Gái cương thi bay tới trước mặt Giang Tà và Tạ Tịch, nói: “Phải sống với nhau thật hòa hợp, tương thân tương ái nghen, nếu hai người mà chia tay, Ái Ái sẽ nguyền rủa cả hai đấy!”
Giang Tà mỉm cười thay lời đáp, Tạ Tịch thì sợ hú hồn.

May mà gái cương thi không nói thêm gì nữa, nó vung tay lên, tất cả những thứ gắn mác hồng phấn đều biến mất không thấy tăm hơi, nhóm người tham dự trò chơi trong nháy mắt mất đi chỗ dựa mà rớt từ trên cao xuống, ngã lăn ra đất.

Lam Linh Linh và Bành Trì bị thương đồng thời phát ra tiếng xuýt xoa đau đớn, cũng may độ cao tuy lớn nhưng nhờ sức nâng mà cả hai không ngã quá nặng.

Đáp xuống đất xong, thứ đầu tiên đập vào mắt Tạ Tịch lại là một cặp mắt chảy máu ròng ròng.

Cậu bị dọa giật nảy mình, hoảng sợ kêu lên thành tiếng.

Giang Tà nắm lấy tay cậu trấn an: “Không sao đâu, họ đều chết cả rồi.


Chết cả rồi mà còn nói là không sao hả?
Tạ Tịch dần lấy lại bình tĩnh, lúc này mới phát hiện bọn họ rơi xuống một nơi chẳng khác bãi tha ma là mấy, xung quanh la liệt thi thể cụt tay cụt chân, đáng sợ hơn là còn có người mất hết cả tay lẫn chân, bị gọt thành cái cọc gỗ…
Giang Tà dịu giọng nói: “Ghét bỏ thì đừng nhìn nữa.


Y biết bạn nhỏ rất hiếu thắng nên không dám nói là cậu sợ.

Tạ Tịch cố chịu đựng, chuyển tầm mắt sang chỗ khác rồi hỏi: “Chẳng lẽ đây là toàn bộ người chết trong trò chơi?”
Giang Tà đáp: “Ừ.


Tạ Tịch cau mày nói: “Thật ra trò chơi này không khó.


Nhưng lại chết nhiều người như vậy.

Giang Tà lên tiếng: “Thông thường, độ khó của trò chơi không liên quan gì đến số lượng người chết cả.

” Trò chơi khó không nhất định sẽ chết nhiều người, tương tự chưa chắc ai cũng sống sót trong trò chơi dễ, bởi vì người là một loài sinh vật rất kỳ quái.

Mấy người bọn họ còn dễ nói, chứ Lam Linh Linh và Bành Trì bị thương ngã xuống đất xong đều mặt xám mày tro.

Bọn họ sống sót nhưng lại mất một tay một chân, ngay cả đường cũng không đi nổi thì những trò chơi kế tiếp phải làm thế nào?
Không hoàn thành sẽ phải ở lại đây vĩnh viễn.

Mà những người chết nằm đây chính là minh chứng tốt nhất cho điều trên.

Trong đống hỗn độn kia có không ít thi thể cụt một tay một chân, có thể tưởng tượng được bọn họ trụ được đến khi trò chơi kết thúc nhưng bởi vì thân thể khiếm khuyết, hơn nữa không có người hỗ trợ nên chỉ có thể tuyệt vọng nằm chết ở chỗ này.

Lam Linh Linh và Bành Trì xuyên qua bọn họ nhìn thấy được kết cục của bản thân trong tương lai không xa.

Người phụ nữ trẻ đứng dậy, lạnh lùng nhìn hai người họ một cái rồi xoay người tiến về phía cửa ra – không quen không biết, ai lại đi cứu một người xa lạ chứ, huống chi hai người này bị thương rất nặng, cứu chỉ rước vạ vào thân.

Tạ Tịch nhìn về phía Lam Linh Linh và Bành Trì, nói: “Trò chơi này nhìn thì như dựa vào vận may, kỳ thực lại có quy tắc cố định.

Người đầu tiên mở màn trò chơi đúng là do hên xui thật, nhưng sau đó những người còn lại đều lần lượt trở thành người mở màn; rút thăm thoạt nhìn là nhờ may mắn, thực tế chỉ có tổng cộng ba tấm thẻ, hơn nữa mỗi lần quay thẻ đều rơi vào tay những người khác nhau.

Nếu hai người không oán hận lẫn nhau, chỉ cần ba lượt thôi là chúng ta có thể kết thúc trò chơi này rồi.


Cùng lắm là mất một cánh tay, không đến nỗi như hiện tại, không có năng lực hành động, chỉ có thể nằm chờ chết.

Nhưng đây cũng chính là cạm bẫy của trò chơi, không ai sẽ bằng lòng làm người mở màn, cũng không ai muốn mình trở thành vật hy sinh cả, chỉ cần có người không cam lòng, nhất định sẽ phát sinh đủ loại tình huống.

Lúc sắp kết thúc lượt đầu tiên thẻ Im Lặng xuất hiện, đây đối với người sắp bị trừng phạt mà nói chẳng khác nào thẻ Cứu Mạng.

Tấm thẻ này nhìn thì như ngẫu nhiên rơi vào tay Lam Linh Linh nhưng Tạ Tịch chắc chắn, Bành Trì tuyệt đối sẽ không có được nó.

Trò chơi cố ý đưa thẻ vào tay năm người còn lại, chờ bọn họ đưa ra lựa chọn.

Lựa chọn này rất khó khăn, kiểu gì cũng sẽ đắc tội người khác, là tai họa định trước sẽ xảy ra.

Thật ra Lam Linh Linh chọn vậy rất đúng, bỏ thẻ là chính xác.

Nếu Bành Trì lý trí hơn, hiểu rằng Lam Linh Linh không thể làm gì khác, đều là người bình thường, cô không thiên vị cũng không cố ý nhằm vào ai, chẳng qua là duy trì trạng thái như cũ, làm bộ như tia hy vọng nhỏ nhoi này chưa từng xuất hiện.

Đáng tiếc Bành Trì đã rơi vào bẫy, anh ta nhìn Lam Linh Linh bằng cặp mắt tràn ngập thất vọng và oán hận.

Dù vậy, nếu tinh thần Lam Linh Linh đủ vững, chớ đa nghi, không ra tay hãm hại Bành Trì thì lúc anh ta có được thẻ Hoán Vị sẽ do dự một chút, không đến nỗi vì hận thù mà đổi chỗ Tạ Tịch với Lam Linh Linh, đồng nghĩa cô cũng sẽ không mất một cánh tay.

Vì oán hận và không cam lòng chồng chất, cả hai hao phí quá nhiều sức lực, Lam Linh Linh mới phạm sai lầm trong thời gian tác dụng của thẻ Nói Ngược, từ đó mất đi chân phải.

Giờ cả hai mới hiểu ra điều này thì có tác dụng gì?
Đã muộn rồi.

Tạ Tịch nhìn về phía Giang Tà, hỏi y: “Anh đã nhìn thấu điểm mấu chốt của trò chơi này ngay từ đầu rồi phải không? Cho nên lúc chơi thử mới gài sẵn đầu mối?”
Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng sự quấy rối của Giang Tà chính là mấu chốt để giải trò chơi này.

Y nắm bắt chuẩn xác thông tin trong lời tiết lộ của gái cương thi, lợi dụng hai lần chơi thử đặt vào đầu mối “vừa gặp đã yêu”, giúp lời tỏ tình khi dùng thẻ Nói Ngược có hiệu lực, làm giả tình huống tìm được tình yêu nên bọn họ mới có thể kết thúc được trò chơi.

Điều Tạ Tịch cảm thấy khó hiểu là, nếu trong nhóm người chơi khác không có “tay lão luyện” như Giang Tà, bọn họ không thể chôn đầu mối trước thì phải làm sao để “tìm được tình yêu” đây?
Tạ Tịch không tin có người có thể tìm được tình yêu trong trò chơi kinh dị tràn ngập nỗi kinh hoàng này.

Giang Tà giải thích: “Không nhất thiết phải chôn đầu mối, mấu chốt là phải bỏ ra.


Tạ Tịch thắc mắc: “Bỏ ra?”
Giang Tà đáp: “Phải bỏ ra mới nhận lại được tình yêu, quan trọng là tự bản thân phải dùng thẻ Nói Ngược, xong điều kiện tiên quyết là không được đổi vị trí.


Tạ Tịch hiểu rồi, người bình thường không thể lắm lời như ai đó trong lúc chơi thử được, thiết lập của trò chơi là tất cả mọi người đều không quen biết nhau, như vậy phải làm thế nào mới tính là tìm thấy tình yêu đây?
Chính là vị trí! Gái cương thi từng nói với Lam Linh Linh: “Bên cạnh cô có hai người đàn ông ưu tú như vậy, sao lại đi tỏ tình với người khác?” Nói cách khác, chỉ có hai người đứng cạnh nhau ngay từ đầu tỏ tình với nhau thì mới có hiệu lực, đồng thời người này phải dùng thẻ Nói Ngược lên chính mình.

Bởi vì quy tắc của thẻ Nói Ngược là dùng cho năm người còn lại hoặc dùng trên người mình, hơn nữa không thể bỏ, chỉ có bản thân dùng mới tính là bỏ ra, là trả giá.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play