Lần này Cổ Trần đã trải qua cân nhắc thật lâu mới quyết định một mình đến đây tế bái.- Tiền bối, tình hình Nhân tộc hiện nay không ổn, thánh chiến thất bại, lòng ta lo lắng.Cổ Trần đứng trước di hài tự nói mình nghe, lại như thể đang nói cho bộ di hài nghe.Hắn nhìn bộ di hài trước mắt không có động tĩnh gì cũng không để bụng, căn bản là chỉ muốn nói gì đó thôi.- Ta sắp tham gia thánh chiến, nhưng trong lòng lại không bỏ được người trong bộ lạc, không bỏ được hàng vạn Nhân tộc, khó để chọn lựa.Nói đến đây Cổ Trần thở dài một tiếng, hắn nhìn di hài trước mắt nói tiếp:- Ta biết tiền bối chính là anh hùng hào kiệt, cái thế vô địch của Nhân tộc.

Nhân tộc hiện đang trong cơn nguy khốn, chỉ mong lúc ta vào Hư Không Chiến Trường, trong lúc tham dự thánh chiến thì mong tiền bối có thể thay ta cẩn thận bảo vệ vùng lãnh thổ không dễ kiếm này của Nhân tộc.

Bách Man sơn, Vạn Thạch Lĩnh, Hỗn Loạn Thiên Uyển, Bắc Cương, Tây Mạc, Nam Man, trước tiên vẫn còn cần một gian đoạn trưởng thành, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.Nói đến đây trong lòng Cổ Trần ít nhiều có chút bất đắc dĩ.

Bởi vì trong tay không có cường đại tọa trấn mạnh mẽ nào, nhìn tộc đàn của người khác, tộc đàn nào không người?Nhưng nghĩ Cổ Trần đi, hắn chẳng có cái gì, toàn bộ đều do hắn một thương một thương giết tới, đoạt từ trong tay dị tộc tới.

Được như hôm nay là do Cổ Trần từng bước giết hại vô số dị tộc mới đạt được.Trong tay hắn căn bản không có một cường giả nào, trước đó muốn khống chế đọa lạc Thần Ma cũng bởi vì điểm này nhưng đáng tiếc lại thất bại.Hiện tại dưới trướng Cổ Trần, căn bản không có cường đại tọa trấn giúp bảo vệ bộ lạc, càng không có cách nào đi chống lại cường giả của các bộ lạc khác.Càng không nói còn có các đại thần tộc.Nhìn như cường đại, kì thực Cổ Trần biết hoàn cảnh của bản thân.Cổ Trần tin tưởng Tây Mạc Nhân tộc nơi đó là có mấy cái cường giả, chỉ là trước kia tại Tây Mạc chưa từng xuất hiện.

Hắn cũng không có hỏi thăm Oa Hoàng, nàng không nói, tự nhiên có điều bí ẩn trong đó.Việc này Cổ Trần cũng không để tâm nhiều, có thể có Tây Mạc cũng không tệ rồi, còn những cường giả bí ẩn kia cứ ở đó trấn thủ Tây Mạc đi.Còn có Bắc Cương, đối với Tử Vi, Cổ Trần vẫn có tín nhiệm, nhưng tộc nhân Bắc Cương cũng không đơn giản, gặp vô số lần tiến công của dị tộc mà còn chưa bị nuốt hết thì chắc chắn cũng có không ít cường giả, không đến lúc đặc biệt nguy cấp sẽ không xuất hiện, đây chính là suy đoán của Cổ TrầnTây Mạc, Bắc Cương, đều có một số lực lượng tọa trấn.Hiện tại Đông Hoàng chối bỏ Nhân tộc, khai sáng một cái tân tộc, thành Yêu tộc, là uy hiếp cực lớn đối với Nhân tộc.Phương diện Nam Man, Hình tộc có biểu hiện rõ ràng, có thể dùng một lát, nhưng liên minh Xi Hoàng thì không ra hồn, tâm tư không thống nhất.Mặc kệ là Xi Hoàng, vẫn là Xi Vưu, đều có tâm tư riêng, Cổ Trần khó tránh khỏi có chút đắng chát.- Tiền bối, ta một lòng chỉ muốn vì Nhân tộc khai sáng một mảnh cơ nghiệp, nhưng Thánh Nhân không ở, không có cường giả tọa trấn làm ta không an lòng.Cổ Trần nhìn bộ di hài không hề có động tĩnh gì trước mắt, không ngừng nói ra dự định cùng ý nghĩ trong lòng của mình.- Lần này thánh chiến, ta phải đi, hơn nữa còn muốn đánh thắng trận thánh chiến này, vì Nhân tộc ta không thể thua được nữa.

Ngày này cuối cùng cũng phải đến,, đánh không thắng, Nhân tộc liền không thể tồn tại được.

Vậy nên, sau khi ta vào Hư Không Chiến Trường, liền dựa vào tiền bối chống đỡ hi vọng cuối cùng của Nhân tộc.Cổ Trần trịnh trọng nói xong, nhìn chăm chú cỗ di hài trước mắt.- Tiền bối, nếu ngài đồng ý thì cho ta một cái tin chính xác.Mi mày hắn cau lại, mở miệng nói một câu.Ông!Vừa dứt lời, di hài khẽ run lên, phảng phất như là đáp lại Cổ Trần.- Đa tạ tiền bối!Nhìn thấy như vậy, Cổ Trần sáng mắt, lập tức bái tạ một phen.Hắn hít sâu một hơi, nói:- Tiền bối, ta muốn dùng thần huyết uẩn dưỡng di hài của ngài, đắc tội.Oanh!Nói xong, Cổ Trần trực tiếp thả bộ Thần Thi bị phong ấn ra, trực tiếp đâm xuyên qua trái tim Thần Thi, từ giữa cuồn cuộn dâng trào ra một cỗ thần huyết, dũng mãnh hướng về phía bộ di hài.Ong ong ong...Nháy mắt, di hài phát ra tiếng rung kịch liệt, một luồng ánh sáng tràn ngập, bên trong hốc mắt trống rỗng bộc phát ra hai đạo ánh sáng kinh người.Nó thức tỉnh.- Ta...Bên trong di hài truyền ra một chữ, âm thanh kia mang theo một loại tang thương, dường như quên đi chính mình là ai.Chỉ có một chữ, nhưng Cổ Trần lại yên tâm.Bởi vì bộ di hài này là tiền bối cường giả Nhân tộc, hơn nữa luồng Bất Diệt Chân Linh kia chính thức thức tỉnh..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play