Mép con cương thi vẫn còn dính máu, miệng chóp chép một bộ vừa mới chén xong.
Người bình thường mà phải chứng kiến cảnh này chắc đã xoay người nhanh sang bên nôn thốc nôn tháo rồi.
Song có mặt tại đây đều là những người đã trải qua mấy Chuẩn Thế giới, chưa đến nỗi không chịu đựng nổi hình ảnh quá đỗi máu me.
Đàm Lôi bị máu văng đầy người cũng chỉ khẽ nhíu mày chứ chẳng có vẻ gì là hoảng sợ.

Cô ta chả thèm liếc mắt nhìn Bành Trì đang kêu gào thảm thiết một cái, chỉ khoan thai lôi một chiếc khăn tay ra lau vết máu trên người.
Tạ Tịch trông mà nóng ruột nóng gan, khổ nỗi sau khi thấy cánh tay Bành Trì bị con cương thi kia cắn một miếng, cậu biết mình đã hết cách cứu cánh rồi.
Cậu không dám chắc thuật trị liệu sơ cấp của mình có tác dụng với Bành Trì hay không, nhưng có thể xác định – trong điều kiện không có cánh tay thì thuật trị liệu sẽ mất hiệu lực.
Mất một cánh tay mà được chữa trị kịp thời thì chưa chắc đã nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cứ để máu chảy ròng ròng như vậy thì dù thần có hiển linh cũng chẳng nhặt mạng về nổi cho.
Lam Linh Linh rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, nhìn chòng chọc vào Bành Trì đang lăn lộn gào thét.
Sau khi nhấm nháp xong, con cương thi vui vẻ nói: “Mùi vị cũng được lắm, cám ơn đã chiêu đãi nha, để Ái Ái giúp đằng ấy cầm máu nào.”
Nó vừa dứt lời, máu nơi bả vai Bành Trì ngừng chảy, nhưng nét dữ tợn chưa vơi bớt trên mặt chứng tỏ anh ta vẫn đang bị nỗi đau tra tấn.

Cầm máu được là tốt rồi, ít nhất sẽ không có chuyện chết vì mất máu.
Lam Linh Linh thôi không nhìn nữa, sâu tận trong đáy mắt xẹt qua một tia tiếc nuối.

Cô muốn Bành Trì chết, bởi vì nếu không chết thể nào anh ta cũng quay lại trả thù cô.
Tạ Tịch đứng ngay cạnh Lam Linh Linh nên thấy rõ ràng, lòng cậu đột nhiên phát lạnh, không khỏi siết chặt nắm tay.
“Được rồi.” Con cương thi lên tiếng: “Bắt đầu vòng chơi thứ hai thôi! Không biết người bị phạt kế tiếp là ai đây ta?”
Bành Trì đã miễn cưỡng tỉnh táo lại, cả người anh ta bê bết máu, sắc mặt vàng khè, mồ hôi lạnh túa lua trên trán, người ngợm hốc hác cực kỳ nhưng tròng mắt lại sâu hoắm như vực đen thăm thẳm, mang theo nỗi căm hờn muốn kéo tất cả cùng chìm vào địa ngục.
Lam Linh Linh khẽ cau mày rồi ưỡn thẳng sống lưng.
Con cương thi nói: “Mình xoay vòng quay đây, coi thử ai là người may mắn được khởi động trò chơi nào.”
Bàn quay xoay vù vù, bầu không khí lúc này còn căng thẳng hơn cả trước.
Nếu trước khi thấy hình phạt mọi người còn ôm chút tâm lý may mắn thì bây giờ ai cũng như đang chới với trên chiếc cầu độc mộc bắc cheo leo giữa lối vào địa ngục, bằng bất cứ giá nào cũng phải để bản thân sống sót.
Mũi tên hồng từ nhanh dần chuyển chậm, như tiếng chuông báo tử ngày một đến gần.
Mũi tên chậm lại, bò qua tên Lam Linh Linh, qua tên Tạ Tịch, không có khuynh hướng dừng lại mà nhích thẳng sang tên Giang Tà.

Nó di chuyển chầm chậm, y đúc lần trước vậy, rề rà lê lết như một con sên già sắp xuống lỗ đến nơi…
Tất cả mọi người đều nín thở, Bành Trì lại căng thẳng đến nghiến chặt răng.

Nếu người mở màn tiếp tục là anh ta thì coi như xong đời rồi, đám người kia sẽ chẳng thèm do dự mà hy sinh anh ta, nếu phải nhận trừng phạt lần nữa, anh ta… anh ta.
Bành Trì dán chặt mắt vào bàn quay, tròng mắt trợn trừng, lúc này anh ta thực sự chỉ muốn nhào lên, lật tung thứ khốn nạn quyết định sống chết của người khác kia cho hả dạ!
Mũi tên vững vàng dừng lại.
Ánh mắt Bành Trì tan rã, khi nhìn thấy mũi tên chỉ cách ô của mình đúng bằng một cọng tóc anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, người cũng lả cả đi.
Giang Tà cất tiếng: “Là tôi.”
Y thì bình tĩnh đấy nhưng Tạ Tịch lại khẩn trương muốn chết.

Có kết cục của vòng chơi đầu, giờ trong lòng mọi người đều hiểu rõ, ai bắt đầu vòng chơi trước sẽ nằm trong phạm vi nguy hiểm đáng báo động, tỉ lệ bị phạt cao hơn gấp đôi người khác.
Hình phạt còn tàn nhẫn nữa, Tạ Tịch…
Cương thi nhìn về phía Giang Tà, cất giọng bỡn cợt: “Dáng dấp đẹp thế này chắc mùi vị cũng ngon lắm đây, Ái Ái rất mong chờ đó.”
Thế mà Giang Tà còn cười được: “Cảm ơn đã khen ngợi.”
Tâm trạng con cương thi tốt hơn hẳn: “Bạn nam này thú vị thật đấy, mình thích ăn nhất là những người thú vị.”
Tạ Tịch: “…” Cho anh nhây này!
Nhưng Giang Tà chẳng thèm để ý, y đưa mắt nhìn Tạ Tịch, chuẩn bị kỹ càng.
Con cương thi còn rất hiểu y: “Được rồi được rồi, vòng chơi thứ hai bắt đầu, anh đẹp trai mau đi tỏ tình đi.”
Giang Tà không phụ sự kỳ vọng của nó, y nhìn Tạ Tịch và nói: “Tôi yêu em.”
Cậu đang lo chết đi được mà tên này cứ làm bộ bình chân như vại, thế là tức giận đáp: “Không biết xấu hổ!”
Có lẽ thái độ ung dung của Giang Tà đã ảnh hưởng đến Tạ Tịch, tóm lại trong lòng cậu hiện bình tĩnh hơn nhiều.

Thật ra cảm giác mà Giang Tà đem lại cho cậu rất kỳ lạ, cậu luôn cảm thấy y không đáng tin, nhưng đôi khi lại thấy y đáng tín nhiệm một cách khó hiểu, như thể chỉ cần có y ở đây, mọi chuyện đột nhiên không còn đáng sợ nữa.
Ờm… Tạ Tịch xin phép được thu lại mấy lời trên, cậu thấy mình bị ảo giác nặng rồi!
Vòng chơi thứ hai bắt đầu, Tạ Tịch nói Tôi yêu em với Lam Linh Linh, cô đáp lại Không biết xấu hổ.
Dựa theo thứ tự vòng trước cô hẳn nên quay sang và nói Tôi yêu em với người đàn ông mặc âu phục, nhưng không, cô lại nhìn Tạ Tịch và nói Không biết xấu hổ tiếp.

Cậu nhanh chóng đáp: “Tôi yêu em.”
Chớp nhoáng một giây đồng hồ, Tạ Tịch đã nhận ra ý đồ của Lam Linh Linh.
Cô cố tình đảo lộn thứ tự làm Bành Trì trở tay không kịp, khiến người thanh niên đang vật lộn với nỗi đau vì mất đi một cánh tay kia luống cuống, sau đó phải chịu phạt lần nữa.
Càng đáng sợ hơn là, cô lường trước được Tạ Tịch sẽ tiếp tục nói thuận theo chiều này mà không lộn lại thứ tự.
Bởi vì nếu cậu làm thế thì người nói quá bốn lần sẽ là cậu!
Hiện tại mới lượt đầu tiên, Tạ Tịch nói Tôi yêu em với Lam Linh Linh trước, Lam Linh Linh đáp Không biết xấu hổ, hai người huề nhau, cũng chỉ tính nói một lần.
Kế đó cô lại nói Không biết xấu hổ với Tạ Tịch, Tạ Tịch đáp Tôi yêu em, hai người tiếp tục huề nhau, hơn nữa còn là Lam Linh Linh mở lời trước nên Tạ Tịch tạm thời nằm trong vòng an toàn.
Nếu lúc này Tạ Tịch vì Bành Trì mà đảo chiều, tức là chủ động mở miệng nói Tôi yêu em với Lam Linh Linh, chờ cô đáp Không biết xấu hổ thì bọn họ đều đã nói tổng cộng ba lần, nhưng người nói trước lại là Tạ Tịch.
Tiếp nữa Lam Linh Linh buông tha Tạ Tịch, quay sang đối đáp với người đàn ông mặc âu phục, hắn chỉ có thể thuận theo thứ tự, chờ đến lượt Tạ Tịch, cậu phải nói một câu Không biết xấu hổ với Giang Tà trước, dù cậu muốn đổi chiều tránh Lam Linh Linh bằng cách tiếp tục đối đáp với Giang Tà thì cậu cũng đã nói đủ ba lần với y rồi…
Tiếp theo dù có đổi chiều thế nào, trừ phi có người hy sinh giữa đường nếu không Tạ Tịch cũng sẽ nói sang lần thứ tư trước cả Lam Linh Linh.
Càng buồn cười hơn là, nếu Tạ Tịch mạo hiểm cứu Bành Trì, thứ tự bị đảo lộn hết cả lên, với trạng thái hiện tại của anh ta chỉ e sẽ mắc lỗi trước, vừa khéo đúng ý Lam Linh Linh quá rồi!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play