[...]

Tô Thiếu Bạch gật đầu, đợi đến khi thần đan giáng thế, cậu chắc chắn sẽ tới tìm Phượng Nhị đòi chia mấy viên. Sư phụ kim chủ đại nhân, tôn sư đại nhân...chẳng biết có đủ để chia không nữa.

Lén để lại tín phù, Nam Cung Hạo và Tô Thiếu Bạch lập tức kiếm cớ đi tiễn Phượng Nhị và Hạ Mạt, cần xuống núi Thám Nguyệt. [Truyện chỉ được up trên wordpress Tiêu Tịch Lâu và wattpad Tiêu Tịch Lâu (@tieutichlau)] Mà lúc này hai vị tôn sư đại nhân vẫn đang gườm lấy gườm để nhau, cãi nhau sấp mặt, chẳng ai nhận ra suy nghĩ của đồ đệ nhà mình. Chỉ có đại sư huynh Kỳ Mặc đứng cạnh Liên Vi Sơn sâu xa nhìn, tủm tỉm cười, hành lễ tạm biệt với họ, dường như đã nhìn thấu dự định của hai người từ lâu.

"Em cứ cảm giác đại sư huynh biết kế hoạch của tụi mình ấy." Tô Thiếu Bạch ngồi trên vành chắn của Xích Tiêu, xoa phần lông ngắn trên đầu Sữa Bò. Cuối cùng cũng thoát khỏi ma chưởng của Kiếm tu đại nhân, Sữa Bò cuối cùng cũng thả lòng cuộn thành một cục lông bên chân đầu bếp nhỏ, hạnh phúc gà gật ngủ. Phi kiếm màu đỏ mang theo ánh sáng lấp lánh, mau chóng vụt qua biên giới núi Phù Lô, bay về phía Thiên Kỳ môn. Bóng dáng Bạch Chuẩn nhanh như điện chớp, bay xa đằng trước Xích Tiêu.

Nam Cung Hạo khẽ nhướng mày kiếm, dáng người thẳng tắp, góc áo màu lam phất phơ trong gió, "Huynh ấy không ngăn lại tức là đồng ý." Đối với vị đại sư huynh này, dù có thế nào y vẫn nhìn không thấu suy nghĩ của đối phương.

Chạng vạng, bên cạnh cây Linh Thạch trên núi Kình Thiên của Thiên Kỳ môn vẫn đầy ắp bóng người, người đến người đi không ngớt. Từ trước tới nay, trong nhóm đệ tử Kiếm tu lứa mới nhất, Nam Cung Hạo luôn là hóa thân của hai từ "thiên tài" và "đệ nhất thiên hạ", cực kỳ có uy danh, dù phi kiếm trông có xa lạ thì mấy đệ tử ấy vẫn nhận ra bóng dáng của y.

"Sư huynh!"

"Sư huynh Nam Cung Hạo!"

"Sư huynh đã trở lại!"

Xích Tiêu còn chưa đáp xuống, bên dưới đã có nhiều âm thanh lục tục gọi tên.

Cả hai xuống phi kiếm, thì có rất nhiều đệ tử Kiếm tu xúm lại hành lễ với Nam Cung Hạo, ánh mắt tràn ngập sùng bái. Những người đứng gần co rút con ngươi, tu vi sư huynh hình như lại càng thêm thâm hậu rồi.

"Sư huynh, bây giờ chắc không phải huynh đã lên đến hậu kỳ Nguyên Anh chứ?" Một Kiếm tu trẻ tuổi trong tốp người nhịn không được lên tiếng hỏi.

Nam Cung Hạo nhìn xung quanh, giọng điệu bình thản không gợn sóng, "Còn nửa chén trà nhỏ nữa là lớp tối bắt đầu, mấy người còn thời gian rảnh rỗi đứng tốn thời gian hử?"

Còn chưa dứt lời, mặt mày mấy đệ tử Kiếm tu đứng túm tụm lại xung quanh biến đổi, chỉ trong nháy mắt bị đánh tan tác như chim muông, bay biến sạch sẽ, đùa à, thói quen thích phạt người khác diễn luyện kiếm thức của sư huynh nổi danh chẳng khác nào tốc độ tu luyện của y đó, bọn họ chẳng muốn xả thân làm gương đâu.

Tô Thiếu Bạch dẩu môi, nhìn cả rừng phi kiếm bay vọt ra ngoài bốn phương tám hướng, bốn năm kim chủ đại nhân không về mà uy danh hình như lại càng tăng thêm thì phải?

Hài lòng nhìn cây Linh Thạch thanh tịnh lại, Nam Cung Hạo nhàn nhã tiến tới, kiểm tra nhiệm vụ có chữ màu lam đang đợi nhận trên khối ngọc bài. Tô Thiếu Bạch đứng sau y hai bước, chớp hàng lông mi, tò mò quan sát nội dung trên ngọc bài.

Cần tìm mười cây cỏ Thiên Mục, thù lao một trăm linh thạch hạ phẩm

Cần tìm một khối Kim Tích lân, thù lao năm viên linh châu hệ thủy

Cần tìm tàn quyển Vọng Nguyệt phổ, thù lao ba linh khí Cam phẩm

Vọng Nguyệt phổ? Tô Thiếu Bạch chớp đôi mắt hoa đào, cảm thấy tên này nghe quen lắm, hay là mình đã từng nghe thấy ở đâu đó nhỉ? Không đợi cậu nghĩ ra, trên khối ngọc bài đột nhiên xuất hiện nhiệm vụ có màu chữ vàng kim, treo ngay trên đỉnh rất dễ thấy. Suy nghĩ Tô Thiếu Bạch hơi chuyển, cậu nhơ tôn sư đại nhân từng giới thiệu qua, nhiệm vụ có chữ màu vàng kim là thông báo cho tất cả tu sĩ các môn phái, tha hồ mà nhận, còn nhiệm vụ có chữ màu lam là nhiệm vụ chỉ định chỉ cho Kiếm tu Thiên Kỳ môn nhận. Vậy nhiệm vụ mới thông báo đó là dành cho tất cả tu sĩ các môn phái?

Mười hai huyện Tần Châu gặp nạn bị dị thú tập kích, mỗi một dị thú nguyện dùng trăm linh thạch thượng phẩm làm thù lao, thành khẩn mời tu sĩ các phái đến tương trợ. Thượng Quan thế gia

Thượng Quan thế gia? Có phải là Thượng Quan gia nơi xuất thân của Thượng Quan Linh không nhỉ? [Truyện chỉ được up trên wordpress Tiêu Tịch Lâu và wattpad Tiêu Tịch Lâu (@tieutichlau)] Lý, Thẩm, Phượng, Thượng Quan, Nam Cung được xem như là năm gia tộc lớn nổi tiếng khắp đại lục Đông Hoàng, nội môn chắc chắn không thiếu cao thủ trấn giữ, giờ lại thống báo nhiệm vụ xin các môn phái lớn giúp đỡ, chẳng lẽ là tình huống rất khẩn cấp à? Bình thường dị thú đều tập trung tại nơi linh khí sung túc để tu luyện, cũng có loại ác thú khát máu ăn thịt nhân loại, làm hại thế gian. Nhưng mười hai huyện đồng thời bị dị thú tập kích, tình huống này chưa từng nghe qua.

Sữa Bò đứng cạnh Tô Thiếu Bạch, mở to đôi mắt màu lam như đá quý, ngẩng cổ lên cũng làm như xem ngọc bài. Bạch Chuẩn đậu trên lưng nó, nhàm chán cào cào mớ lông trắng muốt lấp loáng của nó, vẽ thành mấy đường thẳng song song. Mi làm cái trò gì đó, làm như đọc hiểu được ấy!

[...]

Lưu hỏa phóng ra, Xích Tiêu tức khắp bay lên, mau chóng rời đi.

"Thanh kiếm đó chắc không phải là mệnh kiếm Tô Thiếu Bạch luyện chế cho Kiếm tu đại nhân đấy chứ?" Mấy Chú Kiếm sư đứng sững trên mặt đất hồi lâu, mới có người lên tiếng hỏi. Bát diện kiếm! Phẩm cấp trên Hoàng phẩm, là mệnh kiếm ao ước của mỗi Kiếm tu. Cũng là phẩm cấp mà hiện tại bọn họ căn bản không thể với tới.

Hứa Ý đứng đằng trước nhất, tay chậm rãi hạ xuống, mặt mày vặn vẹo nhìn không trung, trầm mặc không nói gì.

"Không có ngươi, ta sẽ là đệ nhất Hoàng phẩm đệ tử, diệt cỏ tận gốc, sư huynh, là ngươi mới dạy ta đó."

...

"Diệt cỏ tận gốc, phòng ngừa hậu hoạn. Hành động của Thiếu Bạch cũng có thể giải thích được."

...

"!" Tô Thiếu Bạch đột nhiên tỉnh lại từ trong mộng, suýt nữa là ngã nhào khỏi thân Xích Tiêu, trán đổ mồ hôi lạnh, mặt cắt không còn giọt máu.

Nam Cung Hạo trở tay nắm cổ tay cậu lại, kéo người về bên mình, "Sao vậy?" Sữa Bò cũng bị động tĩnh của cậu đánh thức, nhích tới cạnh Tô Thiếu Bạch, quấn đuôi và cơ thể lên bắp đùi cậu, dụi dụi sưởi ấm cho cậu, chủ nhân lạnh phải hôn?

"Ác mộng." Tô Thiếu Bạch chưa tỉnh hẳn, mắt vẫn còn thẫn thờ.

[...]

"Đừng vội, có ta ở đây." Nam Cung Hạo ôm cậu vào lòng, đồng thời vận chuyển linh lực của mình vào trong cơ thể đầu bếp nhỏ, oắt con nguyên anh cảm nhận được nguyên anh trong người Tô Thiếu Bạch khó chịu, tức thì hóa thành luồng ánh kim đi theo linh khí chui vào trong thức hải của cậu, lo âu ôm nhóc con mặt mày tái nhợt vào lòng, thành thạo giúp nó dẫn dắt linh khí, đến khi linh đài của bé con ổn định, sắc mặt nõn nà trở lại. Oắt con nguyên anh mới thỏa mãn hôn hai cái liên tục trên mặt bé con, rồi mới hóa thành luồng ánh kim bay trở về. Trán Tô Thiếu Bạch nổi hai sợi gân xanh, cậu biết ngay thằng oắt này đâu có lòng tốt như thế mà!

"Mười năm trước, cái năm tụi mình gặp dưới chân núi Phù Lô đó, trong khu rừng nhỏ đó, em tận mắt chứng kiến..." Khi nguyên anh ổn định lại, tâm trạng Tô Thiếu Bạch cũng dần bình tĩnh, kể lại câu chuyện mình gặp khi đó, nói hết tất cả cho Nam Cung Hạo. [Truyện chỉ được up trên wordpress Tiêu Tịch Lâu và wattpad Tiêu Tịch Lâu (@tieutichlau)] Nhị sư huynh làm Chấp sự trưởng lão cũng từng nói qua, Hứa Ý từng có một sư huynh có thiên phú rất cao, sau thì gặp chuyện mà mất, xem ra, đó chính là cái người mà mình trông thấy.

Nam Cung Hạo nhướng mày kiếm, "Nói như vậy, Hứa Ý chính là kẻ đầu dỏ gây nên chuyện tàn hại đồng môn. Xem ra phải đưa cho nhị sư huynh và sư tôn nhà em mỗi người một bức tín phù tra xét một phen."

"Anh tin lời em nói sao?" Tô Thiếu Bạch ngạc nhiên cực kỳ nhìn Nam Cung Hạo, kim chủ đại nhân à một chút anh cũng không hoài nghi hả?

Kiếm tu giơ ngón tay thon gầy xoa sau gáy đầu bếp nhỏ, để cậu thả lỏng tinh thần, "Lời em nói, ta đương nhiên tin." Linh đài của đầu bếp nhỏ rất sạch sẽ, nguyên anh không sợ hãi, thì đó không phải là nói mớ.

Đêm khuya quạnh hiu, trăng sáng trên cao, ngân hà rủ xuống.

Dường như tất thảy mọi sắc màu rực rỡ đều tập trung lại trong đôi mắt màu hổ phách của Nam Cung Hạo. Sạch sẽ, trong veo, rung động lòng người. Phản chiếu hoàn toàn hình ảnh Tô Thiếu Bạch, chỉ có cậu.

"Em muốn nói cho anh một chuyện, anh có tin không?" Tô Thiếu Bạch nhìn cặp mắt của kim chủ đại nhân ma xui quỷ khiến thốt ra một câu. Giờ khắc này, đột nhiên cậu có cảm giác thôi thúc, muốn nói bí mật lớn nhất của mình cho Nam Cung Hạo.

Nam Cung Hạo không nói gì, chỉ nghiêm túc gật đầu. Y có dự cảm, những lời đầu bếp nhỏ nói sau đó, quan trọng hơn chuyện Hứa Ý nhiều lắm.

"Anh có tin ngoài đại lục Đông Hoàng còn có đại lục khác không?" Tô Thiếu Bạch cân nhắc cách dùng từ, quyết định ra tay từ đại chiến tiên ma mà kim chủ đại nhân quen thuộc nhất.

"Đại lục khác?"

"Đúng. Sau đại chiến tiên ma, sự sống Cao Châu kiệt quệ, phân thành nhiều mảnh, một trong số đó đá hóa thành đại lục Đông Hoàng bây giờ. Cũng tương tự thế, trên các mảnh vụn ấy, có rất nhiều mảnh vụn giống như đại lục Đông Hoàng, trải qua vạn năm sinh sôi nảy nở, bây giờ có rất nhiều người sinh sống. Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên*."

*nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn, ý nói núi này cao còn núi khác cao hơn, ngưi này gii còn ngưi khác gii hơn

Nam Cung Hạo khẽ nhíu mày, "Ý em là Kỳ Áo Chi Châu?"

"Kỳ Áo Chi Châu?"

"Ừ, có người nói nơi đó không khác mấy với đại lục Đông Hoàng, cũng là một trong những mảnh vỡ của Cao Châu ngày xưa."

"Ừ...đúng, cũng không khác mấy, nhưng không chỉ có Kỳ Áo Chi Châu, còn có rất nhiều mảnh vỡ của Cao Châu, hàng ngàn hàng vạn, còn nhiều hơn cả phi kiếm trong Kiếm Cương trận của Thiên Kỳ môn, trải khắp mọi nơi."

Hàng mày của Kim chủ đại nhân nhíu lại hơn xíu nữa, khó hiểu nhìn đầu bếp nhỏ, sau đó thì sao?

"Ngày trước em sống tại một mảnh vỡ tên là Địa Cầu," Sau khi mở bài, chuyện về sau dường như cũng không khó mở miệng như cậu tưởng tượng. Tô Thiếu Bạch cô đọng hai mươi năm sinh sống của mình thành mấy trăm chữ, nói đến chuyện không biết vì sao mình xuyên tới đại lục Đông Hoàng, rồi chứng kiến Hứa Ý giết người đoạt bảo, chuyện gặp được mẹ con nhà họ Tưởng, mãi đến khi gặp được Nam Cung Hạo dưới núi Phù Lô. Sau đó, cậu lo lắng bất an nhìn kim chủ đại nhân. Mặc dù cậu chắc chắn Nam Cung Hạo sẽ không tùy tiện xem cậu thành Ma tu rồi diệt trừ tại chỗ, nhưng mấy kiểu phản ứng như phẫn nộ đi mất, cắt áo dứt tình này nọ thì cực kỳ có khả năng lắm á.

Nam Cung Hạo nghe xong, mày nhăn rõ thành hình chữ 川, trầm mặc hồi lâu, mới lạnh nhạt hỏi một câu, "Nữ nhân leo núi với em thì sao?"

"À...không biết nữa." Tô Thiếu Bạch thấp thỏm đợi một hồi lại nghe được câu hỏi của Nam Cung Hạo thì không khỏi đờ đẫn, kim chủ đại nhân, trọng tâm của anh có hơi sai á? Hẳn là nên chất vấn hỏi thân phân và chuyện dời hồn của mình mới đúng chứ nhỉ?

"Em không đi tìm nàng ta?"

"..." Hình như mình ngửi thấy mùi chua chua á ta. Đôi mắt hoa đào của đầu bếp nhỏ cong cong, "Có tìm cũng phải tìm người khác."

Nam Cung Hạo đen mặt, còn một người nữa?

[...]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play