Cổ Trần khẽ vuốt cằm, không hề do dự đáp ứng ngay.

Người ta muốn về nhà, chẳng lẽ ngươi còn có thể ngăn cản sao? Quá không nhân đạo, người ta cũng chẳng phải nô lệ, giữ rịt người không cho đi là vô lý.

Cổ Trần không phải đồ ngốc, hắn còn đang tính cách lôi kéo Kỳ Lân tộc và Phượng Hoàng tộc nữa kìa, hiện giờ hay lắm, rốt cuộc cơ hội đã tới.

- Ngươi về đi, thuận tiện giao ngọc phù này cho Kỳ Lân Hoàng.

Hắn cũng giao một quả ngọc phù cho Mặc Kỳ Lân mang về Kỳ Lân tộc, đưa cho Kỳ Lân Hoàng.

- Bái tạ Nhân Hoàng.

Mặc Kỳ Lân cung kính bái tạ, người ta chịu thoải mái thả nó trở về, cho thấy Cổ Trần rộng rãi, không chút do dự, cũng không sợ bọn chúng đi luôn.

- Đi thôi, đi sớm về sớm.

Cổ Trần khoát tay để chúng nó rời đi, còn việc có trở lại hay không, trong lòng hắn không lo lắng.

Về Mặc Kỳ Lân, nó có đi luôn cũng chẳng sao, cùng lắm là thiếu mất một minh hữu, tổn thất không lớn.

Còn Băng Phượng, Hỏa Hoàng, Khổng Tước vốn không có tình nghĩa sâu nặng với Phượng Hoàng tộc, bởi vì huyết mạch chúng là biến chủng nên lúc trước không được chào đón, hơn nữa chúng còn tự mình lăn lộn trưởng thành ở bên ngoài, chưa kể công lao Cổ Trần giúp đỡ săn sóc, riêng việc cung cấp đầy đủ thần huyết cho chúng thôi đã đủ khiến chúng khắc sâu trong tâm khảm.

- Chủ nhân, chúng ta đi một lát sẽ trở lại.

Băng Phượng nói xong bay ra khỏi đại điện.

- Nhân Hoàng, ta sẽ mang hai đứa kia bình an trở về.

Thanh âm Khổng Tước vẫn ôn nhu dễ nghe như thế, khiến người ta nghe hoài không chán, giống như một đại tỷ tỷ dịu dàng vậy.

Nàng nói xong mang theo Băng Phượng, Hỏa Hoàng cùng đi, trong chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt Cổ Trần.

Mặc Kỳ Lân gầm nhẹ, đạp trên mây lành phóng đi, rời khỏi Bách Man sơn.

- Rống! Bọn họ rời đi là sao chứ?Bên trong thành, Bạch Hổ thấy vậy thì gầm lên, có vẻ hơi bất mãn, sao lại đi mất rồi?Bạo Long chỉ cười nói:- Tiểu Bạch, đừng tống nữa, bọn họ sẽ trở lại thôi.

Ngươi không về Bạch Hổ tộc sao? Có khi họ đang loạn hết cả lên.

- Thôi đi, lão tử mới không có thèm làm cái gì Bạch Hổ, chỉ một lòng đi theo chủ nhân, quản Bạch Hổ tộc làm gì!Tiểu Bạch hồn nhiên không thèm để ý nói.

Lời này khiến mấy Bạch Hổ tộc lão giả dở khóc dở cười, có chút bất đắc dĩ, đệ nhất Bạch Hổ sao lại làm như thế chứ, thật chẳng biết nói gì.

- Đừng nói nhảm nữa, chúng ta đi Vô Tận Hải tìm Tổ Long uống rượu thôi!Mặt sẹo hưng phấn la hét, giật dây Bạch Hổ, cả hai trực tiếp chạy tới Vô Tận Hải Long Cung tìm Tổ Long uống rượu.

Một đám Bạch Hổ tộc cao thủ hai mặt nhìn nhau, lại không thể không kiên trì đi theo, bọn họ vốn có trách nhiệm thủ hộ Bạch Hổ mà.

- Hai đứa này.

Cổ Trần nhìn Bạo Long cùng Bạch Hổ chạy tới Vô Tận Hải tìm Tổ Long, cảm thấy tức cười, nhưng cũng không ngăn cấm hai tên thuộc hạ không chịu an phận kia.

- Báo.

.

Ngoài thành có người tới, tự xưng đến từ Bắc Cương, nói là có chuyện quan trọng cầu kiến ngô hoàng.

Ngay lúc này, một tên thị vệ vội vàng chạy vào báo cáo tin tức.

Cổ Trần kinh ngạc, lúc này lại có người đến đây cầu kiến?Trong đại điện, Cổ Trần lẳng lặng đánh giá người đang đứng dưới, một thân áo đen, trên dưới toàn thân tràn ngập một cỗ khí tức quỷ dị.

Lần đầu tiên nhìn thấy, Cổ Trần đã xác định hắn không phải Nhân tộc.

- Ngươi là dị tộc?Cổ Trần nhịp tay lên tay vịn của Thanh Đồng hoàng tọa, ánh mắt bình tĩnh, không rõ trong lòng hắn đang nghĩ cái gì.

Nhưng người đứng phía dưới lại cảm thấy một áp lực vô hình nặng nề như núi, khiến người ta không thở nổi.

- Hồi Nhân Hoàng, ta cũng không phải Nhân tộc.

Người áo đen cung kính thi lễ, thanh âm khàn khàn.

Nghe hắn thừa nhận, Cổ Trần lại thấy kinh ngạc, hỏi:- Ngươi đã không phải là Nhân tộc, sao còn tự xưng bản thân đến từ Bắc Cương Nhân tộc liên minh?- Tử Vi tộc trưởng có ân với ta, ta đã thề cả đời này sẽ phụng dưỡng ngài.

Giọng nói người áo đen trầm đục, khiến người ta nghe không ra hắn là nam hay nữ, thậm chí Cổ Trần cũng nhìn không thấu hình dáng thật sự giấu dưới tấm áo bào kia.

Xung quanh người hắn được một cỗ mê vụ che phủ, khiến người ta không thể nhìn rõ, mà Cổ Trần cũng chảng có ý nhìn cho ra hình dáng đối phương làm gì.

Dù sao làm như vậy có vẻ hơi không phóng khoáng, thân là Hoàng giả một phương, đương nhiên Cổ Trần sẽ không làm ra loại chuyện cực kỳ thiếu tế nhị đó.

- Ta không cần biết ngươi thuộc chủng tộc gì, nói thẳng mục đích tới đây của ngươi đi.

Cổ Trần bình tĩnh mở miệng hỏi.

.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play