Sớm hôm sau, Ninh Hoàn cùng Túc Tiển đi xuống lầu. Ninh Hoàn vẫn còn lảo đảo vì biến cố đêm qua. Bên ngoài mưa đã tạnh hẳn, toàn bộ khách điếm trống không, chỉ có mình chưởng quỹ.
Chưởng quỹ vừa ngẩng đầu thấy bọn họ liền cả kinh, vội vàng đứng dậy tiếp đón "Nhị vị quan khách, ta còn đang muốn tìm hai người đây. Tối qua có ngủ ngon giấc không a? Có gặp chuyện gì kì lạ không a?"
Ninh Hoàn dụi dụi mắt, mở miệng ngáp một cái, trong lòng lẩm bẩm. Chẳng trách tối qua khi ngỏ ý muốn ngủ lại, lão đầu này cùng thủ hạ có hắn có phản ứng dở người như thế. Vừa thấy bọn họ xuống lầu đã giật mình thon thót, nhất định biết rõ căn phòng kia có quỷ.
Ninh Hoàn liếc nhìn lão đầu teo tóp trước mặt, hừ một cái "Làm sao thế chưởng quỹ, kinh ngạc khi hai chúng ta còn sống à?"
Chưởng quỹ nghe vậy sắc mặt đại biến, vội vàng phủ nhận "Hiểu lầm a, nhị vị khách quan. Căn phòng kia đích thị là có quái sự, đêm nào trời mưa cũng gặp chuyện không may, đến giờ tiểu nhân vẫn không thể ngờ được đêm qua lại mưa a". Chưởng quỹ trợn muốn lòi con mắt giải thích.
"Trời mưa? Trời mưa thì có liên quan gì?" Ninh Hoàn nghi ngờ.
"Vài thứ kia là theo tiếng mưa rơi tìm tới a!" Chưởng quỹ run rẩy thân mình gầy gò.
"Thứ kia xuất hiện từ khi nào?" Túc Tiển nãy giờ im lặng bất chợt lên tiếng.
"Từ nửa năm trước, bên bờ sông bắt đầu lục tục có thuyền bị mất tích" Chưởng quỹ ngửa đầu đáp.
"Nửa năm trước..." Túc Tiển trầm mặt, không biết nghĩ gì. Lúc sau y lên tiếng hỏi "Phụ cận nơi này có thuyền không?"
Lão đầu sửng sốt rồi thở dài, giơ ngón tay tiều tụy chỉ về phía nam "Khách quan nếu muốn qua sông, cách đây một dặm có hai chiếc thuyền đánh cá. Chỉ là, cả năm nay rồi không có ai dùng qua, khách quan nếu muốn cứ chọn một chiếc mà đi a!"
Túc Tiển gật đầu, sau khi ăn sớm, cả hai lên đường men theo bờ sông.
(Đọc truyện nhanh nhất tại wattpad của mình nhé https://www.wattpad.com/story/273550476)
"Thứ hoành hành trong sông này có phải là con thủy hầu hôm qua hay không?" Nhớ lại tấm da mọc đầy vảy xanh lét kia Ninh Hoàn tê cả da đầu. Không nghe thấy Túc Tiển đáp lại, Ninh Hoàn nghi ngờ nhìn sang, chỉ thấy y cúi thấp đầu không biết lại lạc trôi nơi nào.
Dọc đường đi để tránh phiền phức, y vẫn mặc thường phục, không còn vẻ tiêu sái như khi khoác lên mình bộ đồ Cẩm y vệ. Tóc đen sau lưng được buộc thành đuôi ngựa thật cao. Ninh Hoàn thấy chết không sờn, ve vẩy 'cái đuôi' của y, lung lay đến nghiện. Túc Tiển híp mắt "Thả ra".
Ninh Hoàn hí ha hí hửng buông tay kề cận y "Ngươi đang nghĩ gì thế?"
Túc Tiển có phần chần chừ "Ta hoài nghi thứ ta muốn tìm chính ở con sông này"
Ninh Hoàn sửng sốt nhớ tới nhiệm vụ của y khi đến Đầm Châu "Rốt cục là ngươi đang tìm cái gì?"
Túc Tiển đột ngột dừng bước, xoay người nhìn về phía Ninh Hoàn "Ta đang tìm thuốc Trường sinh bất lão"
"Trường sinh bất lão? À à, thuốc trường sinh!" Ninh Hoàn hít một hơi "Thật sự có thứ đó sao?"
Túc Tiển gật đầu, "Tiền Miện ngã ngựa, Trấn Nam Vương phủ bị quan binh khám xét. Trong thư phòng của hắn phát hiện một bản viết tay giấu trong ám cách, bên trong có ghi chép về thuốc trường sinh"
Ninh Hoàn nhíu mày "Hoàng thượng tin?" .
Ngôn Tình Tổng TàiTúc Tiển nói "Hoàng thượng trầm mê luyện đan tìm phối phương của thuốc trường sinh, chỉ có thể tin là có. Cho nên phái ta đến đây tìm hiểu thực hư"
"Có thật sao?" Ninh Hoàn hỏi
Túc Tiển nghiêng đầu nhìn dòng sông thấp thoáng xa xa, mái tóc trên trán che đi nửa gò má, trầm giọng nói "Theo ghi chép, trường sinh thôn trăm năm mở một lần, lối vào chính là ở con sông này"
Ninh Hoàn ngẩn ngơ một lúc rồi thản nhiên đặt tay lên vai Túc Tiển "Ta đi với ngươi"
Túc Tiển quay đầu nhìn Ninh Hoàn, giữa chân mày hiện lên vẻ kinh ngạc. "Làm sao vậy?" Ninh Hoàn thắc mắc.
"Ta đã nghĩ nghe xong ngươi sẽ chạy mất" giọng nói nghiêm túc chẳng có nửa phần trêu ghẹo.
Ninh Hoàn trợn mắt hừ một cái "Ta là người như vậy sao? Chẳng phải là lo lắng cho ngươi nên mới muốn đi theo còn gì!"
"Chứ không phải tại nơi này trước không nhà, sau không thôn, không biết đường đi, lại còn cái hắc điếm hở ra là bẫy người kia nên mới dứt khoát muốn đi theo ta sao?!"
"Không phải!!!"
Túc Tiển cười khẽ không lên tiếng.
Đi thêm một dặm về phía Nam, quả nhiên bên bụi cỏ hai người tìm thấy thuyền đánh cá. Ninh Hoàn vừa động tay muốn tháo dây buộc thuyền thị bị Túc Tiển lấy tay che miệng lôi vào bụi lau. "Xuỵt, có người"
Ninh Hoàn hấp hé nửa cái đầu, từ xa đi tới một đám bảy tám người, nhìn không dễ đối phó.
Một người trong số đó lớn tiếng nói "Vương bá, chúng ta đã đi ba ngày rồi, ngươi nói xem lỗi vào trường sinh thôn đến cùng ở nơi nào?" Túc Tiển vừa nghe 'trường sinh thôn', chân mày bỗng chốc nhíu chặt.
"Vương bá, ngươi không phải là lừa gạt bọn ta, vốn chẳng có nơi nào gọi là trường sinh thôn đúng không?" Người nói chuyện là một tráng hán mặt sẹo đeo trường đao.
"Gấp cái gì? Đến nơi rồi đây" Người được gọi Vương bá là một nam nhân đen gầy, hắn nhìn hai bên rồi lên tiếng "Đi, tìm một chiếc thuyền qua đây".
Có người nhỏ giọng thì thầm "Xong vụ này, lão tử không làm nữa"
"Hắc tử, sao ngươi lại nói như vậy! Nếu không phải tối qua có Vương bá thì ngươi sớm đã bị thủy hầu lôi đi làm kẻ chết thay rồi!"
"Ai, ta đây cằn nhằn mấy câu cũng không được sao!" Nói đoạn, hắn đi về phía Ninh Hoàn và Túc Tiển đang nấp, nhanh chóng phát hiện ra chiếc thuyền trong bụi cỏ. "Vương bá, nơi này có hai cái thuyền".
Vương bá đi đến, da hắn ngăm đen, một bên mặt bị vết bớt đen che lấp, thân thể gầy còm như miếng thịt khô vắt trên xà nhà, ánh mắt lại lộ rõ vẻ ngoan lệ. Hắn quét một vòng quanh bụi lau, Ninh Hoàn nín thở, vừa đúng lúc nghĩ mình bị phát hiện thì Vương bá nói "Một chiếc là được rồi. Nhanh về chuẩn bị cùng mọi người xuất phát"
"Được"
Tiếng người đi xa, Ninh Hoàn nhỏm người dậy thở phào nhẹ nhõm. Hắn quay đầu nhìn Túc Tiển đã thấy y có điều suy nghĩ, "Ngươi sao vậy?"
Túc Tiển nghĩ một chút rồi trả lời "Ta đã từng gặp 'Vương bá' kia"
Ninh Hoàn sửng sốt "Hắn là ai?"
(Đọc truyện nhanh nhất tại wattpad của mình nhé https://www.wattpad.com/story/273550476)
"Không phải là ai, là nơi nào. Mười năm trước, tại Triều Châu có vụ án mạng rung động Kinh thành, hung thủ ra tay giết hại toàn gia già trẻ Viên ngoại, không chừa một người, thủ đoạn tàn nhẫn. Cấp trên phái người điều tra, tìm kiếm tung tích mấy tháng trời dù biết hung thủ là kẻ nào nhưng không thể bắt được hắn. Chân dung của hắn đến nay vẫn được triều đình công khai treo thưởng"
"Ngươi nói hắn là khâm phạm của triều đình?"
Túc Tiển gật đầu "Ta sẽ không nhìn lầm, vì trên mặt hắn một cái bớt như khối ba (sẹo), người ta còn gọi hắn là Vương Ba". Túc Tiển ngoái đầu nhìn lại, thoáng nhìn Ninh hoàn còn đang trợn tròn mắt, y khẽ cười, vò đầu người ta như muốn trả thù "Chuyện tốt tới rồi, chúng ta bắt hắn còn có thể đi Chi phủ Triều Châu lĩnh tiền thưởng". Nói xong, y xoay người nhảy lên thuyền, đi kiểm tra một vòng mới hô gọi người còn đang thất thần "Lên mau"
Gió nhẹ thổi qua, lá cây trường thanh bên bờ sông phát ra âm thanh xào xạc, không biết có phải là ảo giác của Ninh Hoàn hay không, sương mù trên sông dường như ngày càng dày đặc. Hắn bám vào bàn đạp, nhảy lên thuyền "Ngươi biết chống thuyền sao?"
(Chống thuyền: đẩy thuyền bằng sào)
Túc Tiển nhặt mái trèo trên sàn thuyền, thử chèo vài cái gật đầu nói "Có thể. Ngươi có đem Nhân ngư châu lần trước được tặng ở Tống mộ hay không?"
Ninh Hoàn gật đầu, Túc Tiển nói "Ngậm vào, đến lúc gặp Thủy hầu cũng chẳng sợ chết chìm"
Chiếc thuyền đánh cá dần dần xa bờ, nước vẫy đáy thuyền thành những vòng tròn nhộn nhạo. Ninh Hoàn khụy gối, nghiêng người tựa vào cột buồm. Nước sông mờ mịt, mặt sông mênh mông cảnh sắc khác xa khi ở trên bờ nhìn lại.
Túc Tiển ngừng đẩy mái chèo, y trầm giọng "Đến rồi".