Chậc chậc, nếu sau này Sữa Bò trưởng thành có thể có dáng vẻ uy phong lẫm liệt như con dực hổ đó thì lúc ra ngoài quả đúng là tuyệt không chịu nổi mà! Hai mắt Tô Thiếu Bạch lấp la lấp lánh ánh sáng, chọt chọt Sữa Bò trong lòng mình, cẩn thận xem xét toàn bộ móng vuốt của nó mấy lần, sau đó vẫn chưa từ bỏ ý định bèn vuốt vuốt lông, láng mượt như nước, thân hình béo tốt, quả thực là đã được nuôi rất chi là tốt, ngay cả một cọng lông xơ xác cũng không có, nhưng mà nhìn kiểu gì cũng thấy không có dấu hiệu mọc cánh. Sữa Bò trợn to đôi mắt như ngọc bích vô tội nhìn vị chủ nhân nào đó đang quấy rối mình đủ kiểu, đành phải phối hợp duỗi móng động chân, hôm nay chủ nhân nhiệt tình đến độ khiến cho thú ăn không tiêu mà!

Khác với bầu không khí đằng đằng sát khí của tầng mười bảy trước đó, toàn bộ tầng mười tám vắng tanh, chẳng những yên tĩnh chẳng có lấy một tiếng động mà thậm chí còn không thấy có bất kỳ dị thú nào.

Nam Cung Hạo nhướng mày kiếm, lạnh lẽo nhìn xung quanh, chuyện gì đây? Tô Thiếu Bạch quấy rối cục lông Sữa Bò không đạt được gì cũng nhận ra bầu không khí kỳ lạ xung quanh, bèn ngẩng đầu nhìn khắp nơi. Chẳng lẽ dị thú tầng mười tám biết tàng hình? Bị suy nghĩ của bản thân khiến cho lạnh cả gáy, đầu bếp nhỏ lập tức buông Sữa Bò ra đứng dậy.

Đằng sau tai đột nhiên truyền tới một luồng gió mát lạnh, Nam Cung Hạo nghiêng người né, vừa quay đầu lại thì thấy đầu bếp nhỏ đang cầm thanh kiếm Thanh phẩm trung đẳng khi nãy chém về phía mình! Tiểu Bạch luyện kiếm trôi chảy tựa như cao sơn lưu thủy, nhưng dùng kiếm lại chật vật giống như suối khô nhỏ giọt, mà cái người trước mặt lại có thân thủ nhanh đến thế này, chắc chắn không phải người thật... Hỏng rồi, là ảo trận! Trong lòng thiên tài Kiếm tu vừa thay đổi, lập tức nhận ra cảnh tượng trước mặt thật ra chỉ là ảo ảnh mang lớp da của đầu bếp nhỏ mà thôi. Ảo trận nhưng lại không ảo, ảo hay thật đều do sự thay đổi của ý nghĩ, đánh bại đối phương thì sẽ phá tan được ảo ảnh, nếu như bị thương thì sẽ từ ảo chuyển thành thật. Nói cách khác, người là giả, nhưng công kích lại là thật. Y thả kiếm khí chém đứt phi kiếm của đối phương, đầu bếp nhỏ trước mắt tan biến như cát bay, trong chớp mắt hóa thành đại sư huynh chỉ mới gặp một lần.

Nhìn Kiếm tu đại nhân bên cạnh chẳng hiểu vì sao đột nhiên di chuyển né tránh, lát sau Tô Thiếu Bạch mới hiểu, có thể đây chính là thử thách tầng mười tám của địa cung, xem chừng bởi vì mình là Chú Kiếm sư nên không cảm giác được sự nguy hiểm bên trong. Nhưng khi cậu mới nghĩ đến đây thôi, đột nhiên có một luồng kiếm khí màu trắng bạc sắc bén bay tới, Sữa Bò hốt nhiên nhảy vọt lên, cong người tựa như cầu vồng, nuốt lấy luồng kiếm khí ấy. Xem ra không uổng công được dực hổ đặc huấn*, động tác cục lông Sữa Bò rõ ràng đã thành thạo hơn trước nhiều lắm. Tô Thiếu Bạch dẫn Tiểu Bạch và Sữa Bò trốn vào trong góc tường, lấy phòng khí hình dạng như tấm bình phong từng dùng trong Bà Sa Kính Thiên ra, nghĩ lại mà phát hoảng, bèn lấy nó chắn trước mặt mình. Hiện tại kim chủ đại nhân y như là đang nổi điên không phân biệt được địch ta, tốt nhất là nên tránh mới được.

*đặc huấn: huấn luyện đặc biệt

Kiếm tu đại nhân tự mình diễn khoảng chừng ba ngày ba đêm mới chịu ngừng, toàn thân ướt đẫm giống như vừa mới dầm mưa xong, trán lẫn thái dương đều đầy mồ hôi, chỉ có đôi con ngươi màu hổ phách sáng rực vô cùng, cứ như là càng đánh càng hăng. Ngay lúc y ngừng lại, một luồng sáng trắng tỏa ra khắp người, đó chính là linh khí tu vi địa cung thưởng cho. Tô Thiếu Bạch lập tức thành thạo nhìn về vị trí tầng mười bảy khi nãy, đó là nơi phi kiếm luôn xuất hiện. Tiếc là hiện tại chỗ đó chẳng có cái gì cả! Đương lúc cậu ngẩn ra, sàn nhà dưới chân cả hai mở ra lần nữa, tầng mười chín? Không phải mộ Vạn Kiếm chỉ có mười tám tầng thôi à, lẽ nào còn có thêm một cửa ải ẩn nữa à? Đầu bếp nhỏ do dự nhìn xuống phía dưới một chút, mấp máy môi một chút, rồi lại nhìn sang Nam Cung Hạo, ý tứ cực kỳ rõ ràng rằng, có muốn xuống đó không?

Nam Cung Hạo lắc đầu, Tô Thiếu Bạch còn tưởng y muốn lập tức tiêu hóa hết ba phần tư tu vi mới đạt được, kết quả, Kiếm tu đại nhân chỉ vào trong Phiên Thiên Ấn một chút rồi quay trở ra với một bộ đồ mới toanh sạch sẽ.

Tô Thiếu Bạch:...

Sao cậu lại không nhận ra Kiếm tu đại nhân còn có thuộc tính thích đẹp như chim công trống vậy chứ!

Tầng mười chín cũng có bốn bức tường trơn nhẵn giống tầng mười tám, trống không, chẳng có thứ gì hết. Thanh phi kiếm Thanh phẩm thượng đẳng vốn nên xuất hiện ở đâu rồi? Nhớ lại lúc ở tầng mười bảy, sau khi qua được cửa ải của dực hổ, thì phần thưởng thanh phi kiếm Thanh phẩm trung đẳng xuất hiện ngay trên sàn nhà. Đầu bếp nhỏ vội chạy đến gần vị trí sàn nhà như thủy tinh cẩn thận kiểm tra một hồi, rồi thử nhấc chân bước qua đạp đạp, càng đạp càng mạnh, phi kiếm Thanh phẩm đâu rồi? Sao không chịu nhả ra vậy hả! Buồn một điều là xung quanh chẳng có phản ứng gì cả, thứ duy nhất thay đổi là hình vẽ linh căn trên sàn nhà, không còn là hình vẽ hỏa linh căn từ hồi bắt đầu nữa, mà là hình vẽ ngũ linh căn lúc trước khi nhảy xuống địa cung.

Nam Cung Hạo bình tĩnh ngồi xuống, nếu "đối thủ" tạm thời chưa xuất hiện, thôi thì tranh thủ thời gian tu luyện vậy. Không có đối thủ cũng chẳng có phần thưởng, lại không thấy cửa ra đâu cả, đây chẳng phải là muốn chơi xấu nhốt người ta lại à? Đầu bếp nhỏ bội phục nhìn quý ngài "cuồng tu luyện" nào đó, rồi lại nhìn căn phòng với bốn bức tường trống trơn trước mặt, nhịn không được mà đoán già đoán non. Nhưng khi trông thấy dáng vẻ ung dung bình thản của kim chủ thì lại do dự một lát, sau cũng ngồi xuống theo, cùng đợi với kim chủ đại nhân, xem thử rốt cuộc cái thứ này tính chơi trò gì với mình. Hồi nãy nhận được thanh phi kiếm Thanh phẩm trung đẳng vẫn chưa nghiên cứu, bèn tiện tay thả Pudding ra cho nó ăn viêm thạch rồi lại luyện tập khống chế sức lửa một chút.

Hai người đợi ròng rã gần cả nửa tháng.

"Ầm ầm!" Trần nhà trên đỉnh đầu Tô Thiếu Bạch đột nhiên mở ra, Nam Cung Hạo phản ứng mau lẹ, ngay lúc vách đá mở chưa tới một bàn tay, đã dời bước ngăn trước mặt đầu bếp nhỏ. Ba tên hai trắng một lục đang chơi rượt bắt cũng ngừng lại, Sữa Bò và Tiểu Bạch tự giác đứng tại hai bên Tô Thiếu Bạch ngửa đầu cảnh giác nhìn, chỉ có mỗi Pudding là chẳng có tí tiền đồ nào lủi vào trong tay trái chủ nhân, ý nói ta đây không thuộc phái chiến đấu, gặp tình huống bạo lực này thì tự giác trốn.

Hai bóng người một đỏ một đen rơi xuống từ trên trần nhà trông vô cùng quen thuộc, là Hạ Mạt và Phượng Nhị. Hai bên chợt thấy mặt nhau đều có đôi phần ngạc nhiên, sao lại gặp được bọn họ ở đây chứ!

Ngay lúc đó, địa cung đột nhiên tỏa ra ánh sáng cực mạnh, thanh phi kiêm Thanh phẩm tìm mãi không thấy cuối cùng cũng xuất hiện rồi!

Xuất hiện ngay chính giữa bốn người là một thanh phi kiếm màu đồng xanh dày có hai lưỡi, đang lẳng lặng lơ lửng giữa không trung. Kiếm có chuôi thẳng, đầu chuôi hơi cong thành hình vòng, hai bên vành chắn có điêu khắc hoa văn đầu thú, hình thù thân kiếm na ná lá liễu, thân kiếm hướng về đầu mũi thì đột nhiên cong lên, chính giữa có hai đường lõm song song kéo dài, đến gần chỗ vành chắn thì có khắc hai chữ "Tam Xích", lưỡi kiếm nhọn ánh trăng lạnh lẽo, quanh thân kiếm vấn vít ánh sáng màu xanh trong suốt.

Ngay tại thời điểm Tô Thiếu Bạch thấy nó thì đôi mắt không kiềm nổi sáng rực lên, tạo hình thanh kiếm này mộc mạc lại mạnh mẽ, từ chuôi cho đến lưỡi kiếm, mỗi một đường cong đều hoàn hảo, lắng đọng đầy sự sắc bén, kiếm ý được nén lại vô hình trung áp chế đối phương đến độ khó mà cử động. Đó là kiểu khí chất lạnh lùng cương trực được thử thách tôi luyện và mài giũa theo thời gian, chớp mắt qua vạn năm, tỏa ra sức mạnh rung động lòng người.

Tam Xích kiếm.

Giữa đất trời có chính khí, Tam Xích Kiếm lộ chốn phong trần, vì xã tắc khoác áo nhung*.

Trải qua bốn mùa hồng hoang, mượn bàn tay người luyện kiếm mà hiện thân nơi hậu thế. [1]

*áo nhung: nhung ở đây không phải là nhung lụa mà là áo giáp chiến đấu thời xưa

Quả đúng là một thanh thần binh lợi khí. Hiếm thấy nhất là thanh phi kiếm này không có thuộc tính, năm linh căn loại nào cũng có thể sử dụng được hết. Phi kiếm như thế, chỉ có thể được tạo từ hai loại lửa thiên hỏa hoặc địa hỏa mà thôi, tiếc rằng phương pháp chế tạo đã thất truyền từ lâu. Cậu bạn Chú Kiếm sư Lục phẩm cảm thán không ngừng, không thể không nói rằng nếu mười bảy thanh phi kiếm trước đó đứng trước mặt nó đều sẽ bị mờ nhạt, hơn nữa so ra cái nào cũng chẳng bằng một phần mười thanh này.

Ngay từ lúc thanh kiếm này xuất hiện, mũi kiếm không ngừng rung động trong không trung, dường như có chút gấp gáp muốn tìm cho mình một chủ nhân mới. Anh hùng tranh nhau, người mạnh sẽ là chủ nhân mới!

Thần binh thượng cổ chỉ có một, dù có vượt qua được tầng mười tám, nếu không đánh bại đối thủ cũng không lấy được, xem ra là muốn bốn người bọn họ tự giết lẫn nhau đây mà! Lòng dạ ác động thật, cả bốn người bị Tam Xích kiếm kinh ngạc đều hiểu ra ngay.

Thanh niên áo đỏ khẽ chuyển mắt phượng, nhìn Nam Cung Hạo đối diện, khẽ cong đôi môi mỏng, "Ngươi thấy thế nào?"

"Kiếm này quả thực là thần binh." Nam Cung Hạo khẽ nhướng mày kiếm.

"Ta và Tiểu Bạch là huynh đệ, nếu ngươi và Hạ Mạt vì thanh kiếm này mà tranh nhau, thế không khỏi khiến chúng ta khó xử. Không bằng thế này đi, ta dùng danh nghĩa lấy một phần ba thu nhập, đổi thanh phi kiếm Thanh phẩm này với ngươi. Tuy cả năm loại linh căn đều có thể sử dụng thanh phi kiếm trước mặt này, nhưng tin rằng các ngươi cũng cảm nhận được, nếu dùng kim linh căn thì sẽ càng thích hợp hơn. Huống hồ," Phượng Nhị phe phẩy cây quạt ngọc trên tay, hời hợt nói, "Tiểu Bạch vốn là Chú Kiếm sư Lục phẩm, không lâu sau sẽ lên Thanh phẩm, đến khi đó lại để đệ ấy giúp ngươi luyện một thanh là được. Ngươi cũng gần bước vào Nguyên Anh kỳ, vẫn là nên dùng một thanh mệnh kiếm riêng biệt thì hơn, chẳng qua chỉ là chờ thêm chút thời gian mà thôi."

Tô Thiếu Bạch:...

Nam Cung Hạo:...

Hạ Mạt:...

Quả nhiên chỉ có con buôn mới là kẻ có da mặt dày nhất, ba tấc không nát miệng lưỡi, thắng hết mười vạn lính mạnh. Tô Thiếu Bạch bái phục nhìn Phượng Nhị y như nước biển đông cuồn cuộn mênh mang. Có điệu, quả thực cậu cũng không mong kim chủ đại nhân và Hạ Mạt đánh đến mức lưỡng bại câu thương*, để cho kẻ khác chiếm lợi. Mặc dù biết có nhiều lỗ hổng trong câu nói của Phượng Nhị, ví dụ như liệu thanh kiếm cậu luyện chế cho kim chủ đại nhân có chắc chắn sẽ địch nổi thanh thần kiếm Thanh phẩm này hay không. Nhưng mà một phần ba thu nhập của Lăng Vân Các, đây xem như là toàn bộ thành ý vì Hạ Mạt của Phượng Nhị rồi! Không biết kim chủ đại nhân có đồng ý không nhỉ?

*lưỡng bại câu thương: cả hai cùng chịu thiệt

"Ý ngươi thế nào?" Đôi con ngươi màu hổ phách của Nam Cung Hạo nhìn sang Hạ Mạt.

"Vẫn muốn đánh một trận!" Người tu kiếm, há lại chịu không đánh mà sợ, huống chi hiện tại hắn cũng đã thành công tiến vào trung kỳ Kim Đan, vừa rồi phá bỏ ảo trận, ý chí chiến đấu hừng hực. Cơ hội tốt thế này, sao không ra sức mà đánh một trận chứ.

"Ý ta cũng giống thế." Ý chí chiến đấu của Nam Cung Hạo dâng trào, nhướng mày nói thẳng thừng. Khi nãy đạt được ba phần tư tu vi, căn bản có thể giúp y lên cấp tiến vào cảnh giới Nguyên Anh. Trước khi bế quan, nếu có thể đấu một trận ra trò, giúp y giác ngộ kiếm ý cũng rất có ích.

"Một phần hai." Ánh mắt Phượng Nhị thản nhiên nhìn Nam Cung Hạo, mấy ngón tay phải siết chặt quạt ngọc, đốt ngón tay thoáng chút trắng bệch.

Nam Cung Hạo và Hạ Mạt đều có hơi ngạc nhiên nhìn hắn, Tô Thiếu Bạch thì kinh ngạc hơn nhiều, một phần hai thu nhập của Lăng Vân Các, đến cả Vân Hà Đỉnh mà Phượng Nhị tha thiết mong đợi cũng chưa thấy bản thân hắn hứa hẹn như thế bao giờ, đây là tiết mục vì Hạ Mạt mà táng gia bại sản à? Quả nhiên đúng là thích Hạ Mạt ư? Thích đến mức tình nguyện vì đối phương dốc hết mọi thứ.

"Một phần hai, cho dù có cầm thanh kiếm này đi bán thì cũng đến mức giá này. Hao phí cho Tiểu Bạch khi lên cấp khá lớn, hơn nữa, thông qua chỗ của ta thay đệ ấy gom mấy loại viêm thạch thượng đẳng cũng tiện hơn nhiều. Ta còn có thể bảo người giám định nghiên cứu linh khí cho đệ ấy để phát triển kỹ thuật." Thanh niên mặc cẩm bào đỏ bình tĩnh nói tiếp.

Nam Cung Hạo nhíu mày nhìn về phía đầu bếp nhỏ nhà mình, không biết hắn nghĩ thế nào đây?

"Ta sẽ cố gắng luyện thành một thanh kiếm tốt!" Tô Thiếu Bạch đang ngẩn người đột nhiên bị nhìn một cái bèn vô thức nói, đợi đến khi nói xong rồi mới phát hiện mình đây là đang nói giúp Phượng Nhị à! Nhưng mà giữa thần binh thượng cổ và một người không biết đến khi nào mới có thể luyện chế ra một thanh thần kiếm "Thanh phẩm" như cậu đây, liệu Kiếm tu đại nhân sẽ thật sự chọn cậu ư? Đôi mắt hoa đào lấp lánh ánh sáng của ai kia nhìn về phía Nam Cung Hạo.

"Một phần ba, kiếm thuộc về ngươi. Nhưng vẫn cứ đánh một trận đi, ta sẽ không dùng cảnh giới áp chế hắn." Sau khi Nam Cung Hạo do dự một lát, thì gật đầu nói với Phượng Nhị, tỏ rõ bản thân chẳng qua chỉ là một Kiếm tu, gặp phải kỳ phùng địch thủ, nên muốn đấu với Hạ Mạt một phen.

Hạ Mạt gật đầu, vốn dĩ Kiếm tu là người có mong muốn thắng bại rất mãnh liệt, huống chi hắn với Nam Cung Hạo giống nhau, cũng vừa nhận được ba phần tư tu vi, nên cảm thấy kiếm ý dâng trào khắp người, nói không chừng sau khi hết sức đánh một trận thì có thể nhận được cảm ngộ rồi lên cấp cũng nên.

"Giấy tờ tiền bạc trước đó cũng miễn luôn!" Tô Thiếu Bạch nhanh nhảu nói, lần này nhất định phải đứng về phía kim chủ đại nhân tranh thủ lợi ích mới được.

"Được!" Phượng Nhị sảng khoái gật đầu, lấy cán quạt vỗ vỗ mặt Tô Thiếu Bạch, yếu điểm của Nam Cung Hạo chỉ có chỗ này mà thôi, quả nhiên nhắm ngay Tiểu Bạch là không sai mà.

Nam Cung Hạo và Hạ Mạt giơ kiếm lên lao vào nhau mà đấu, hai luồng sáng tím và lục đan xen, tiếng kim loại va chạm không ngừng vang lên bên tai, nhanh đến độ Tô Thiếu Bạch không thấy rõ được động tác của cả hai.

Phượng Nhị thì đến cả xem cũng lười, thở ra một hơi, ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi không thèm quan tâm. Xem xu hướng xông vào nhau mà luận bàn của hai người này, coi bộ thời gian đấu trận này tuyệt đối không ngắn rồi. Ban đầu Tô Thiếu Bạch còn tràn đầy hưng phấn muốn đứng cạnh quan sát học hỏi kiếm ý, sau thì phát hiện thị lực của mình thực sự không thể theo kịp hai vị Kiếm tu đại nhân nào đó, ngoại trừ hai luồng ánh sáng và góc áo ra thì cái gì cũng không thấy hết. Ai kia đành phải bỏ cuộc dẫn Tiểu Bạch và Sữa Bò trao đổi với Phượng Nhị chuyện mấy ngày nay vượt ải thế nào.

Sau mười ngày mười đêm, hai người mới thỏa thích dừng tay lại.

"Được đạo huynh giúp đỡ, Hạ Mạt đứng tại đây thề, sau trận chiến này, cả đời sẽ không giơ kiếm về phía huynh." Trước khi nhận lấy Tam Xích kiếm, Hạ Mạt trịnh trọng giơ ba ngón tay lên, kết ấn hướng lên trời cao. Những người có kim linh căn trời sinh vô cùng chính khí*, cương trực công chính, nặng chữ tín hơn tất thảy.

*chính khí: trái ngược với tà khí, chính ở đây là kiên cường chính trực, quang minh chính đại

Nam Cung Hạo cũng nghiêm trang đáp lễ lại, đây là chữ tín giữa các Kiếm tu, sau khi hai người trải qua cuộc so đấu này, lòng đã cùng chung chí hướng, chuyện này không liên quan đến sư tổ hay Tiểu Bạch, vì thế sau này y cũng sẽ không giơ kiếm về phía người này nữa.

Hạ Mạt vươn tay nắm lấy Tam Xích kiếm, cả người tràn đầy khí phách, thần binh lợi khí, cả đời khó cầu! Ánh xanh quanh thân kiếm bùng lên, ngưng tụ thành một con chim phượng màu xanh, đuôi dài mảnh như kiếm, bay vòng quanh Hạ Mạt ba vòng, cất tiếng kêu vang, rồi phóng lên cao, xuyên thủng địa cung xông lên tận trời, chờ đợi vạn năm, cuối cùng nó cũng được xuất thế lần nữa! Bốn người trong địa cung hơi kinh ngạc, thần thông?

"Ầm ầm ầm!" Tiếng vang kéo dài gần thời gian uống cạn nửa chén trà mới chịu dừng lại, pháp trận trong địa cung bị con chim phượng màu xanh phá vỡ, mọi người ngẩng đầu là có thể thấy được bầu trời đầy nắng.

Một lát sau, ánh sáng xanh mới thu lại vào trong kiếm, hóa thành một hình thú trên một nơi tại vành chắn.

.

oOo

Chú thích:

[1] Nguyên văn cả hai câu: "Thiên địa chi gian hữu chính khí, phong trần tam xích kiếm, xã tắc nhất nhung y. Hồng hoang tứ thời nhi sinh, tá luyện khí sư chi thủ phương đắc hiện thân vu thế."

Hai vế "Phong trần tam xích kiếm, xã tắc nhất nhung y." là hai câu thơ trong bài Trùng kinh Chiêu Lăng (dịch: Lại đi ngang qua Chiêu Lăng) của Đỗ Phủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play