Nó vô cùng căng thẳng nhìn Cổ Trần, bảo đảm nói:- Chủ nhân yên tâm, ta nhất định sẽ biểu hiện thật tốt.

Không biểu hiện không được đâu, chủ nhân này trông quá hung tàn, cứ động một tí là phải hầm người ta, có hơi sợ.

Lộc cộc lộc cộc! Trong đại đỉnh sôi sùng sục, Cổ Trần không ngừng ném từng gốc Dược vương vào, xa xỉ đến cực điểm, trực tiếp dùng Dược Vương để hầm canh thịt.

Hầm được khoảng một giờ, Hàn Băng Phượng Hoàng nhìn mà lòng phát lạnh, âm thầm thề, nhất định không thể chọc vị chủ nhân này, nếu không kết cục sẽ rất thảm.

- Lại đây, cùng ăn đi.

Hầm hồi lâu, Cổ Trần gọi nó một tiếng làm nó sợ tới mức giật mình, suýt nữa là bỏ chạy.

Nghe rõ ra mới biết là gọi nó qua ăn thịt, nhẹ nhàng thở phào trong lòng, nhưng rất nhanh lại bối rối, rốt cuộc là nên ăn hay không nên ăn đây?Cuối cùng, Hàn Băng Phượng Hoàng vẫn thật cẩn thận đi tới, trông mong nhìn Cổ Trần, tròng mắt lập loè ánh huỳnh quang, nhu nhược đáng thương.

Nó cực lực thu liễm một thân sương lạnh chi lực, bị Cổ Trần bỏ vào lòng bàn tay, đánh giá cẩn thận, mang theo vài phần tò mò.

- Lần đầu tiên ta thấy Hàn Băng Phượng Hoàng, ngươi chính là dị loại của Phượng Hoàng tộc, có phải đã bị đuổi ra ngoài rồi không?Cổ Trần tò mò hỏi một câu.

Nghe vậy, ánh mắt Hàn Băng Phượng Hoàng ảm đạm, bỗng nhiên trở nên ủ rũ.

- Đúng vậy, ta bị tộc nhân đuổi ra ngoài.

Nó hữu khí vô lực nói.

Nội tâm của Hàn Băng Phượng Hoàng rất xót xa, mất mát, bị tộc nhân đuổi ra nhất định không hề dễ chịu.

Cổ Trần tâm tư vừa động, an ủi nói:- Đừng đau khổ, tộc nhân của ngươi không cần ngươi, sau này theo ta cho ngươi ăn thịt Chân Long mỗi ngày.

- Cảm ơn chủ nhân.

Hàn Băng Phượng Hoàng cảm kích, giọng nói thanh thúy dễ nghe.

Giọng nói của nó, thanh thúy êm tai hơn so với bất luận loài chim nào, Cổ Trần nghe xong cũng cảm thấy vô cùng thư thái.

Hắn cười nói:- Đừng buồn nữa, đi theo ta, sau này không có bất cứ thứ gì có thể bắt nạt ngươi, một cái tới chém một cái.

- Lại đây, nếm thử, thịt của con Ma Cầm kia.

Cổ Trần vừa nói vừa xé xuống một miếng thịt đưa cho nó, nó chớp chớp mắt, há mồm nuốt xuống, còn dùng lực nhai vài cái.

Biểu tình kia như là, ăn xong thâm cừu đại hận gì đó vậy.

Không cách nào, Ma Cầm đuổi giết nó một đường, làm nó bị thương nặng, đương nhiên vô cùng hận Ma Cầm.

Giờ lại có cơ hội ăn thịt nó, chắc chắn không bỏ qua.

Chỉ là cảm thấy hơi kì quái, lúc trước còn đuổi giết nó một đường, đảo mắt đã thành đồ ăn trong mâm, vận mệnh chuyển biến đúng thật là kỳ diệu.

Cổ Trần nhìn con Hàn Băng Phượng Hoàng ở bên cạnh, tâm tư xoay chuyển, khóe miệng cong lên nở một nụ cười, thành công lừa gạt trói chặt con Phượng Hoàng bé nhỏ này.

Không ngờ, lần này ra ngoài mà lại gặp phải một con Phượng Hoàng, lại còn là Hàn Băng Phượng Hoàng có huyết mạch biến dị, nhiều thêm một con sủng vật.

Hắn suy nghĩ, có phải nên tìm thêm một con Kỳ Lân, Thanh Long, Huyền Vũ về không, đúng lúc tạo thành Ngũ Đại thánh Thú trấn tộc bản hơi yếu? ?Nếu để cho người khác biết suy nghĩ của hắn, nhất định sẽ hộc máu.

Ngươi cho rằng thánh thú dễ được đến vậy sao, còn Ngũ Đại thánh Thú trấn tộc, làm xuân thu đại mộng hay gì?Hoang Cổ Thành, trên không, một con Băng Phượng khổng lồ ngang trời mà đến, cuốn tới hàn khí lạnh thấu xương, kinh động toàn bộ người trong Thành.

- Là tộc trưởng!- Trời ạ, tộc trưởng thế mà lại bắt được một con tọa kỵ cường đại nữa à?Bên trong thành, vô số người ngẩng đầu, chấn động nhìn trên bầu trời lơ lửng một con Băng Phượng thật lớn, Hàn Sương chi khí tràn ngập, đông lạnh cả không khí.

Băng sương chi lực này, làm người run rẩy, lạnh thấu xương không ai có thể chịu được.

Vẻ mặt mọi người kinh ngạc cảm thán, tràn ngập sùng bái đối với tộc trưởng, lại chộp về một con tọa kỵ cường đại.

- Rống!Có Cự ma rít gào, hơi khom người về phía không trung, dáng vẻ tràn đầy kính sợ.

Đó là Cổ Ma, đầu Cự ma này thực lực gần đây càng cường đại hơn, Cổ Trần từ trên cao nhìn xuống cả tòa thành, quy mô to lớn, làm cho người ta có cảm giác thực chấn động.

Hắn nhìn đầu Cự ma mạnh nhất kia, thực lực tinh tiến rất nhanh, đã sắp niết bàn, chỉ kém một chút nội tình mà thôi.

- Có nên cho nó một chút Thần huyết để nó thuế biến không nhỉ?” Trong lòng Cổ Trần hiện lên ý niệm này.

Hắn cảm thấy con Cổ Ma này sắp phải đột phá, chỉ thiếu chút nội tình nữa là đủ, nếu cho nó một chút Thần huyết để nó tiến hành niết bàn có lẽ sẽ có thành tựu lớn hơn nữa.

Có một đầu Cự ma cường đại, dẫn dắt một đoàn Cự ma đấu tranh anh dũng, mới có thể giảm bớt tỉ lệ tử vong nhân số của tộc nhân trong bộ lạc.

.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play