Hàn Băng Phượng Hoàng cũng tỉnh lại, nó cũng có cảm giác khó chịu vô cùng, phảng phất như có một ngụm máu kẹt trong cổ họng, làm cho khí tức của nó không ổn định, thân thể hơi run rẩy.

Cổ Trần nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì sửng sốt, rất nhanh hắn đã tỉnh ngộ.

- Các ngươi vừa rồi có phải đã nhận ra điều gì rồi sao?Hắn có chút kinh ngạc không ngừng, chỉ bằng vào một câu nói mục đích có thể khuyên bảo Hoả Tước đi theo, không ngờ rằng cả Hỏa Tước cùng Hàn Băng Phượng Hoàng đương nhiên lại giác ngộ được, tuy rằng không thể hiểu được nhưng điều đó cũng đã vô cùng quý giá.

- Giác ngộ?- Một câu nói của ngươi lại khiến chúng ta giác ngộ được sao?Hỏa tước giật mình hô lên một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng khó tin, ánh mắt chăm chăm nhìn về phía Cổ Trần, như là gặp quỷ vậy.

Hàn Băng Phượng Hoàng đồng thời cũng tràn đầy kinh ngạc cùng nghi ngờ, không thể xác định nhìn hắn, trong lòng nghĩ thầm, chẳng lẽ vừa rồi Cổ Trần nói một câu đó mà nó và Hoả Tước đều có thể giác ngộ được sao, quả thực vô cùng kì diệu.

Đáng tiếc, thời gian giác ngộ quá ngắn, căn bản cả hai đều không có biện pháp lĩnh ngộ được mọi chuyện, vì thế vô cùng khó chịu dẫn đến thổ huyết.

- Thế nào, nghĩ kỹ chưa?Cổ Trần nói xong mỉm cười nhìn Hỏa Tước, hắn kiên nhẫn chờ quyết định của nó, có muốn đi theo hắn hay không?Trong lòng Hỏa Tước rối rắm, rốt cuộc nó có muốn đi theo bên cạnh người này hay không, nó cũng đắn đo suy nghĩ hồi lâu, bản thân còn mang theo huyết mạch Phượng Hoàng, tương lai chắc chắn sẽ trở thành Thuần Huyết Phượng Hoàng nhất tộc, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.

Thân là Phượng Hoàng, nó có quyền kiêu ngạo, bởi chủng tộc của nó không như những tộc khác, vô cùng tôn quý, đại diện cho lực lượng mạnh mẽ trên thế gian.

Nhưng nhìn Hàn Băng Phượng Hoàng trên vai Cổ Trần, mâu thuẫn trong lòng Hỏa Tước liền giảm đi rất nhiều.

“Ngay cả biến thể cao ngạo Phượng Hoàng nhất tộc cũng tình nguyện đi theo hắn, cam nguyện làm toạ kỵ của hắn, bản thân ta quyết định đi theo cũng không coi như là mất mặt chứ?”Hỏa Tước nghĩ như vậy, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, nó do dự suy nghĩ một chút cuối cùng gật đầu đáp ứng.

Nhìn thấy điều này, Cổ Trần nở nụ cười, hắn đã thành công thu phục được một con Hoả Tước.

Trong Hoang Cổ thành, có rất nhiều người đã phát hiện ra vị trí hai bên Thanh Đồng chủ điện, lại có thêm hai tòa thiên điện mọc lên.

Trong đó một tòa thiên điện bên trong tản ra hàn khí nồng đậm, đóng băng vạn vật, đem toàn bộ tòa thiên điện đều đóng băng thành cung điện giống như băng tinh.

Bên kia thì ngược lại, bên trong lộ ra hỏa khí mãnh liệt, một cỗ liệt diễm hùng hùng thiêu đốt, bao bọc toàn bộ tòa đại điện, nhưng không tổn thương một chút nào.

Luồng hỏa diễm này có nhiệt độ cực cao, có thể làm cho người ta sợ hãi, không dám tới gần.

Hai tòa đại điện này, một băng một hỏa sừng sững, thu hút ánh mắt của vô số người trong thành chú ý đến.

- Nghe nói tộc trưởng lại mang về một đầu Phượng hoàng sao?Trong thành, không ít tộc nhân đang nghị luận sôi nổi, vẻ mặt kinh hỉ và tò mò.

Bọn họ đối với con Hỏa Tước mà Cổ Trần mang về tràn ngập tò mò, trực tiếp nhận định chính là Phượng Hoàng, dù sao lúc trước Cổ Trần đã mang theo một con Hàn Băng Phượng Hoàng trở về.

Ngay bên trong tòa Băng Tinh Thiên Điện, lúc trước chỉ có Hàn Băng Phượng Hoàng, hiện tại có thêm một Hỏa Tước thì chỉ có thể là huyết mạch Phượng Hoàng.

Một băng một hỏa, vừa vặn bổ sung cho nhau.

- Ôi, chủ nhân không sủng ái ta, thật là khổ sở! Ô ô! Trước Bạch Hổ điện, một con Bạch Hổ màu trắng tinh khiết đang lớn tiếng khóc, hai hàng nước mắt chảy dài, đang nằm sấp ở nơi đó, gặm một miếng thịt thú cực lớn.

Nó vừa ăn vừa rơi lệ, thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài hai tòa thiên điện, một bên là băng cung, một bên là hỏa điện, trong lòng dâng lên ủy khuất cực kỳ.

Lúc này trong lòng nó cảm giác giống như bị thất sủng, lập tức ăn một con Man Hoang Giác Long Thú.

- Tiểu Bạch, ngươi đừng thương tâm, Đao ca sẽ dẫn ngươi đi ra ngoài chơi, ngươi có đi hay không?Đương lúc này, một cái đầu to lớn dò xét lại, nói với Bạch Hổ một câu, gương mặt đang hề hề cười với nó.

Bạch Hổ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thì ra người tới là Bạo Long.

- Là ngươi sao, ngươi không chăm chỉ tu luyện còn tới đây làm cái gì nữa?Bạch Hổ vừa ăn thịt vừa không yên lòng nói.

Bạo Long cười hắc hắc một tiếng:- Tiểu Bạch, chủ nhân đi Sơn Hải Thành, chúng ta lại không có nhiều việc phải làm, hơn nữa hiện tại nơi này có Hàn Băng Phượng Hoàng cùng Hỏa Tước trấn thủ.

- Nhưng! Khi Chủ nhân về biết chuyện, sẽ trách phạt chúng ta.

Bạch Hổ rất động tâm, nhưng có chút chần chờ và không dám.

Bởi vì nó rất sợ Cổ Trần, lại không muốn bị thất sủng, nhưng mắt thấy Cổ Trần mang theo một con sủng kỵ trở về, trong lòng lập tức có cảm giác nguy cơ tràn về thật sâu.

.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play