Cổ Trần có chút khinh thường, thậm chí còn có chút tức giận.

Man Phi hoàn toàn yên lặng, suy nghĩ trong lòng không ngừng sôi trào, ánh mắt không ngừng lóe sáng, cảm giác mong chờ hướng đến bỗng nhiên bị phá nát.

Thánh Địa của Nhân tộc, không phải nên che chở nhân tộc, không phải nên thủ hộ Nhân tộc sao?Chẳng lẽ sau khi thu nạp vô số thiên tài nhân kiệt trong nhân tộc, rồi lại bỏ mặc vô số bộ lạc của nhân tộc bị dị tộc giết hại, thậm chí còn khoanh tay đứng nhìn coi như không biết.

Những thiên tài, nhân kiệt được dẫn đi kia, bọn họ không có bộ lạc của mình sao, bọn họ không muốn bảo vệ tộc nhân, bảo vệ bộ lạc và người thân của mình sao?- Nếu như ngươi chỉ muốn phương pháp tu luyện mạnh mẽ hơn, ta có thể cho ngươi, nhưng nếu như ngươi muốn tiến vào Thánh Địa, ta khuyên ngươi vẫn nên từ bỏ ý nghĩ này điCổ Trần trực tiếp mở miệng nói ra cái nhìn của mình.

Hắn nhìn chằm chằm vào Man Phi nói:- Ngươi rất có tiềm lực, nhưng ngươi đã nghĩ tới chưa, sau khi thu được lực lượng cường đại trong Thánh Địa, lại không thể trở về bảo vệ bộ lạc và Nhân tộc, vậy ngươi đến nơi đó thì có tác dụng gì?- Nếu muốn thực lực trở nên cường đại, có thể chém giết ma luyện trên chiến trường, không có phương pháp tu luyện mạnh mẽ, không có tài nguyên, vậy thì cướp đoạt từ trong tay dị tộc.

- Ngươi cho rằng ban đầu bộ lạc của ta đã cường đại như vậy sao? Không, trước đây bộ lạc của ta đã từng chỉ có chừng một nghìn người, mỗi người đều không có đủ thực lực, hàng năm đều phải dâng mười tám người đi Tế Thần.

- Ta cũng từng là một người bình thường trong số đó.

- Hiện giờ ngươi nhìn một chút xem, bộ lạc của ta đang từng bước lớn mạnh, không có tài nguyên, không có phương pháp tu luyện, có thể cướp đoạt từ dị tộc, thậm chí còn có thể phương pháp tu luyện thích hợp với tộc nhân.

- Đường là do người đi mà tạo ra, ta không cần tiến vào Thánh Địa, ta cũng sẽ không vứt bỏ bộ lạc và tộc nhân của ta, để tự mình trốn trong Thánh Địa sống tạm bợ qua ngày.

Cổ Trần nói xong thì vươn người đứng dậy, khí tức mạnh mẽ lập tức tràn ra.

Sắc mặt hắn lạnh lùng, lời nói vang vọng:- Chính ta tự tay dẫn dắt một bộ lạc nhỏ bước từng bước một đi tới ngày hôm nay, phát triển bộ lạc trở thành một bộ lạc lớn với hơn trăm vạn tộc nhân.

- Từ lúc ban đầu ăn không đủ no, cho đến bây giờ mỗi người đều ăn no mặc ấm, thực lực dần dần được nâng cao, ngươi cho rằng, nếu ta từ bỏ bộ lạc của mình, tộc nhân của ta, hơn trăm vạn tộc nhân ở đây ai sẽ bảo vệ?- Thánh Địa sẽ bảo vệ sao?Cổ Trần nói năng hùng hồn quát hỏi, khiến Man Phi á khẩu không trả lời được, trong lòng hắn ta cũng rung động sâu sắc.

Hắn ta nhìn Cổ Trần đầy khiếp sợ, chưa bao giờ hắn ta nghĩ tới Cổ Trần bộ lạc cũng trưởng thành từ một bộ lạc nhỏ chỉ có nghìn người cho đến ngày hôm nay.

Giờ khắc này, bỗng nhiên hắn ta đã hiểu được.

Đúng vậy, nếu không thể bảo vệ bộ lạc và tộc nhân của mình, nắm giữ thực lực cường đại thì có ích lợi gì?- Man Phi bái kiến tộc trưởng, ta nguyện làm đao kiếm trong tay tộc trưởng, chinh phạt dị tộc, mở rộng lãnh thổ vì bộ lạc, vì Nhân tộc, nếu không làm đúng lời thề, trời tru đất diệt!Ngay sau đó, Man Phi quỳ xuống, trang trọng nghiêm túc tuyên thệ.

Lời của Cổ Trần đã hoàn toàn đánh tan ảo tưởng trong lòng hắn, Thánh Địa của Nhân tộc, xem ra cũng không phải là nơi tốt đẹp như vậy, vào nơi đó đạt được lực lượng cường đại thì thế nào, còn cần tộc nhân của mình nữa hay không?Không có đường, vậy thì giết ra một con đường máu!Man Phi thần phục, quả thực khiến Cổ Trần rất bất ngờ.

Không ngờ vị tộc trưởng mới của bộ lạc lớn này, lại nghĩ đến chuyện giao cả bộ lạc cho hắn, bản thân thì muốn đi tìm thứ gọi là Thánh Địa.

Nhưng lần này bị Cổ Trần giận dữ mắng mỏ một phen đã tỉnh ngộ lại, nếu Thánh Địa tốt như vậy, có vô số thiên tài, cường giả tụ tập, vậy thì vì sao chưa bao giờ có cường giả đứng ra bảo vệ Nhân tộc?Chẳng lẽ bọn họ cứ trơ mắt nhìn các bộ lạc của Nhân tộc bị dị tộc tùy ý ức hiếp, nô dịch, đồ sát giống như không thấy như vậy sao? Là do bọn họ quá máu lạnh, hay là bọn họ cảm thấy người bình thường không đáng được bảo vệ?Cổ Trần không hiểu được bí ẩn trong đó, điều hắn có thể làm được chỉ là không vứt bỏ bộ lạc và tộc nhân của mình.

Cứ như vậy, Cổ Trần đã thần phục được thiên kiêu trẻ tuổi Man Phi của Bách Man sơn, hắn ta đã mang theo hơn sáu mươi vạn người trực tiếp đến đây nương tựa vào hắn.

Tin tức này vừa truyền ra, cả bộ lạc đã sôi trào.

- Tộc trưởng, vì sao ngài lại làm như vậy?.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play