Hỏa Tước phẫn nộ kêu lên, trong mắt phun lửa, cả người lửa cháy thiêu đốt, có vẻ phẫn nộ kỳ lạ.

Làm thế nào mà một Hoả tước cường đại lại có thể trở thành vật nuôi của hắn ta được?- Không sai, đây là tiểu hỏa tước ta nuôi, ngươi dám bắt nạt hắn, hôm nay coi như phải bồi thường tổn thất cùng giải thích cho ta nghe nguyên nhân.

Cổ Trần bình tĩnh thong dong nói, trong lời nói lộ ra một luồng sát khí lạnh thấu xương.

Trong mắt hắn lộ ra một tia giết chóc, ý chí vững vàng khóa chặt thanh niên Lôi tộc đối diện, sát ý bốn phía, gần như muốn xuyên thấu linh hồn.

Thanh niên Lôi tộc bừng bừng giận dữ, quát:- Đồ hỗn loạn, ngươi là một nhân tộc hèn mọn, lại dám nói chuyện với bản vương như vậy.

- Còn nữa, con hỏa tước này chính là tọa kỵ lôi điểu của bản vương đuổi theo cả tháng mới vây bắt nó ở chỗ này, ngươi nói là ngươi nuôi?- Tiểu nhân tộc ngươi có khả năng nhẫn nại này sao?Thanh niên Lôi tộc ngạo khí lẫm liệt nói.

Hắn vẻ mặt tức giận, cả người lôi điện lóe ra đan xen, khí tức càng ngày càng mãnh liệt, trong hai mắt tràn ngập từng đường lôi quang.

- Nhân tộc, hãy đi chết đi!Thanh niên Lôi tộc lạnh lùng quát, giơ tay ngưng tụ lại một đường lôi quang, hóa thành một cây lôi thương hướng về phía Cổ Trần trực tiếp ném tới.

Xoẹt ! !!Một cây lôi thương xuyên qua không khí, khí tức nóng rực đập vào mặt, làm cho người ta có một loại năng lượng rung động hủy diệt.

Đối mặt với lôi thương đập vào mặt, Cổ Trần lại bình tĩnh vô cùng, giơ tay nhẹ nhàng chỉ ra.

Đinh một tiếng, lôi thương dừng lại, trên thương mang bị một ngón tay ngăn trở, không nhúc nhích, vậy mà hắn có thể ngăn trở lôi thương?Không đợi thanh niên Lôi tộc khiếp sợ, liền thấy Cổ Trần mở miệng hút, rên rỉ một tiếng đem cây lôi thương cứ như vậy nuốt vào trong bụng.

Đúng vậy, Cổ Trần mở miệng nuốt chửng lôi thương.

- Chậc! Nó có vị ngon.

Cổ Trần làm nhếch miệng, ý vẫn chưa hết nói tiếp:- Đáng tiếc so với thiên kiếp chính là có một chút kém hơn.

- Cái gì?Thanh niên Lôi tộc trợn to hai mắt, khuôn mặt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Hắn hoảng sợ nhìn Cổ Trần, không ngờ nhân tộc này không chỉ cần một ngón tay ngăn đẻ cản trở lôi thương, mà còn nuốt luôn pháp khí của hắn vào bụng.

Đây là Lôi Đình, lực lôi đình bạo ngược vô địch lại bị hắn nuốt chửng?- Không có khả năng!Thanh niên Vương giả lôi tộc kinh hãi rống to, không tin đây là sự thật, một nhân tộc, làm sao có thể nuốt chửng Lôi Đình Chi Thương của hắn?Không chỉ có hắn, con hỏa tước bên trong miệng núi lửa đều vẻ mặt mơ hồ, ngơ ngác nhìn thanh niên tộc nhân trên miệng núi lửa.

Thanh niên nhân tộc này quá ngoài ý muốn, điều khiến Hỏa Tước chú ý nhất chính là con chim băng nhỏ nhắn dừng lại trên vai Cổ Trần.

Đó là khí tức của Phượng Hoàng!- Ngươi, ngươi là biến dị chủng hàn băng phượng hoàng sao?Hỏa Tước kinh ngạc hỏi một câu, thanh âm thanh thúy khiến người ta dễ nghe.

Hàn Băng Phượng Hoàng quay đầu nhìn hỏa tước bên trong dung nham núi lửa phía dưới, trong mắt hiện lên một tia ánh sáng tinh khiết, khẽ gật đầu thừa nhận.

- Không sai, ta là Hàn Băng Phượng Hoàng huyết mạch biến dị, đáng tiếc không được tộc nhân thừa nhận.

Hàn Băng Phượng Hoàng vẻ mặt cô đơn nói.

Nó nhìn vào ngọn lửa bên trong núi lửa và an ủi:- Đừng lo lắng, chủ nhân của ta sẽ cứu ngươi ra ngoài.

- Hắn ta có phải là chủ nhân của ngươi không? Ngươi có nhận ra hắn không?Chu tước nghe xong liền giật mình không tin được.

Nó không tin được, Phượng Hoàng tộc từ trước đến nay cao ngạo, lại nhận người làm chủ, thậm chí còn là một phượng hoàng biến dị kiêu ngạo hơn.

Phải biết rằng, từ trước đến nay chưa từng nghe nói qua tộc nhân có Phượng Hoàng tộc nhận người, càng không nhắc tới những biến dị huyết mạch kiêu ngạo đến cực điểm.

Nhưng Hàn Băng Phượng Hoàng dĩ nhiên lại nhận Cổ Trần làm chủ, nó cam nguyện trở thành tọa kỵ của hắn?Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Hỏa Tước, Hàn Băng Phượng Hoàng trợn tròn mắt, thầm nghĩ, ta cũng không muốn, nhưng chủ nhân này quá hung tàn, không nghe lời hắn có thể sẽ bị mang ra hầm, không thần phục thì có thể làm sao?Mỗi khi nhớ tới sự tình thảm thiết của con ma cầm đó, bị chia thành từng khối đặt vào trong đỉnh hầm, cảnh tượng thơm ngập tràn khiến nó sợ tới mức từ trong mộng đánh thức.

Nó cẩn thận nhìn Cổ Trần, thấy hắn không chú ý sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.

- Tiểu tử nhân tộc, ngươi còn chưa Phong Vương, tuy rằng không biết ngươi nuốt lôi đình chi thương của bản vương như thế nào, nhưng ngươi cho rằng có thể khống chế doạ sợ bản vương rồi sao?Thanh niên Vương giả lôi tộc hừ lạnh một tiếng, cắt đứt suy nghĩ của Hỏa Tước cùng Hàn Băng Phượng Hoàng, nhao nhao nhìn qua.

Chỉ thấy, thanh niên Lôi tộc toàn thân vây quanh lôi điện rậm rạp, dưới chân một con lôi điểu càng ngưng tụ ra lôi vân đáng sợ, tia chớp đan xen, sấm sét vang lên từng trận.

- Lôi vực!.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play