Mặc Kỳ Lân gần như thốt ra theo bản năng, nói xong nó cũng có chút hối hận.

- Được, cứ quyết định như vậy đi!Cổ Trần vô cùng vui mừng, cười nói:- Ta đồng ý với ngươi, sẽ tìm cho ngươi tám mươi tiểu tỷ tỷ Kỳ Lân xinh đẹp, ngươi làm Thần Thú trấn tộc cho Hoang Cổ nhất tộc ta.

- Ta, ta vẫn chưa đồng ý mà! Mặc Kỳ Lân há to miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không dám nói.

Nó trông thấy Cổ Trần nhếch miệng lên nở một nụ cười, nhìn có vẻ hiền lành, nhưng lại đến cảm giác nham hiểm đáng sợ, đặc biệt là trông thấy hàm răng trắng đầy trong miệng kia, khiến nó không nhịn được khẽ rùng mình một cái.

Nhớ tới hung nhân này nổi danh trong bách tộc, tin đồn lan truyền trong bách tộc có mấy phiên bản, nói rằng Cổ Trần chính là Hung Ma tuyệt thế, nhìn thấy dị tộc lập tức ăn thịt, thậm chí còn xiên Đại Thiên Ma cón sống lên nướng rồi ăn.

Hung nhân bậc này, nó không dám từ chối, nếu như nói ra, ai biết được nó có bị xiên lên nướng ăn hay không?- Ta, ta có thể từ chối không?Mặc Kỳ Lân thận trọng hỏi lại.

Đúng là thực lực của nó rất cường đại, nhưng đối mặt Cổ Trần vẫn không đủ sức, người ta ngay cả Đại Thiên Ma đều nướng lên ăn, ngươi chỉ là một con Kỳ Lân thì có thể làm được gì?Nhìn dáng vẻ thê thảm của tên Hắc Thiên Thần Tử kia mà xem, Mặc Kỳ Lân tận mắt trông thấy hắn bị bắt vào trong lò lửa trực tiếp đốt luyện thành Thần huyết bản nguyên đó, đúng là thê thảm.

- Có thể.

Cổ Trần mỉm cười, nụ cười ấy không hiểu sao vô cùng khiếp người.

Hắn cười hì hì nói:- Ta có một cái đỉnh, có thể hầm chín vạn vật, ngươi có muốn thử một lần hay không?- Không không không, ta đùa thôi.

Mặc Kỳ Lân hoảng sợ liên tục lắc đầu, bị dọa cho sợ phát khiếp, tên hung nhân này, động một chút lại muốn nướng muốn hầm, dọa chết Kỳ Lân rồi.

Cổ Trần mỉm cười nói:- Vậy chính là đồng ý, nếu ngươi đã đồng ý, thì từ giờ trở đi, ngươi chính là Thần Thú trấn tộc Kỳ Lân của Hoang Cổ nhất tộc ta, được hưởng tín ngưỡng và khí vận của tộc ta.

- Được rồi.

Mặc Kỳ Lân ủ rũ cúi đầu trả lời, trong lòng có chút đắng chát.

Trong lòng nó tuôn ra cảm giác hối hận vô cùng, vì sao đang yên đang lành lại chạy tới Bách Man sơn làm gì, vì sao lại không cẩn thận đâm đầu xông thẳng vào trong lãnh địa của tên hung nhân này.

Giờ thì hay rồi, bị bắt tới làm Thần Thú trấn tộc cái gì đó, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài nó sẽ mất hết mặt mũi trước mặt bản tộc, không còn mặt mũi nào đi gặp đám mẫu Kỳ Lân trong nhà nó nữa.

“Đợi lúc hắn không chú ý, ta sẽ vụng trộm chạy trốn.

” Trong đầu Mặc Kỳ Lân sinh ra một ý nghĩ, tròng mắt khẽ xoay chuyển.

Cổ Trần nhìn thấy thế, thì âm thầm cười một tiếng, đột nhiên cất lời nói thêm một câu:- Tiểu Mặc này, ngươi biết đấy, nếu làm Thần Thú trấn tộc, muốn nhận được khí vận gia trì của Nhân tộc, nhất định phải lưu lại một đạo phân hồn ấn ký mới được.

- Cái gì?Mặc Kỳ Lân luống cuống giơ chân giơ tay lên, sợ hãi gào một tiếng, liệt diễm trên người thiêu đốt bừng bừng.

Trân mặt nó đầy vẻ giận dữ nhìn Cổ Trần, mắng to:- Ngươi lừa ta, ngươi muốn khống chế linh hồn ta, dù ta có chết cũng không nghe theo.

- Ồ?Cổ Trần mỉm cười không thèm để ý, sau đó vung tay ra, một giọt huyết dịch kỳ quái hiện lên, thần quang mông lung bao phủ, để lộ ra một tia khí tức.

- A! Hả?Hai mắt Mặc Kỳ Lân đột nhiên trợn trừng, nó đang nổi giận đấy, kết quả lại bị một tia khí tức kia hấp dẫn.

Cổ Trần cười tủm tỉm nói:- Tiểu Mặc này, ngươi có biết đây là cái gì không?Mặc Kỳ Lân trợn tròn mắt, nuốt một ngụm nước bọt hỏi:- Đây, đây là cái gì, khiến ta có cảm giác rất muốn nuốt chửng nó.

Nhìn thấy ánh mắt đầy khát vọng kia của Mặc Kỳ Lân, Cổ Trần mỉm cười thầm nghĩ: “Nhóc con, ta không tin mình không trị được ngươi”.

“Đây là thần huyết, là huyết dịch chân chính của Thần Linh, ẩn chứa một cỗ thần lực, thậm chí còn có cả một chút khí tức pháp tắc.

- Thần huyết?Mặc Kỳ Lân kinh ngạc gầm nhẹ lên một tiếng, hai mắt trợn trừng đến mức tròn vo như quả bóng, nhìn chằm chằm vào một giọt thần huyết đang trôi nổi trong lòng bàn tay Cổ Trần.

Đó là huyết dịch chân chính của Thần Linh, là đồ của Cổ Trần, đương nhiên, một đỉnh chứa đầy thần huyết hắn vẫn chưa dùng hết đâu.

- Cho ta?Mặc Kỳ Lân nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt trông mong nhìn về phía Cổ Trần.

Hắn khẽ cười gật đầu nói:- Không sai, làm Thần Thú trấn tộc cho tộc ta, tất nhiên sẽ được cung cấp thần huyết như thế này, phúc lợi đãi ngộ cao như vậy ta nghĩ những nơi khác không có đâu.

- Sao hả, có phải rất động tâm hay không, ngươi muốn hay!.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play