Trong đại điện, hai vị đại tướng mặt đối mặt với nhau, một vị chiến tướng cái thế, một vị sát tướng tuyệt thế, ánh mắt hai người chạm nhau, trong không khí dường như lập tức tràn đầy mùi thuốc súng.

- Ngươi rất mạnh.

Long Uyên thận trọng nói một câu.

Mặt Câu Trần không chút thay đổi nói:- Ngươi cũng không kém.

- Ngươi Bắc, ta Nam, để xem ai có thể đánh thắng trước.

Ánh mắt Long Uyên sáng lên, trên người tỏa ra sự tự tin cường đại.

Câu Trần nghiêm túc nói:- Chiến tranh, không phải thi đấu, ta phải chịu trách nhiệm với tướng sĩ của mình, chịu trách nhiệm trước Nhân Hoàng.

- Trận chiến này, chỉ có thể thắng không được phép bại.

- Truyền lệnh tam quân, xuất chinh, san bằng miền bắc Thiên Uyên!Ầm!Sau khi ra lệnh một tiếng, Câu Trần sải bước đi ra ngoài, các tướng lĩnh của bộ tộc Câu Trần trùng trùng điệp điệp nối gót theo sau.

Để lại một mình Long Uyên vẫn đang ngẩn người, trong lòng hắn lập tức sinh lòng tôn kính, thở dài nói:- Xem ra, ta vẫn còn kém hắn một chút, chiến tranh không phải trò đùa.

- Truyền lệnh, đại quân xuất chinh!Long Uyên giật mình tỉnh lại, được một câu của Câu Trần đề tỉnh, không sai, chiến tranh nào phải trò đùa, không phải tiết mục đọ sức giữa người với người.

Mà là hy vọng của cả tộc quần, mỗi một cuộc chiến tranh đều liên quan đến chuyện sống còn và tương lai của cả một tộc quần.

Đại quân xuất chinh, vô số Thanh Đồng chiến thuyền bay lên không trung, hai nhánh đại quân, một chi đi về khu vực phía nam, một chi hướng thẳng đến khu vực phía bắc.

Hỗn Loạn Thiên Uyên, chia làm khai khu vực lớn Nam và Bắc, Thiên Tinh tộc nằm trong khu vực phía nam, Hắc Ma tộc thì nằm ở khu vực phía bắc.

Hiện giờ, Long Uyên đang dẫn theo đại quân bắt đầu quét sạch các thế lực khác trong khu vực phía nam Thiên Uyên, bắt đầu con đường chinh phạt mở trộng lãnh thổ cho bộ lạc.

Còn Câu Trần thì đi thẳng về phía bắc Thiên Uyên, đội quân trùng trùng điệp điệp, sát khí ngút trời, lập tức kinh động đến thế lực khắp nơi trong Hỗn Loạn Thiên Uyên.

- Là đại quân Nhân tộc!- Bọn họ đã giết đến rồi!- Đi mau!Các thế lực dị tộc ở khắp nơi trong Thiên Uyên đều khủng hoảng, sau khi điều tra ra được hai đại quân đoàn của Nhân tộc đang chia làm hai đường đồng thời xuất chinh, lập tức khiến vô số dị tộc kích động.

Hai người Long Uyên, Câu Trần dẫn theo đại quân hành động, không chỉ khiến dị tộc kinh động, còn hấp dẫn ánh mắt của các bộ lạc thế lực Nhân tộc khác trong Thiên Uyên.

- Hoàng tộc quân đoàn cường đại của Nhân tộc ta tới rồi.

- Tham chiến!- Vì bộ lạc, vì tộc quần!- Triệu tập dũng sĩ bộ lạc, chúng ta khai chiến với dị tộc!Lúc này, không ít bộ lạc quy mô lớn ào ào đưa ra quyết định như vậy, bọn họ cũng muốn tham dự vào trận đại chiến chinh phạt dị tộc có một không hai này.

Tuy bọn họ hưởng ứng ào ào như vậy, nhưng dù sao thế lực Nhân tộc ở nơi này cũng hơi yếu, chỉ có thể đối phóvới một số thế lực dị tộc nhỏ bé, hoặc tấn công một vài cứ điểm nhỏ…Nhưng như vậy đã rất tốt rồi, có thêm lực lượng của nhiều bộ lạc Nhân tộc gia nhập, đã tạo thành áp lực và khủng hoảng cực lớn đối với dị tộc.

Đại chiến bắt đầu, Hỗn Loạn Thiên Uyên lập tức hỗn loạn, thế lực dị tộc khắp nơi, trốn được thì trốn, trốn không kịp thì chỉ có thể kiên trì nghênh chiến với Nhân tộc.

Động tĩnh ở Thiên Uyên, tất nhiên hấp dẫn tầm mắt khắp mọi nơi, Vạn Thạch lĩnh, Thạch tộc, Thú Nhân, Kim tộc … Các đại tộc thi nhau ngó mắt thăm dò.

- Nhân tộc Cổ Trần, dã tâm bừng bừng, nhất định phải diệt trừ.

- Hắn ta quyết tâm muốn nắm được Hỗn Loạn Thiên Uyên.

- Vì sao Hắc Ma tộc, Thiên Tinh tộc không có động tĩnh gì?Thế lực khắp nơi ào ào nghị luận, đối với Nhân tộc Cổ Trần này bọn họ đánh giá cực cao, hung danh bên ngoài của hắn đã chấn nhiếp vô số dị tộc.

Cuộc đại chiến trong Hỗn Loạn Thiên Uyên lần này, đã hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều thế lực khác, không ít cường giả dị tộc nghĩ đến việc, có nên nhân cơ hội này giết chết Cổ Trần không.

- Nhân tộc, quá càn rỡ!- Cổ Trần, ngươi quá cuồng vọng tự đại.

Thế lực dị tộc khắp nơi đều tức giận chửi rủa, cảnh giác, khủng hoảng không có ai ngoại lệ, bọn họ đều có một điểm nhận thức giống nhau.

Đó chính là hung danh của Cổ Trần bên ngoài, đã dọa sợ rất nhiều dị tộc khiến bọn họ không dám vọng động.

Đối với tình hình Hỗn Loạn Thiên Uyên, Cổ Trần phân phó xong thì không tiếp tục để ý đến nữa, chỉ lưu lại một đạo U Linh Nhãn yên lặng đề phòng chuyện ngoài ý muốn sảy ra.

Lúc này hắn đã rời khỏi Hỗn Loạn Thiên Uyên, về tới Hoang Cổ thành trong Bách Man sơn.

Cổ Trần quay về, tất nhiên là để xử lý những vấn đề phát sinh trong bộ lạc, và sắp xếp quy hoạch phương hướng phát triển của bộ lạc!.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play