Hắn tin chắc, không bao lâu nữa hắn sẽ có thể bước hẳn vào trong đó, siêu phàm nhập Thánh!“Vũ Hoàng, đi bình an, không bao lâu nữa ta sẽ mang theo đại quân giết vào chiến trường hư không”Cổ Trần nhìn Vũ Hoàng dần biến mất, lặng lẽ truyền âm.

Vũ Hoàng đang bị cuốn vào vòng xoáy ngạc nhiên, chấn kinh, vẻ mặt như gặp phải quỷ.

Trong lòng của hắn rất muốn nói: Quên ngay! Ngươi đừng có tới! Ở nhà dẫn dắt tộc nhân và bộ lạc phát triển thật tốt, vượt qua đại kiếp nạn lần này là được rồi!Đáng tiếc, hắn không thể nói cho Cổ Trần nghe, càng không biết Cổ Trần là quyết tâm muốn tham gia Thánh Chiến, thậm chí đã làm xong một đống chuẩn bị.

Thánh Chiến lần này, nếu không đánh thắng được bách tộc, Nhân tộc căn bản không có đường ra.

Nếu Nhân tộc chiến bại, tất cả Nhân tộc Thánh Nhân sẽ không có khả năng trở lại, khi đó, Nhân tộc biết lấy cái gì để đối mặt với bách tộc Thánh Nhân trở về từ chiến trường hư không?Cho nên, Cổ Trần muốn đi vào chiến trường hư không, tham dự Thánh Chiến, trong lòng hắn chỉ có một cái ý nghĩ, đó chính là khiến bách tộc Chư Thánh điêu linh.

- Chờ xem, Nhân tộc ta nhất định quật khởi.

Cổ Trần lẩm bẩm, thu tầm mắt lại, ánh mắt hắn rơi xuống đám người cao tầng và cường giả của Vũ Hoàng liên minh trước kia.

- Từ nay về sau, nơi này chính là cương thổ của Hoang Cổ nhất tộc ta, tất cả các ngươi sẽ là tộc nhân của ta, danh tiếng của Hoang Cổ sẽ là kiêu ngạo và vinh quang của các ngươi!Oanh!Câu nói của hắn khiến toàn bộ liên minh nội bộ sôi trào, vô số người xôn xao, chấn kinh, nhưng Vũ Hoàng đã nhập Thánh biến mất, liên minh đã rơi vào trong tay Cổ Trần, hoàn toàn không có bất kì sức phản kháng nào, mà ai dám phản kháng chứ?Cho nên Cổ Trần khống chế nơi này vô cùng thuận lợi.

Gần như là lập tức, cương vực trong tay Cổ Trần lại được mở rộng, Bách Man sơn, Hỗn Loạn Thiên Uyên, hiện tại thêm Vạn Thạch lĩnh, tam đại cương vực rốt cục nối thành một mảnh.

Ngay tại thời điểm Cổ Trần khống chế chỉnh đốn Vạn Thạch lĩnh Vũ Hoàng liên minh, ở một nơi khác, Nhân tộc bộ lạc liên minh ở phía Đông cũng đang thương nghị về sự kiện này.

- Bẩm Đông Hoàng, Vạn Thạch lĩnh Vũ Hoàng đã nhập Thánh, tiến vào chiến trường hư không.

Trong đại điện của Đông Bộ liên minh, các cao tầng và cường giả bộ lạc đang tề tụ thương nghị chuyện này.

Bọn họ đã sớm nhận được tin tức của Vạn Thạch lĩnh, việc Vũ Hoàng nhập Thánh, tiến vào chiến trường hư không quả thật khiến các phương chấn động.

Tất cả những người có mặt ở đây đều có khí tức cường đại.

Người ngồi trên ghế chủ vị chính là một vị nam tử anh tuấn, khí tức toàn thân nồng đậm, sâu không lường được, hai mắt thâm sâu tựa biển, khiến người kính sợ.

Đó là Đông Bộ liên minh Đông Hoàng, một vị cường giả có thực lực cường đại, Nhân tộc Hoàng giả.

- Vũ Hoàng liên minh rơi vào tay ai?Hồi lâu sau, Đông Hoàng chậm rãi mở miệng, ngữ điệu lạnh nhạt khiến người ta không rét mà run.

Những người phía dưới đồng loạt cúi đầu, tỏ ra cung kính.

Chỉ thấy một viên đại tướng đi ra, hành lễ nói:- Đông Hoàng, nghe nói là rơi vào tay một người tên Cổ Trần, có người nói hắn là Bách Man sơn Nhân Hoàng.

- Bách Man sơn, Nhân Hoàng, Cổ Trần?Mọi người kinh ngạc không thôi, nhưng đối với cái tên này, thật ra bọn họ cũng từng nghe nói qua.

Lâu nay, bên trong bách tộc vẫn lưu truyền hung danh của hắn, ở Nhân tộc bộ lạc này cũng không ngoại lệ.

Không ngờ Vũ Hoàng liên minh đã rơi vào trong tay hắn.

- Nhân Hoàng, Cổ Trần?Đông Hoàng lẩm bẩm.

Hắn ngồi ở đó, ngón tay khẽ nhịp, trong mắt lóe lên từng tia sáng, hiển nhiên nội tâm đang rất bất ổn.

Đông Hoàng không ngờ Vũ Hoàng lại giao trọn bộ lạc cho Cổ Trần, thà giao cho một ngoại nhân hung danh lan xa cũng không chịu giao cho hắn.

- Vũ Hoàng ơi Vũ Hoàng, ngươi không thích bản hoàng đến vậy sao?Đông Hoàng lẩm bẩm, âm thầm hừ lạnh.

Thật ra Đông Hoàng vẫn luôn thèm muốn Vũ Hoàng liên minh, muốn chiếm đoạt nó, nhưng đâu ngờ lúc này lại nghe được tin nó đã rơi vào tay kẻ khác, tương đương toàn bộ Vạn Thạch lĩnh đều thuộc về Cổ Trần, khiến trong lòng hắn có chút xao động.

- Bản hoàng và ngươi có giao tình mấy ngàn năm, vậy mà ngươi lại tặng không cơ đồ cho một ngoại nhân.

Liên minh hai ta vẫn luôn giao hảo, thậm chí bản hoàng còn đinh gả muội muội cho ngươi, thật không ngờ! Đông Hoàng hậm hực, quyết định của Vũ Hoàng khiến hắn rất không vui.

Hắn xem Vạn Thạch lĩnh Nhân tộc liên minh như đồ ăn trong mâm mình từ sớm, thật không ngờ chỉ chớp mắt đã rơi vào trong tay Cổ Trần.

Nhưng hắn chưa từng suy nghĩ vì sao Vũ Hoàng lại không giao cho hắn mà giao cho Cổ Trần.

Hắn cần phải động não một chút chứ? Trước kia, lúc mà Vũ Hoàng đăng Thiên mời hắn tới, vì sao hắn không tới? Rồi thế nào? Cuối cùng chỉ có một mình Cổ Trần đến.

.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play