốn chuyển ngữ thành quán rượu cho thuần Việt, nhưng vì quy mô nơi này khá lớn, nên giữ nguyên từ tửu lâu vậy

Đỗ Văn vỗ bàn tay to tướng lên vai trái Tô Thiếu Bạch, "Này nhóc, cậu muốn ăn cơm trước hay đi dạo trước?"

Ngồi xe ngựa xóc nảy gần nửa ngày khiến Tô Thiếu Bạch tạm thời chẳng còn ham muốn gì hết, bèn hỏi cô bé và Đỗ Hổ, "Tiểu Ngọc, Hổ tử, hai người đói không?"

Tưởng Mạc Ngọc và Đỗ Hổ đều lắc đầu, ánh mắt dính chặt vào một quán bán kẹo cách đó không xa, rõ ràng là muốn đi dạo trước rồi.

"Đỗ đại thúc, nếu thím cũng không đói, hay là chúng ta cứ dạo quanh trước đi, cũng có thể chọn tiệm mua đồ vào xem một chút." Tô Thiếu Bạch ngẩng đầu đáp lời Đỗ Văn.

Nếu nhìn từ trên cao, toàn bộ trấn Thanh Thủy là một hình chữ nhật, có bốn đường chính, đông tây một đường, nam bắc ba đường, vừa vặn giống như chữ '卅', cắt trấn Thanh Thủy thành tám phần. Trong đó, đông và nam chủ yếu là khách điếm, tửu lâu và nhiều loại cửa hàng, phía bắc phần lớn là nhà các gia đình trong trấn, còn phía phần nhiều là các cửa hàng thủ công và xưởng kỹ nghệ.

Bọn họ đến đây mua nguyên liệu, tất nhiên chủ yếu dạo quanh phía đông và phía nam. Dưới sự yêu cầu của Tô Thiếu Bạch, mẹ Tưởng trước tiên mua cho Đỗ Hổ và Tưởng Mạc Ngọc mỗi người một xâu kẹo đường trái cây ướp lạnh, Tưởng Mạc Ngọc cố gắng nhét vào miệng Tô Thiếu Bạch một viên, món này khá giống với mấy xâu kẹo hồ lô đường xanh lục, cùng là ngoài chua trong ngọt, mùi vị rất tuyệt. Đi được vài chục bước thì gặp ngay một cửa hàng hoa quả khô, Đỗ Văn biết trong thạch hoa quế cần dùng đến hoa quế, bèn dẫn mọi người đi vào.

Mặt trước cửa hàng hoa quả khô này chật hẹp nhưng bên trong lại bày vô vàn món ngọt khác nhau, trên xà nhà cũng treo đầy, trong góc tiệm chồng chất mấy cái sọt tựa hồ có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào. Mấy thứ như hoa quế này, chỉ có hàng mẫu lớn chừng móng tay được để trong chén rượu sứ trắng nhỏ, đặt trên quầy cho khách tự chọn, những chiếc đĩa tròn màu trắng bày la liệt trên tủ, ít nhất cũng phải có đến sáu mươi, bảy mươi cái. Đằng sau quầy hàng bằng gỗ là dãy quầy dẫn thẳng đến phòng trong, toàn bộ đều là những ngăn tủ hình vuông màu đồng có thể kéo bằng một tay, khá giống với mấy ngăn tủ đựng thuốc trong cửa hàng thuốc.

"Đây là gì vậy?" Tô Thiếu Bạch chỉ một đóa hoa màu hồng khép lại như nụ hoa đặt trong một cái chén sứ trắng, thứ cậu thấy, chính là hoa hồng.

Thấy vài người lớn dẫn theo mấy đứa trẻ vào đứng trước quầy hàng, hỏa kế trong cửa tiệm tuy thấy kỳ lạ, nhưng lại biết xem sắc mặt khách, dù gì địa hội kiểm tra linh nguyên sắp đến rồi, mấy chuyện thế này hằng năm gặp không ít. Hắn liến thoáng nói, "Hoa Phú Cẩm, có thể pha trà, cũng có thể ăn, thanh nhiệt giải độc."

"Cái này thì sao?"

"Cỏ Tường Vân, mùi vị rất đặc biệt, ngâm lâu trong nước bị hòa tan, có thể làm trà, khỏe gan sáng mắt."

"Còn cái này?"

Hỏa kế thấy Tô Thiếu Bạch chỉ đóa hoa trắng nọ, mặt lộ vẻ vui mừng, vội vã lưu loát giới thiệu, "Tuyết Phù Dung, cái này có thể nói là đồ tốt, vừa có thể ăn vừa có thể ngâm trong nước, hương vị thanh nhã, có thể định thần, mà với nữ tử thì chính là vật đại bổ dùng để dưỡng nhan đó. Ăn vào thì dù có kém mấy vị tiên trưởng kia thì cũng chả kém nhiều lắm đâu, nhưng là khá đắt. Trong tiệm chúng ta cũng chỉ có tổng cộng là mười đóa mà thôi."

Tô Thiếu Bạch hơi giật mình, "Ít như vậy?" Quả nhiên, mấy món dưỡng nhan ở bất kỳ thời kỳ nào cũng là quá xa xỉ với con người.

"Đúng vậy, mỗi đóa tám mươi đồng tệ."

"Cái gì?" Khổng chỉ Tô Thiếu Bạch, ba người lớn đứng sau cũng kinh ngạc đến độ mắt cũng muốn rơi cả ra.

"Mua không nổi thì tránh ra!" Một giọng nói mềm mại như chuông đồng truyền đến từ phía sau bọn họ, Tô Thiếu Bạch quay đầu lại thì thấy hai đứa trẻ một trai một gái tầm mười tuổi đứng trước cửa tiệm. Trai thanh gái lịch, đứa con trai mặc cẩm bào màu đỏ, buộc thắt lưng màu bạch ngọc trông cực kỳ bắt mắt, cô bé thì cả người mặc tơ lụa xanh biếc, tóc đen nhánh được búi thành kiểu tóc triều dương, thanh thú đứng đấy, tựa như bích thủy đằng la*, dáng vẻ cả hai như phấn trác ngọc thế**, đằng sau còn có hai tên đầy tớ mặc áo dài màu đen đi theo.

*bích thủy: nước xanh biếc; đằng la: cây tử đằng

**phấn trác ngọc thế: ý nghĩ tương tự với phấn điêu ngọc trác, thường chỉ phụ nữ xinh đẹp mà thanh nhã hoặc những đứa trẻ xinh xắn trắng trẻo dễ thương

Cửa tiệm hoa quả khô vốn đã không lớn, bọn họ đứng vây trước quầy vốn đã chiếm hết cả tiệm, nếu ngoài cửa có người muốn vào thì quả thực có chút khó khăn.

Đỗ Văn đỏ bừng mặt, tự mình kéo mấy đứa trẻ ôm về bên mình, cùng với Đỗ Tam tẩu và mẹ Tưởng chen chúc tại chồng sọt ở bên kia, để trống non nửa quầy hàng.

Đứa nhóc mặc áo đỏ kiêu ngạo hất cằm, sai sử tên đầy tớ đằng sau, "Đưa hắn 800 đồng tệ. Mười đóa Tuyết Phù Dung này, ta lấy tất."

"Được, được!" Hỏa kế trong tiệm vui mừng đáp lời, vội vàng nhận tiền rồi đưa đồ đã gói kỹ đưa tới.

"Hứ!" Cô bé mặc đồ xanh lục trừng mắt liếc Tô Thiếu Bạch ở bên quầy, xoay người đi với đứa nhóc kia.

Đầu thai rồi vẫn là người làm việc tay chân, nhìn cái dáng vẻ lắm tiền của người ta, Tô Thiếu Bạch bĩu môi, chỉ lấy mấy món đã chú ý từ trước cho hỏa kế xem một chút, lẩm bẩm, "Người trên trấn thật đúng là lắm tiền."

Hỏa kế liên tục có đến hai cuộc buôn bán, tâm trạng cũng tốt, thuận miệng tám thêm một lời, "Trấn Thanh Thủy làm sao mà nuôi được người như vậy chứ, đây cũng chỉ là ở tạm trên trấn thôi, mấy ngày nữa là đến Bác Sơn phái kiểm tra linh nguyên đó."

"Đúng nhỉ, nửa tháng nữa là đến thời gian Bác Sơn phái mở cửa tuyển môn sinh rồi, hèn gì khách điếm cũng đủ người cả." Đỗ Văn chợt hiểu ra.

Hỏa kế luôn tay mà miệng cũng không rảnh xíu nào, "Còn không phải à, lúc tuyển môn sinh hằng năm Bác Sơn phái, trấn Thanh Thủy đều đầy người nơi khác, cái quán nhỏ này chúng tôi, gần một phần ba mối làm ăn đều là dựa vào tháng này cả đấy!"

Thì ra mùng chín tháng chín hằng năm, Bác Sơn phái đều đến cửa chính dưới chân núi Phù Lô cử hành đại hội kiểm tra linh nguyên trong ba ngày, thu nhận môn đồ. Bất kể từ đâu đến, gia cảnh thế nào, chỉ cần tròn mười tuổi là có thể đến kiểm tra linh nguyên linh căn, cũng sẽ được môn phái Chú Kiếm sư lớn nhất thiên hạ nhận vào môn phái. Thời gian này hằng năm, có biết bao đứa trẻ cùng với tôi tớ cùng nhau đến đây hội tụ, vừa hưng phấn lại lo sợ bất an đợi đại hội kiểm tra nhập môn. Về chuyện này, có người thì toàn tâm toàn ý muốn thành Chú Kiếm sư, cũng có những con em thế gia không được chọn ở các môn phái tu tiên khác, linh căn khá hỗn tạp như tứ linh căn hay ngũ linh căn cũng tới đây để thử vận khí.

Sau khi Tô Thiếu Bạch nghe được, trong lòng cũng có chút rộn, nếu muốn học cách sử dụng linh nguyên lực và phương pháp tu hành chính xác, cũng như muốn sớm biết rõ lai lịch của Pudding thì đến Bác Sơn phái quả thật là cách tốt nhất hiện tại. Nhưng mà, mẹ con Tưởng gia phải làm thế nào? Dù gì cũng phải tìm một phương án ổn định hợp lý trước đã.

Ra khỏi cửa tiệm hoa quả khô, mọi người đi bộ theo con đường lát đá, quả nhiên, trên đường gặp phải rất nhiều người vừa nhìn trang phục là biết không phải người địa phương, đủ mọi giọng nói. Danh tiếng đệ nhất thiên hạ của Bác Sơn phái cũng không treo cho có, trấn Thanh Thủy theo đó cũng giống như danh lam thắng cảnh đến du lịch vậy, biển người mịt mù, vô cùng náo nhiệt. Tô Thiếu Bạch ước ao nhìn đầy loại cửa hàng hai bên đường, nếu như có thể có được một cửa tiệm ở chỗ này thì tốt rồi.

"Đỗ đại thúc, cửa tiệm nơi này có tính địa tô không?" Cậu đánh giá bốn phía, thuận miệng hỏi.

"Bên này đa phần là tiệm nhà, ít cho thuê, cửa tiệm thông thường thì tiền thuê mỗi tháng khoảng ba, năm ngàn đồng tệ, một năm cũng cỡ từ mười bốn đến hai mươi bốn châu tệ. Mà nếu mua một cửa tiệm thì chắc cỡ một trăm rưỡi đến hai trăm châu tệ. Không tính thuê."

Đắt quá đi! Rất nhiều người thôn Thái Bình cả năm thu nhập cũng chỉ cỡ ba, bốn ngàn đồng tệ, vậy mà chỉ có thể thuê cửa tiệm được một tháng ở đây. Tô Thiếu Bạch lại tính toán thu chi hiện tại, u oán bĩu môi, cậu chỉ có hai châu tệ kia mà thôi, cho dù có cộng thêm tiền trong tay mẹ Tưởng vừa kiếm được cũng chỉ hơn chín trăm đồng tệ, nếu trả ba phần, muốn thuê cửa hàng nhỏ nhất cũng không đủ. Cái này đã là chưa tính tiền hàng, tiền sửa sang, tiền vật dụng nguyên liệu cũng như tiền ăn hàng ngày. Còn với hai châu tệ tiền trợ cấp cho cái chết của ba Tưởng, cậu tuyệt đối cũng không đề nghị đem đi dùng. Xem ra, cho dù có muốn quyết liệt đánh một trận làm chút buôn bán nhỏ, dù có là quỷ nghèo cũng phải mua "phủ" và "chu" [2] mới được.

Mọi người đi dạo đến khi lên đèn, đi đứng bủn rủn mới quay về Vân Lai lâu ăn cơm tối. Tô Thiếu Bạch thấy chủ tiệm sau quầy thì không khỏi sửng sốt, lúc mới đến cậu chỉ đứng dưới bậc thang cố sức quan sát xung quanh nên không có đi vào trong xem, chủ tiệm này, thật không ngờ lại chính là cái người trả hơn trăm đồng tệ mua cá của cậu hôm trước.

.

Chú thích:

[1] bức tường bao nửa vòng: hình minh họa bên dưới

[2] "phủ" và "chu": "phủ" ở đây nghĩa là nồi, "chu" có nghĩa là thuyền, hoặc là cái đài đựng chén. Ngạn thực sự cũng không hiểu lắm câu này, tuy nhiên dựa theo những gì đọc và biên tập từ đầu đến giờ thì có thể hiểu rằng ở chỗ này Tiểu Bạch đang muốn thuê cửa hàng, nhưng quá mắc nên Tiểu Bạch nghĩ cho dù có là quỷ nghèo thì cũng phải mua cho bằng được những vật dụng cơ bản.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play