Bốn người Hắc Thổ, Man Phi, Man Nguyệt, Thiết Thạch đều xúc động, vừa kích động nhìn đối phương, vừa cảm thấy hưng phấn chưa từng có.

Tự mình chỉ huy đại quân đi tiêu diệt sào huyệt một dị tộc, đó là chuyện vinh quang cỡ nào?- Hắc Thổ, Man Phi, ta chỉ cần kết quả, nếu các ngươi không có cách nào làm được, vậy thì giải ngũ về quê.

Cổ Trần vứt lại một câu, rồi quay người trực tiếp rời khỏi đại điện.

- Tuân lệnh!- Nhất định sẽ san bằng dị tộc, huyết không cạn, thề không đình chiến!Hai người Man Phi và Man Nguyệt một tổ, Hắc Thổ và Thiết Thạch một tổ, bốn người cùng nhau quỳ xuống, trang trọng tuyên thệ.

Bộ lạc đã đánh hạ sào huyệt Thú nhân, tiêu diệt Thú nhân tộc, lần này lại tiếp tục phát động cuộc chiến chinh phạt, mục tiêu chính là Kim tộc và Thạch tộc.

Mà cuộc đại chiến lần này, Cổ Trần không tham dự, chỉ giao cho hai đại tướng Hắc Thổ và Man Phi, xem bọn họ thể hiện thế nào!.

Vài ngày sau, trăm vạn nhân khẩu ban đầu của bộ lạc cuối cùng đã di chuyển đến nơi này, tham gia vào quá trình kiến thiết, khởi công xây dựng một chủ thành hoàn toàn mới.

Tất cả mọi người đều vô cùng hưng phấn, mười phần nhiệt tình, mở núi, khai thác đá, đốn củi, xây dựng nơi cư trú hoàn toàn mới, dỡ bỏ kiến trúc và tường thành ban đầu.

Từng khu tinh luyện kim loại hoàn toàn mới, nhà máy chế tạo vũ khí cũng được xây dựng, tinh luyện ra càng nhiều Thanh Đồng kim loại, chế tạo càng nhiều binh khí và dụng cụ Thanh Đồng.

Trong thời khắc này, tất cả người trong Hoang Cổ bộ lạc, cho dù là người cũ hay là nô lệ mới được giải cứu ra tất cả đều tràn đầy tinh thần phấn chấn.

Bọn họ kích động, hưng phấn, đầy lòng tin tưởng vào một người, người đó chính là tộc trưởng, Cổ Trần.

Vị tộc trưởng giống như thần này, đã đưa bộ lạc đi về phía cường thịnh, san bằng Thú nhân tộc đã nô dịch bọn họ vô số năm, giải phóng bọn họ.

Đó là niềm vui của sự tự do!Cuối cùng bọn họ cũng có thể đứng vững chân trong Bách Man sơn này, giẫm lên thi thể của Thú nhân tộc, có thể lớn tiếng kiêu ngạo nói, ta là Nhân tộc!Sẽ không còn bị nô dịch, áp bách, cũng không phải lo lắng sợ hãi nữa, bởi vì bọn họ có một bộ lạc vô cùng mạnh mẽ, một tộc trưởng vô cùng cường đại.

Cổ Trần, đã từng bước từng bước dẫn dắt bộ lạc trở nên phồn thịnh, huấn luyện quân đoàn cường đại vô địch, đánh bại dị tộc hết lần này đến lần khác, giành lấy cuộc sống mới cho bọn họ.

Cổ Trần là sự kiêu ngạo của bọn họ, là tín ngưỡng duy nhất của tất cả tộc nhân trong bộ lạc.

Hai trăm vạn người cùng nhau bận rộn, sức mạnh và lòng nhiệt tình cháy lên quả thực kinh thiên động địa.

Phía sau Hoang Cổ thành mới, có một tòa địa cung khổng lồ, đó là một tòa cung điện bí mật mới được xây dựng tháng trước.

Nơi này, chứa phần lớn Dược Nhân được giải cứu ra từ trong sào huyệt Thú nhân, đều là trẻ con bị bắt đi từ các bộ lạc của Nhân tộc.

Hai mươi ngàn người của Bất tử quân đoàn trước đó, ngoài số lượng phái ra cho hai người Hắc Thổ và Man Phi, mỗi người năm nghìn người thuộc Bất tử quân đoàn để đối phó với uy hiếp cường đại có khả năng xuất hiện ra, một vạn còn lại đang ở chỗ này.

Còn số Dược nhân mới được giải cứu ra kia, số lượng lên đến tám vạn, nghe rợn cả người.

Cổ Trần nhìn vô số bóng người nho nhỏ lít nha lít nhít trong cung điện dưới lòng đất, không còn ý thức, không còn ý chí, hoàn toàn đã bị dị tộc bí pháp luyện thành Dược nhân.

Hắn yên lặng đóng cửa Thanh Đồng lại, đi vào trong địa cung, nhìn đám trẻ con đang ngồi khoanh chân không nhúc nhích ở nơi này.

Ngồi phía trước chính là một vạn bất tử Thanh Đồng hình người của bộ lạc trước đây, phía sau là tám vạn Dược Nhân vừa được giảu cứu, lần này Cổ Trần muốn luyện hóa toàn bộ đám Dược nhân này Thành Thanh Đồng binh nhân bất tử.

Có rất nhiều khoáng thạch thu được từ chỗ Thú nhân, Cổ Trần có thể tinh luyện ra càng nhiều Thanh Đồng để chế tạo, để giúp đám Dược nhân này.

Thật ra, hắn làm vậy cũng là tự giúp chính mình, hoàn thành dã tâm của hắn.

Có thêm một quân đoàn Thanh Đồng Bất Tử binh bất diệt cường đại hình người, còn có thể trưởng thành không ngừng, đối với Cổ Trần mà nói đây là một con át chủ bài không thể coi thường.

- Tuy các ngươi không thể nghe được lời ta nói, càng không hiểu ta đang nói gì, nhưng ta vẫn muốn nói, cám ơn tất cả các ngươi đã cố gắng vì ta, vì bộ lạc.

Cổ Trần nhìn một vạn tên Thanh Đồng bất tử binh nhân sát khí bừng bừng trước mắt, nói xong hắn hơi cúi người xuống hành lễ, cảm tạ sự cố gắng của bọn họ.

.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play