Mặc dù các nàng không chiến đấu nhiều, nhưng trong trận chiến này, quả thực các nàng đã khiến mọi người phải kinh ngạc trước năng lực của mình.

- Thần thuật của Nữ Anh không tệ.

Giữa không trung, một nam một nữ đang yên lặng chú ý đại chiến.

Cổ Trần rất thưởng thức Thần thuật của Nữ Anh, không nói tới lực sát thương cường đại của nó, mà việc nó có thể hấp thu sức mạnh đối thủ đủ khiến Cổ Trần khen ngợi.

Số sức mạnh được hấp thu đó rơi xuống người Nhân tộc nơi đây, giúp thương thế của họ được chữa trị, lực lượng tiêu hao được khôi phục, chiến lực càng mạnh.

Đây hoàn toàn là một loại Thần thuật cường đại, có thể chiến, có thể bổ trợ, khiến Cổ Trần kinh thán không thôi.

Oa Hoàng bên cạnh nghe vậy chỉ cười cười, nàng dịu dàng nói:- Hai vị thị nữ bên cạnh ngươi mới thật sự cường đại, băng cơ ngọc cốt, vạn năm khó tìm.

Nàng đã nhìn ra thể chất đặc thù của hai tỉ muội Li Lạc.

Cổ Trần cười nhạt đáp:- Đó là tạo hóa của các nàng, đáng tiếc vẫn còn thiếu một chút, các nàng không thể tự mình đảm đương một phía, không thành cường giả tọa trấn một phương được.

Oa Hoàng nghe xong lườm hắn một cái, phong tình vạn chủng.

Nàng khẽ cười nói:- Nhân Hoàng chí cao ngất, đối với thuộc hạ cũng yêu cầu như thế, trách không được lại cự tuyệt ta.

Trong lòng Cổ Trần động đậy, hắn nhìn Oa Hoàng dịu dàng rung động lòng người bên mình, nữ nhân này đang ám chỉ điều gì?Cổ Trần liền cười nói:- Trong lời của ngươi có hàm ý, chẳng lẽ ngươi hi vọng ta ở rể Tây Mạc?Oa Hoàng nghe xong sửng sốt, có chút giật mình, rốt cuộc hiểu ra vì sao Cổ Trần cự tuyệt.

Sau khi hiểu rõ nguyên nhân, nàng nhịn không được nhoẻn miệng cười tươi, sau đó cười khanh khách không ngừng, gương mặt hoà thuận vui vẻ, xinh đẹp cực kỳ.

Oa Hoàng cười cười, nói:- Nhân Hoàng, không phải là ngươi nghĩ ta muốn ngươi ở rể Tây Mạc chứ?- Chẳng lẽ không phải?Cổ Trần nghiêng đầu nhìn nàng.

Có gì đáng cười đâu, ở rể là chuyện không thể, cả đời này cũng không, hắn là Nhân Hoàng một phương, thống ngự khắp nơi, ở rể mất mặt cỡ nào chứ?Oa Hoàng cười nhẹ nói:- Dĩ nhiên không phải, thế gian này có ai dám để đường đường Nhân Hoàng ở rể đâu, làm vậy bách tộc còn không chê cười sao?Ý của ta là! Oa Hoàng nói đến đây thì dừng lại, cúi đầu xuống không nói nữa.

Cổ Trần bó tay rồi, nói chuyện chỉ nói một nửa, quá khó chịu.

- Tam đại tộc Ma Đế, Thi Hoàng, Đại Hoang Thần Đế đều đã chết, sau này ngươi định làm như thế nào?Cổ Trần dời đề tài, tránh khỏi xấu hổ.

Oa Hoàng nghe thế thì nghiêm mặt, trầm ngâm một lát mới ngước mắt nhìn Cổ Trần, hỏi:- Nhân Hoàng, vậy ngươi cho rằng hiện tại nên xử lý tam tộc thế nào?Cổ Trần không cần suy nghĩ, trực tiếp mở miệng nói:- Theo ý ta thì diệt hết đi, triệt để nhổ bỏ ba mối nguy đã cắm rễ tại Tây Mạc bấy lâu nay.

Oa Hoàng mỉm cười:- Nhân Hoàng nói không sai, đúng là nên như thế, thừa cơ hội tốt này nhổ tận gốc tam tộc, giải trừ uy hiếp cho Tây Mạc.

Có điều, tuy ba đại Hoàng giả đã chết, nhưng tam tộc vẫn còn một số nội tình, cần cẩn thận một chút.

Đối với cái này, Cổ Trần lại cười nói:- Những thứ này đều không là vấn đề, ta sẽ để lại một nhánh Bất Tử cấm vệ giúp ngươi diệt sào huyệt của chúng.

Nghe lời này, ánh mắt Oa Hoàng rơi vào trên người Bất Tử cấm vệ đang đại sát tứ phương, không ai địch nổi kia, tuy quân số chỉ có 10 ngàn người, nhưng chiến lực vô địch, rung động thế nhân.

Có điều rất nhanh, dường như Oa Hoàng nghĩ tới điều gì, nàng bỗng nhiên nhìn chằm chằm Cổ Trần.

- Ngươi sắp đi rồi?Oa Hoàng mở miệng hỏi.

Cổ Trần khẽ vuốt cằm thừa nhận:- Đúng vậy, ta muốn đến Đông Bộ liên minh một chuyến, thuận tiện tới luôn Nam Man, xem tình huống Nhân tộc ở đó thế nào.

Hắn nói ra lời này khiến sắc mặt Oa Hoàng có chút biến hóa, một tia buồn bã lóe qua mắt nàng.

Hai người trầm mặc, bầu không khí lập tức trở nên tế nhị.

- Ta đi theo ngươi.

Trầm mặc thật lâu, Oa Hoàng bỗng nhiên nói thế.

Cổ Trần sửng sốt, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, dường như đã hiểu ra điều gì.

Hắn cười nhạt, nhẹ giọng hỏi:- Ngươi có thể nghĩ kỹ, theo ta, tương lai khó lường, sinh tử không nơi nương tựa, nói không chừng ngày nào đó ta sẽ chết trận, ngay cả mộ phần cũng không có.

- Quân sống ta sống, quân chết ta chết!Ngữ khí Oa Hoàng kiên định, ánh mắt tràn đầy nhu tình mật ý, không hề có chút dao động nào, thể hiện ý nguyện chân thật trong lòng nàng.

Lời này khiến Cổ Trần run sợ, nói không cảm động là giả, nam nhân mà, gặp phải một nữ tử cam tâm tình nguyện chết cùng ngươi như thế, nếu không cảm động thì không phải là nam nhân chân chính.

- Huống hồ ngươi đã nhận tín vật của ta.

Nàng đột ngột nói thế, sau đó dí dỏm nháy mắt mấy cái:- Chẳng lẽ, đường đường Nhân Hoàng lại muốn đổi ý?.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play