Mảnh vỡ ghế ngọc bắn ra khắp nơi, quẹt qua làm bị thương mu bàn tay của tiểu đồng áo xanh đứng bên cạnh, người nọ an phận hạ mắt che chặt tay không gây ra một chút âm thanh nào.


Mà người cúi đầu quỳ dưới bậc thang cũng không dám thở mạnh.


Ánh mắt của nam nhân mặc cẩm bào tím đứng trên cao càng trở nên lạnh lẽo hơn, "Chuyện khi nào?"


"Bốn canh giờ trước ạ."


"Bốn canh giờ? Chuyện bốn canh giờ trước, tại sao bây giờ mới nói?" Ngụy Vô Thiên híp mắt nguy hiểm nhìn, giọng nói càng lúc càng rét buốt.


"Lúc đó ngài đang tu luyện...thuộc hạ không dám làm phiền."


"Bốp!" Người áo đen quỳ trên đất tựa như bị một bàn tay vô hình khổng lồ nắm lấy, rồi té ngã trên đất, co giật hai cái thì bất động.


"Khỏi cần tới làm phiền ta nữa." Ngụy Vô Thiên thu tay lại, oán hận nhìn thi thể. Chỉ vì cái lý do ngu xuẩn này, hắn đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất dẫn Ngụy Vô Pháp ra ngoài. Tính tính thời gian, e là bọn họ đã đến trận quan đầu tiên rồi.


Đi trong màn sương đen khoảng bốn, năm canh giờ, cuối cùng trước mặt ba người xuất hiện một vật to như quái thú. Vật này lấp ló giữa màn sương, Tô Thiếu Bạch đến gần mới phát hiện, thứ này trông như một tường thành đồ sộ. Cậu ngồi trên đỉnh đầu dực hổ, ngửa đầu quan sát, màn sương đen và tường thành màu xám đen gần như hợp lại thành một thể, nhìn không thấy điểm cuối, ước chừng cao ít nhất mười trượng. Lại quan sát hai bên một phen, chẳng tìm thấy vết tích cửa thành ở đâu cả.


Dực hổ mang cả đám đi vòng quanh tốn thời gian khoảng hai lần nửa nén nhang nhưng vẫn không tìm ra cửa vào, bèn dừng chân đứng dưới tường thành gầm nhẹ, thiếu niên áo tím khẽ cười, vỗ đầu nó an ủi, "Đừng lo, chỗ này là trận quan đầu tiên rồi."


Sữa Bò cũng học theo cách làm của Ngụy Vô Pháp, dùng chân trước của mình vỗ vỗ đỉnh đầu dực hổ, dực hổ gục đầu, không phát ra âm thanh nào nữa.


Ngụy Vô Pháp phủi áo đứng dậy, nói với Nam Cung Hạo, "Trận đầu tiên này, để ta đến thử xem."


Còn chưa dứt lời, góc áo màu tím nhanh như chớp vọt đến bên tường thành màu xám đen. Ngay lúc hắn tiếp cận sát tường thành, mấy chục cái bóng xám đen hình người đột nhiên xuất hiện phía trước, quỷ mị mà tấn công Ngụy Vô Pháp, hung ác bao vây hắn.


Gì đây? Đừng nói đó là thần thức còn sót của Ma tu sau khi vong mạng tại trận quan đầu tiên này nha? Tô Thiếu Bạch ngạc nhiên tròn mắt nhìn bóng người đột ngột xuất hiện này. Đừng nói là cái gọi là tường thành trước mặt này thực chất đều là những thần thức màu xám đen này chất chồng lên nhau nhé, kiểu này thì có đến tận bao nhiêu người bỏ mạng đây? Da đầu đầu bếp nhỏ râm ran, căng thẳng xoa ngón tay mình.


Giết, giết, giết! Kẻ nào đến giết không tha! Không đau không biết, chỉ còn lại nỗi oán hận giết mọi thứ trước mắt.


Bóng đen xung quanh liên tục xuất hiện, kéo đến ngập trời, sát ý mãnh liệt mang theo gió lạnh vây xung quanh bọn họ, so với luồng sát ý muốn cùng đất trời tranh đấu bên trong Kiếm Cương trận thì sát ý trong trận quan trước mặt này còn mang theo nỗi oán hận âm tà, cảm giác thù hằn khắc cốt tuyệt vọng lạnh lẽo phả thẳng vào mặt, tựa như một con rắn độc quấn chặt lấy người, khiến người ngạt thở.


Tô Thiếu Bạch chỉ cảm thấy tâm loạn như ma, mọi cảm xúc không cam lòng và oán niệm cứ liên tục trỗi dậy trong lòng, nóng nảy khó dằn, tại sao người vô tình rơi xuống vực lại là mình? Tại sao ông trời lại nhét cậu vào cái thân thể vô dụng thế này? Tại sao cậu lại phải trải qua hết thảy những chuyện không may như thế? Mọi loại ý niệm không ngừng điên cuồng gào lên bên tai, ong ong cả đầu, như muốn xé toạc tâm thần cậu. [Truyện chỉ được đăng trên wordpress Tiêu Tịch Lâu và wattpad Tiêu Tịch Lâu (@tieutichlau)] Biết mình đang bị ảnh hưởng từ thần thức còn sót lại của Ma tu, Tô Thiếu Bạch ngồi xuống tĩnh tọa, vội vàng vận chuyển linh khí trong cơ thể chống chọi lại. Nghe được âm thanh sột soạt bên cạnh mình, Nam Cung Hạo quay đầu lại thì thấy sắc mặt trắng bệch trán đổ mồ hôi của đầu bếp nhỏ. Thế là y tự mình luồn tay nắm chặt những ngón tay cứng ngắc của Tô Thiếu Bạch vào lòng bàn tay mình. Đầu ngón tay và lòng bàn tay y còn vương một lớp chai sạn mỏng manh, lại khô ráo ấm áp, mang theo sức mạnh kỳ lạ trấn an lòng người. Linh khí Kiếm tu xuyên qua lòng bàn tay Tô Thiếu Bạch, hội hợp bên trong kinh mạch cậu, dẫn linh khí của cậu vận chuyển một vòng, dần dần những âm thanh đáng sợ bên tai mới chậm rãi biến mất, tâm thần Tô Thiếu Bạch từ từ bình tĩnh lại.


Rồi ngước mắt nhìn Ngụy Vô Pháp, luồng sáng tím vẫn lấp lóe, cũng chẳng biết hắn đã đẩy lùi đợt tấn công thứ mấy rồi, một đợt bóng đen vừa biến mất, trên tường thành đột nhiên xuất hiện một cái hố lõm vào rộng cỡ hai người, sâu tận một mét. Mặt mày Ngụy Vô Pháp bình tĩnh tiếp tục tiến tới, bóng đen xuất hiện càng dày đặc, đánh về phía hắn.


Tô Thiếu Bạch chớp mắt, nhìn tình cảnh cả bầy bóng đen đông nghìn nghịt đang tranh nhau kẻ trước ngã người sau nhào tới suýt nữa nhấn chìm bóng dáng của thiếu niên áo tím, thế tức là trận quan thứ nhất này chỉ đơn giản là chơi trò "giáp lá cà" vậy thôi hả, chỉ cần xuyên thủng cái "tường thành" trước mắt này rồi tự mình mở một cánh cửa trên tường là xong à? Nếu tốc độ quá chậm có khi nào còn chưa xuyên thủng đằng trước thì phía sau đã khép lại luôn rồi không?


Phỏng đoán của của cậu không ngờ lại ứng nghiệm, cái hố trên tường thành thu hẹp lại bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được. Tô Thiếu Bạch băn khoăn, có cần phải ra đó giúp không nhỉ, bằng không lát nữa quay trở về chẳng phải càng tốn sức hơn sao? Nhưng mà hình như Ngụy Vô Pháp cũng không dùng hết sức, cả Phong Lôi Tử Kim Tiên cũng chẳng thấy lấy ra. Quay đầu nhìn lại, thấy đôi mắt màu hổ phách của kim chủ đại nhân cũng đang chăm chú nhìn Ngụy Vô Pháp đánh nhau với đám bóng đen trên tường thành, cậu bèn yên tâm, mấy chuyện chiến đấu này, kim chủ đại nhân chắc hẳn là chuyên gia rồi, nếu cần phải ra tay giúp đỡ, y chắc chắn sẽ làm, tâm trạng Tô Thiếu Bạch vô thức bình tĩnh lại.


May mà Ngụy Vô Pháp ra tay nhanh lẹ, ngay trước khi cái hố sâu hoắm trên tường thành khép lại thì đã đánh thủng tường. Một luồng sáng trắng lóe lên, rồi đột nhiên nứt vỡ, hóa thành một thanh kiếm khổng lồ, chém dọc từ trên tường thành xuống phía dưới, bổ nó thành hai phần. Mặt đất hơi rung chuyển, tường thành vang lên tiếng vỡ vụn, sụp sang hai bên đến tận mấy mét.


Xem ra trận quan đầu tiên là nơi phá bỏ mê chướng, phía bên kia tường thành sắc trời sáng sủa, không có làn sương đen khó chịu nọ, người trông có thể cảm nhận được sự uất ức bực bội trong lòng đều bị phá tan, tinh thần phấn chấn.


Dực hổ ngửa đầu rống to, giống như đang cổ vũ chủ nhân nhà mình, hất mặt ưỡn ngực giậm chân đi đến. Ngụy Vô Pháp nhảy trở về đỉnh đầu dực hổ, hơi đắc ý vỗ đỉnh đầu nó, "Đi!"


Qua khỏi trận quan tầng một, trước mặt không còn sương mù đen cản trở tầm mắt, đường nhìn trở nên thông tháng. Đập vào mắt là có thể thấy một mảnh đất khô căn đổ nát.


[...]


Truyện chỉ được đăng trên Wordpress Tiêu Tịch Lâu (https://kimnganhoa0712.wordpress.com/) và Wattpad tieutichlau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play