Bộ lạc phát triển đến một bước này, nếu không có chữ viết của riêng mình truyền thừa thì sao hình thành văn minh chân chính được?Chữ viết là mở đầu truyền thừa một văn minh, không có chữ viết, không coi là văn minh.

Nghĩ liền làm, Cổ Trần trực tiếp đứng dậy rời đi Thanh Đồng điện, dù sao không rõ ràng sẽ dẫn tới hậu quả như thế nào, tự nhiên không thể thử nghiệm ngay tại chỗ.

Hắn rời đi Thanh Đồng điện, thẳng đến lưng núi phía sau bộ lạc, chọn một vách đá nhô ra giữa vách sườn núi.

Ngồi ở chỗ đó, Cổ Trần hít sâu một hơi, lấy ra một lò luyện Thanh Đồng, bắt đầu dung luyện Thanh Đồng, đúc một quyển sách.

Thanh Đồng Chi thư!Không sai, Cổ Trần chuẩn bị chế tạo một quyển Thanh Đồng Chi thư, dùng để ghi chép chữ viết mình sáng tạo ra, chứ không thì dùng cái gì ghi chữ?Mặc dù Cổ Trần không nhớ rõ tất cả chữ trong từ điển tiếng phương đông, nhưng cũng đủ trình độ sáng tạo tất cả chữ mình biết.

Một khi thành công, liền có thể dùng cái này dạy cho tộc nhân bộ lạc, dùng chữ viết, mở ra truyền thừa, lấy hình thức chữ viết sáng tạo ra phương pháp tu luyện thuộc về Nhân tộc, truyền lại đời sau.

Đây mới là nội tình văn minh của một bộ lạc, thậm chí một tộc quần nên cóOong!Đỉnh lô chấn động, bên trong từng dòng nước Thanh Đồng sôi trào, bị ý chí mạnh mẽ của Cổ Trần điều khiển, vô cùng chiến khí rót vào, ngưng tụ thành một quyển sách.

Ngay lúc này, từng luồng Thanh Đồng rót vào trong sách, lấp đầy, dần đúc thành một quyển Thanh Đồng chi thư.

Vì chế tạo thứ có thể chứa chữ viết, càng phải chịu được thiên kiếp rất có thể buông xuống, phải là một vật dẫn đủ mạnh.

Cho nên Thanh Đồng Chi thư thấp nhất phải đến cấp bậc Chân khí, Cổ Trần bỏ ra nhiều tinh khí thần, thậm chí lấy máu của mình dung nhập trong đó.

Mười tám ký hiệu Thanh Đồng khắc lên sách, hình thành một món báu vật, tương lai sẽ trở thành bảo bối truyền thừa của bộ lạc, thậm chí là Nhân tộc.

Keng!Keng keng keng!Trước mắt, từng miếng ký hiệu Thanh Đồng lấp lóe, không ngừng khắc dấu lên Thanh Đồng Chi thư, bắn ra từng đốm lửa nhỏ rực rỡ, leng keng không dứt.

Cổ Trần sắc mặt nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ, không ngừng khắc dấu, khắc họa, lặp đi lặp lại công tác này.

Cô đọng suốt ba ngày ba đêm, hao phí một vạn tấn Thanh Đồng mới đúc thành công, hoàn mỹ khắc dấu mười tám ký hiệu Thanh Đồng, liền thành một khối.

Đúc xong Thanh Đồng Chi thư nhưng đây chỉ là cái vỏ rỗng, bên trong không có thứ gì, không có Thanh Đồng Chi thư, khi nào khắc chữ vào thì mới có thể triệt để thành công.

“Kế tiếp là sáng tạo chữ viết, để những chữ viết này được thế giới này chấp nhận.

”Cổ Trần sắc mặt nghiêm túc, vẻ mặt trịnh trọng, mang theo một loại khí tức thần thánh.

Sáng tạo một loại chữ viết hoàn toàn mới là một việc cực kỳ thần thánh mà vĩ đại, sao Cổ Trần không kích động được?Nếu như thành công, hắn sẽ khai sáng ra một văn chương vĩ đại cho văn minh Nhân tộc.

Trên vách đá, Cổ Trần sắc mặt trịnh trọng, toàn thân huyết khí ngưng tụ tới cực điểm, dường như giây sau liền có thể ngưng tụ ra chân huyết của mình.

Nhưng hắn không có bước ra một bước này, bởi vì hắn hiện tại không muốn đột phá, mà chính là sáng tạo ra chữ viết đầu tiên của Nhân tộc.

Hoặc nên nói sáng tạo ra chữ đầu tiên của bộ lạc.

Còn về hai chữ trên cờ chiến của bộ lạc, nó không tính là chữ của Nhân tộc, nó là chữ tượng hình thông dụng lưu truyền trong các tộc trên thế giới Man Hoang.

Thứ đó không thuộc về Nhân tộc.

Hiện tại, Cổ Trần muốn sáng tạo ra chữ viết đầu tiên của bộ lạc mình, nói thật, trong lòng rất khẩn trương.

Bởi vì hắn không rõ ràng đến tiếp theo sẽ phát sinh cái gì, thế giới Man Hoang khác biệt, khiến trong lòng hắn thấp thỏm.

Cổ Trần khẽ quát:- Lấy máu ngưng tụ, ý chí luyện hình! Huyết khí tích trữ đến cực hạn sôi trào trong cơ thể, ngưng tụ luồng máu trào ra từ trong cơ thể, không ngừng ngưng tụ ở trước mặt.

Lấy ý chí linh hồn cường đại dung luyện, không ngừng biến hóa, một đoàn máu trong suốt, thời gian dần trôi qua hóa thành hình dạng một chữ viết.

Nếu nhìn kỹ sẽ thấy đó là chữ “Nhân”.

Chữ thứ nhất tự nhiên là đại biểu cho Nhân tộc, chữ nhân vừa vặn phù hợp ngụ ý chữ đầu tiên, có ý nghĩa thuở ban đầu.

Oong!Hư không rung động, máu ngưng hình, một chữ “Nhân” dần ra đời, chữ phương đông trên Trái Đất lần đầu tiên hiện ra ở thế giới này.

Khoảnh khắc chữ “Nhân” hình thành.

Ầm ầm!Thiên địa mất sắc, quỷ khóc thần gào.

Nguyên ngọn núi lớn nứt ra tại chỗ, dường như không chịu nổi sức nặng của uy áp, khí tức kinh khủng từ hư không trên đầu đè xuống.

Bầu trời đang trong xanh giây sau thì mây đen dày đặc.

Cổ Trần không kiềm được chửi thề:- Mẹ nó!.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play