*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



- --

Ninh Hoàn giương bản mặt không thiết sống, cùng tay cùng chân tiến về phía quan tài trước mặt

Hắn bấn loạn không dám nhìn, nhưng mà cỗ quan tài quả thực khác với đống đổ nát xung quanh. "Nó" được tô một lớp sơn mài đen bóng, quanh thân điêu khắc những văn lộ kỳ quái, nhìn kỹ lại thấy có nét tương đồng với phù văn của Tam thanh sơn đạo quán, thực sự rất quen mắt.

Cái này... không lẽ là "Náo thi quan?" Ninh Hoàn bị chính suy nghĩ của mình làm cho sợ mất mật.

Khi còn bé, hắn đã được gia gia kể lại rằng, năm đó vào giữa đêm đông, một trận sấm sét giáng xuống, bổ đôi gò núi phía sau Ninh gia, ngày hôm sau người ta phát hiện trong khe nứt có một cỗ quan tài bí ẩn cũng được sơn đen bóng. "Thân quan tài sáng bóng như vừa được phủ sơn mới, bên trong còn thường xuyên phát ra những tiếng động kỳ quái. Nhưng ngọn núi phía sau đã bị bỏ hoang từ lâu, đâu ra cỗ quan tài mới như vậy?". Vài gia nô lớn mật muốn tìm hiểu thực hư, nhưng tình cờ bị một đạo sĩ đi ngang qua chặn lại.

"Đạo nhân kia thấy quan tài thì biến sắc, nói thứ này gọi 'Náo thi Quan', không được mở ra".

"Vậy...vậy chúng tôi phải làm thế nào?"

"Phong ấn trên quan tài còn thì mọi chuyện đều vô sự. Để phòng ngừa vạn nhất, vị đạo sĩ kia còn tưới thêm một lớp máu chó mực, đặt dưới trời nắng gắt phơi bảy ngày, lớp sơn đen trên quan tài dần dần bong tróc. Nghe nói lúc ấy người ta còn nghe được tiếng than khóc từ trong quan tài phát ra. Đến khi vị đạo sĩ kia cho phép khai quan, thì thấy một con quái vật nửa người nửa vượn nằm bên trong".

Chỉ còn cách quan tài tầm nửa thước, Ninh Hoàn đột nhiên dừng lại, "Rầm rầm rầm", âm thanh từ bên trong quan tài càng lúc càng dồn dập, dường như "nó" cảm giác được Ninh Hoàn đang lại gần, càng dộng mạnh hơn như muốn phá vỏ chui ra ngoài.

Ninh Hoàn cứng đờ người quay đầu lại, hắn nhìn về phía Cẩm y vệ, không biết từ lúc nào "bóng người" mảnh khảnh đã được thả ra. Nó rũ thẳng hai cánh tay, chân cách mặt đất đến nửa thước, treo sau lưng bạch y nhân như một con ma thắt cổ.

Cẩm y vệ ôm cây loan đao vừa kề cổ Ninh Hoàn, mặt không đổi hất cằm ra hiệu hắn mau mau mở quan tài.

Ninh Hoàn mím môi, run rẩy mở lời "Từ từ đã... trong này rốt cục là người hay quỷ?"

Cẩm y vệ không trả lời, ánh mắt lãnh đạm lướt qua Ninh Hoàn, bất động thanh sắc nhìn chằm chằm quan tài. Ngược lại, "con ma treo cổ" phía sau y lại nhếch mép, nhe răng, đôi môi đỏ tươi áp sát tai Ninh Hoàn.

Ninh Hoàn giật mình sợ hãi, vội vàng quay đầu lại.

Trên quan tài không có phong điều (giấy phong ấn), có vẻ không phải là 'Náo thi quan' như hắn nghĩ. Ninh Hoàn hít một hơi thật sâu, chậm rãi giương tay đẩy nắp quan tài.

Tiếng động trong quan tài dừng lại, căn phòng đột nhiên yên lặng đến rợn người. Ninh Hoàn cứng ngắc quay đầu lại, hắn tưởng như nghe thấy từng tiếng xương cổ mình kêu răng rắc, nhẹ giọng hỏi "Đây là sao...chuyện gì xảy ra?"

Cẩm y vệ thờ ơ trả lời "Ngươi qua đây!"

Ninh Hoàn vừa định cất bước, thì nghe tiếng "két", quan tài phía sau đột nhiên di chuyển nửa tấc, dưới ánh lửa, một bàn tay khô héo từ khe hở vươn ra, ngay lập tức bắt lấy cánh tay Ninh Hoàn. Cảm giác mát lạnh lan tỏa từ sau lưng, đầu Ninh Hoàn ông một tiếng nổ tung. Mà ở phía đối diện, Cẩm y vệ híp mắt, tựa hồ như đang chờ đợi khoảnh khắc này, đoản đao trong tay y lướt gió, chém về phía Ninh Hoàn. "Bộp" cánh tay bị chặt đứt rơi trên mặt đất, Ninh Hoàn run rẩy lau thứ dung dịch vừa bắn lên mặt.

Quái vật trong quan tài phát ra tiếng thét chói tai, Ninh Hoàn ngay lập tức lăn một vòng lùi về phía sau. Hắn bò men theo góc nhà, trốn ra sau Cẩm y vệ, khó khăn nuốt nước miếng.

Nắp quan tài bị đẩy rơi trên mặt đất, một thi thể hư thối, vàng vọt chầm chậm bò ra, tứ chi chạm đất, nó giận dữ hướng về phía Cẩm y vệ rống to. Cái đầu lâu đã phân hủy gần hết chẳng thể phân biệt nổi ngũ quan, chỉ còn lại cái lỗ trống viền mắt rất lớn. Nhưng thứ khiến người ta kinh ngạc là dù tứ chi đã teo tóp nhưng bụng nó lại phình to bất thường giống như một dựng phụ đã mang thai mười tháng.

Cẩm y vệ cười gằn, hắn rung chiếc chuông trong tay "Đinh linh, đinh linh" tiếng chuông vừa vang lên giòn giã "bóng người" mảnh khảnh sau lưng y ngay lập tức bay về phía thi thể. Con quái vật thấy thế bèn lùi lại mấy bước, tốc độ nhanh đến dị thường. "Bóng người" phối hợp với tiếng chuông cũng chẳng vừa, bám sát ngay sau lưng.

Cảm thấy không thể thoát khỏi cái bóng phía sau, con quái vật quay phắt đầu phát ra tiếng rống giận đến chói tai, thanh âm như của một đứa trẻ sơ sinh. Lúc này "bóng người" đã đuổi kịp nó, vừa bám vào con quái vật "bóng người" trong nháy mắt đã biến thành một hình nhân khổng lồ, hai cánh tay kéo dài, chặt chẽ bao vây lấy thi thể.

Bên ngoài cuồng phong rít gào che giấu tiếng hú vật vã cuối cùng của con quái vật, thân thể nó dần dần khô lại. "Ầm Ầm". Một lỗ hổng bắt đầu nứt ra ở vùng bụng phồng lên, mủ xanh bên trong chảy ra, mùi hôi thối lập tức tràn đầy. Đầu của một đứa trẻ lớn gấp hai, gấp ba lần so với một người bình thường từ từ thò ra. Nó ngẩng cái đầu khổng lồ lên, đôi mắt đục ngầu chất chứa đầy oán độc nhìn chằm chằm về phía Ninh Hoàn và tên Cẩm y vệ đang xem trò vui.

Cẩm y vệ cười lạnh, thi thể kia khô quắt lại với tốc độ nhanh chóng, chỉ còn lại lớp da người vàng vọt. Đứa trẻ từ ổ bụng bò ra ngoài. Toàn thân nó xám xịt, mọc ra sáu chi như yêu nhền nhện vọt về phía cửa ra vào, hòng tẩu thoát.

Cẩm y vệ nhướng mày, một tia lạnh lùng quyết liệt thoáng xẹt qua, hắn gằn giọng: "Muốn chạy", nói xong, đoản đao trong tay đã bay về phía nó. Lưỡi đao thuộc chí dương đã ngâm nước đậu đỏ bảy ngày bảy đêm, chuyên khắc tà ma quỷ quái.

Con quái vật mặt người mình nhện phát ra tiếng rít chói tai, thanh đoản đao găm sâu vào óc nó, dòng máu vàng xanh tí tách rơi trên nền đá, thân thể nó từ từ bất động...

Ninh Hoàn chưa hết kinh hoàng dựa vào tường thở dốc, mồ hôi lạnh đổ đầy mặt, đôi mắt đen láy to tròn không chớp nhìn Cẩm y vệ đang tiến về phía mình.

"Tiền đồ" Cẩm y vệ liếc mắt ghét bỏ vòng qua hắn.

Ninh Hoàn dần dần bình tĩnh lại, ngỡ tưởng mọi chuyện đã kết thúc, con quái vật đã chết đột nhiên mở mắt. Nó phi thân phóng về phía Cẩm y vệ.

Cẩm y vệ nhíu mày, đầu ngón chân điểm nhẹ, thuận thế nhấc chiếc nắp quan tài ngăn cản trước người. Ai ngờ con quái vật đổi phương hướng, nhắm thẳng vào Ninh Hoàn ở phía sau.

Đầu của con nhện mặt người bị chém đứt, Ninh Hoàn sắc mặt tái xanh phủ lên vai. Răng nanh sắc bén của con quái vật cắm vào vai hắn, máu đỏ đã thấm ướt nửa ống tay áo, tí tách rơi trên mặt đất. Ninh Hoàn khẽ rên một tiếng, miệng vết thương đã thâm đen lại, đau nhức vô cùng.

Ném chiếc mũ đen sang một bên, Cẩm y vệ nhíu mày quỳ xuống kiểm tra vết thương cho Ninh Hoàn. Bỏ bớt trang sức kỳ quái, trông y cũng ra dáng một thiếu niên anh tuấn.

Biết mình sắp chết, Ninh Hoàn cũng chẳng thèm bận tâm đến nhan sắc của người kia, chỉ nghe hắn bất mãn lẩm bẩm "Kiếp trước ta nhất định đã làm rất nhiều chuyện ác nên mới đụng phải sát tinh ở cái nơi khỉ ho cò gáy này!!!"

Ninh Hoàn bĩu môi ngửa đầu, ra cái vẻ không màng sống chết, chỉ là cánh tay bị thương vẫn đang được cẩm y vệ túm lại, cho nên tạo thành một tư thế cực kỳ dở hơi "Ta xem ra là sắp toi đời rồi, vị huynh đài này nếu còn chút lương tâm, xin hãy đem tro cốt của ta trở lại Kinh thành. Nhắn nương ta chớ quá thương tâm, thừa dịp còn trẻ mà nhanh sinh thêm thằng em nữa, muội muội cũng được, nhà ta cũng không phải hạng trọng nam khinh nữ".

Thấy Cẩm y vệ chẳng có phản ứng gì, Ninh Hoàn kéo kéo ống tay bên người. Cẩm y vệ nhíu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn hắn "Chuyện gì?" giọng điệu vô cảm, không kiên nhẫn.

Người sắp chết, lá gan cũng to gấp đôi, Ninh Hoàn nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen sâu thẳm của y, hỏi "Này, người ta nói tin tức của Cẩm y vệ cực kỳ linh thông, trước khi chết ngươi có thể thỏa mãn một nguyện vọng của ta hay không?". Ninh Hoàn ngó lơ cái trán nhăn tít của nam nhân, điều chỉnh một tư thế thoải mái, chớp chớp đôi mắt đen tròn, hỏi "Tiên sinh nói Thành Tổ vốn không phải là con ruột nên năm đó Thái Tổ mới kiên quyết không truyền ngôi cho hắn. Đúng hay sai? Này.." Ninh Hoàn lôi kéo ống tay áo cẩm y vệ "Ngươi không nói gì nghĩa là sao? Ta nói người chết miệng nhất nghiêm, ngươi còn sợ ta nói lung tung. Hay chẳng lẽ ngươi cũng không biết?"

Ninh Hoàn bỗng nhiên bị banh miệng, nhất thời một mùi ngai ngái lan tràn khắp vị giác "Ô, ô ngươi cho ta ăn cái gì?" Ninh Hoàn giãy dụa, thân thể và miệng đều bị Cẩm y vệ giữ chặt.

"Thứ giữ mạng cho ngươi" Cẩm y vệ lạnh lùng nói. Y nhìn vẻ mặt giật mình của Ninh Hoàn, khóe miệng gợi lên một tia giễu cợt "Nếu đã không chết thì đừng muốn tìm hiểu những điều chỉ người chết mới được biết".

Ngay lập tức cảm giác lạnh lẽo lan tỏa khắp cơ thể dường như đã tán hơn phân nửa, Ninh Hoàn chớp chớp mắt, lăn lộn câu nói của cẩm y vệ một hồi, vừa biết mình còn cả quãng đời thanh chuân, hắn liền biến ngay trở về diện mạo kinh sợ, ngốc nghếch gật gật đầu.

Ninh Hoàn cẩn thận liếc trộm Cẩm y vệ, tuy rằng nam tử trước mặt không có tí nào thân thiện, nhưng dù sao người ta cũng đã cứu cái mạng nhỏ của hắn, dáng dấp cũng không tệ. Hầy, Ninh Hoàn lắc đầu thở dài, quả nhiên nam nhân chưa lập gia đình, nhìn thằng đàn ông cũng thấy mi thanh mục tú là sao!

"Ta họ Ninh, danh Hoàn, người Giang Nam, năm nay tròn mười tám, chưa thành thân..." Ninh Hoàn nằm trên mặt đất đờ ra, bỗng nghĩ lại hai người đến giờ còn chưa biết gì về nhau. Vì vậy, hắn bật dậy chỉ vào mình mà giới thiệu cực-kỳ-chi-tiết. Thế mà tay Cẩm y vệ kia chỉ ngồi bên đống lửa, lôi con dao vừa găm vào trán con quái vật kia ra, im lặng lau chùi, ngay cả một ánh mắt cũng không bố thí cho hắn. Ninh Hoàn lầm bầm lầu bầu nửa ngày, cảm thấy vừa bị khinh thường, vừa xấu hổ, nhàm chán bĩu môi, lại xụi lơ ngồi xuống.

Túc Tiển đảo mắt nhìn khuôn mặt búng ra sữa, đôi mắt trong veo bỗng tối sầm lại, hai má hơi phồng lên vì ủy khuất, y chợt cảm thấy buồn cười, chính mình còn chưa ghét bỏ hắn phiền phức, ngược lại còn bị người ta dỗi.

Đầu ngón tay Túc Tiển lần lượt gõ vào đầu gối phải đang uốn cong, y thừa nhận việc mình làm lúc đầu có chút..không được trượng nghĩa, nhưng ai bảo người này thể âm, cực kỳ hút yêu ma quỷ quái đâu! Việc con quái vật kia quả thật là y... không đúng, chưa xác nhận sống chết đã thả lỏng cảnh giác mà phạm phải một lỗi cấm kỵ, nhưng sau này để cứu Ninh Hoàn, y vừa lấy máu, vừa chắn gió, nếu không... vì sao y lại ngồi nơi này chứ. Mà thôi, ngược lại đến khi về Kinh thành cũng sẽ không gặp lại, hà tất phải quản nhiều như vậy.

"Túc Tiển, Cẩm y vệ Trấn phủ sử, Kinh thành" Túc Tiển không ngẩng đầu lên mà trả lời một câu. Y suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu "Chưa thành thân".

"Việc của Minh thành tổ ta không thể nói cho ngươi biết. Nhưng chuyện về đối thủ một mất một còn của phụ thân ngươi, Vương Diêu Đức nuôi tiểu quan bên ngoài, ngươi có muốn nghe không?".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play