Mới đầu Dụ Diên tới đây cũng chỉ có ý là tổ chức sinh nhật cho Dịch Sâm, ba hay năm hôm rồi về.

Chẳng thể ngờ được cậu lại ở Tấn Thành hơn một tháng rồi, mắt thấy Dịch Sâm bận rộn cuối năm rồi cũng dần tới kỳ nghỉ đông.

Ngày hôm nay, Dụ Diên vừa tỉnh ngủ thì nhận được điện thoại của Lô Tu Hòa.

"Cậu vẫn còn ở Tấn Thành hả?! Cũng sắp đến tết rồi, định ngày nào về chưa?" Dù Lô Tu Hòa đang nói nhưng Dụ Diên vẫn nghe được tiếng click chuột, chắc là dậy sớm chơi game rồi, "Ba tôi đang hỏi năm mới mùng mấy cậu qua chúc tết đó. Cậu mau ra quyết định sớm tí, về muộn mấy ngày vé sẽ đắt hơn đấy."

Dụ Diên ăn sáng, nói: "Chắc năm nay tôi không về Mãn Dương ăn tết."

Lô Tu Hòa ngẩn người: "Không về, vậy cậu định ăn tết ở đâu... đừng nói là định đón giao thừa với ông chủ 1 nha?"

Dụ Diên ừm một tiếng: "...Chắc vậy."

Lô Tu Hòa im lặng, chợt hạ giọng hỏi: "Tiểu Diên, ông chủ 1 có bên cạnh cậu không?"

Dụ Diên liếc nhìn người đang ngời trên sofa cách đó không xa, bất giác hạ giọng theo: "Ảnh không nghe thấy, sao vậy?"

Nếu là trước đây, chắc chắn Lô Tu Hòa một trăm phần trăm sẽ nghĩ hai người họ chỉ là mối quan hệ bạn bè. Nhưng từ khi mở ra cánh cửa thế giới mới, giống như đã được gột rửa.

"Hai người mới ở chung được bao lâu, mà đã cùng nhau đón tết rồi? Người nhà anh ta đâu, cậu từng gặp chưa?" Lô Tu Hòa nói, "Tiểu Diên, ý tôi không phải là...ừm thì nhìn ông chủ 1 là biết gia cảnh anh ta rất tốt rồi. Tuy chúng ta cũng không kém, nhưng cũng chỉ là tiểu môn tiểu hộ, là người bình thường, hai người lại là đồng tính...tôi sợ người nhà anh ta xem thường cậu, bắt cậu chia tay!"

Lô Tu Hòa càng nói càng kích động, "Chỉ một chuyện này thôi tiểu Diên, nếu họ xem thường cậu thật.... Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, đừng kênh kiệu mà bắt nạt thiếu niên nghèo! Chờ sau này cậu thành ngôi sao Trực tiếp, khiến bọn họ hối hận chết đi!"

Điều Lô Tu Hòa lo lắng cũng không phải không có lý.

Việc này Dụ Diên cũng đâu phải chưa nghĩ tới, nhưng cậu không định vì sợ mà bỏ chạy trốn tránh.

"Có phải là cậu xem tiểu thuyết từ hôn nhiều quá không vậy." Dụ Diên bật cười, "Hơn nữa nếu họ không thích tôi thât, thì dù tôi có thành ngôi sao Trực tiếp, họ cũng không hối hận."

Lô Tu Hòa: "...Đúng vậy. Không, ý tôi không phải vậy, tôi chỉ sợ cậu sẽ chịu thiệt thôi."

"Tôi là một người đàn ông, ăn thiệt thòi cái gì chứ." Dụ Diên nói, "Yên tâm đi, không có gì đâu."

Mới vừa cúp điện thoại, người ngồi trên ghế sofa nhìn sang hỏi: "Từ hôn gì vậy, ăn thiệt thòi gì vậy?"

Tai cũng thính quá rồi.

Dụ Diên nói: "Không có gì, anh còn không tới công ty hả?"

"Giờ đi." Dịch Sâm đứng dậy, tiện tay để báo xuống một bên, "Nay anh sẽ về sớm, chúng ta ra ngoài một chuyến."

"Được." Dụ Diên cầm lấy đĩa không đứng dậy, "Đi làm gì vậy? Ăn tối hả?"

"Tới phòng gym."

"?" Dụ Diên dừng mọi động tác.

"Ngày nào cũng ngồi trước máy tính, phải vận động chút mới tốt cho cơ thể."

Lâu lâu ở nhà Dụ Diên cũng có tập tành tí, nhưng đều ở mức chạy chậm mà thôi, cũng chạy không lâu, chạy quanh hồ vài vòng xem như là có vận động. Đường hoàng đến phòng gym tập luyện cũng là lần đầu tiên.

Phòng gym họ tới ở ngay trong tiểu khu, chỉ chủ hộ mới vào được, lúc họ vào cả phòng tập không có một ai, chỉ có một vị nhân viên quản lý ngồi ở quầy.

Để cho tiện, họ chỉ đổi qua một chiếc áo thun giữ nhiệt, xắn tay áo lên tới khủy.

Dụ Diên đang trên máy chạy bộ, vừa lau mồ hôi vừa nhìn lén người bên cạnh.

Cơ bắp trên người Dịch Sâm trông rất đẹp, không phải loại cơ bắp thô kệch, mà vừa phải cân đối.

Cảm nhận được tầm mắt của cậu, Dịch Sâm dừng tay: "Mệt rồi?"

Vừa mới đến không bao lauau, Dụ Diên nào ngại miệng mà nói mệt nhanh vậy. Cậu khẽ thở hổn hển, lắc đầu.

Sau bốn mươi phút, Dụ Diên hết chạy nổi.

Bình thường cậu ít tập luyện, giờ đột nhiên gia tăng lượng vận động, nên thấy hơi khó chịu.

Nhưng Dịch Sâm thì ngược lại, anh vẫn bình tĩnh tập tiếp với máy kéo xô.

Chân Dụ Diên thiếu điều muốn nhũn ra, nhưng cậu không dừng lại, mới tập có tí mà đã thế này, cậu thấy rất mất mặt.

Dịch Sâm nhận ra cậu đang mệt, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, tính ra được 5 phút, mới cho cậu bậc thang leo xuống.

"Anh muốn gập bụng, em đếm cho anh nhé?"

Dụ Diên ngẩn người, vội vàng ấn nút dừng, thở hổn hển đáp: "...Vâng."

Dụ Diên khoanh chân ngồi cạnh máy chạy, hai tay cầm ly nước, tập trung đếm cho anh.

Một lát sau, Dịch Sâm nằm nghiêng người, dừng gập bụng. Anh nằm trên đệm, thở dốc nhìn Dụ Diên: "Bao nhiêu lần?"

"127 lần." Dụ Diên nhịn không được nói thêm: "...Anh thật lợi hại."

Khoảng thời gian cậu tới Tấn Thành này, Dịch Sâm cũng đâu tập luyện thường xuyên, sao thể trạng hai người lại chênh lệnh quá vậy nè.

"Lợi hại gì, cũng lâu lắm rồi không tập." Dịch Sâm quay đầu, nhìn cậu, "Diên Diên, kéo anh cái. Mệt quá không dậy nổi."

Dụ Diên nghe lời đến nắm lấy tay anh, đang định đứng dậy, thì bị lôi mạnh ngược lại, cả người nằm trên Dịch Sâm.

Cậu sợ hết hồn, cũng may cậu còn kiểm soát được, không là té thế nào cũng không hay.

Dụ Diên sợ hãi nói: "Anh sao lại..."

Dịch Sâm không lên tiếng, hơi ghì cổ cậu xuống, môi hai người khẽ chạm vào nhau.

Hai người vừa tập luyện xong, mùi cơ thể tỏa ra có thể nói là không dễ ngửi, Dụ Diên ngửi rõ mùi mồ hôi từ cơ thể Dịch Sâm, là hormone của người đàn ông trưởng thành không ngừng kích thích cậu.

Dụ Diên sa vào rù quyến không tới nửa phút thì hoàn hồn, ngồi bật dậy, hạ thấp giọng: "Ở quầy có người..."

Dịch Sâm nhìn ra phía sau cậu: "Họ không nhìn thấy."

Ở phòng gym chỉ có hai người họ, động tĩnh lớn như thế, sao không thấy cho được.

Người ở quầy nghe thấy câu này, lập tức cúi thấp đầu xuống.

Mồ hôi thấm đẫm áo, nên không thể mặc thêm áo khác, cứ thế mặc vậy ra ngoài có mà lạnh chết, hai người tắm rửa sạch sẽ lại mới ra khỏi phòng gym.

Hai người vừa đi vừa thảo luận ăn cái gì, về tới trước cửa nhà, phát hiện một chiếc xe đỗ ngay đó.

Là một chiếc xe thể thao màu xanh lam.

Mạc Nam Thành xách hai túi lớn, đang đứng trước cửa nhìn bên này bên kia, đứng đó nhưng lại không nhấn chuông cửa.

"...Anh Thành?" Thấy Dịch Sâm không bảo sao, Dụ Diên đành mở miệng lớn tiếng chào hỏi.

Mạc Nam Thành sững người, xoay đầu lại, thấy họ thì lúng túng: "Tiểu Diên? Hai người vừa đi đâu vậy?"

Dịch Sâm giống như bình thường, hỏi hắn: "Sao cậu lại ở đây?"

"À,.." Mạc Nam Thành lấy lại tinh thần, giơ túi trên tay lên, "...Tôi đến mời hai cậu ăn cơm."

Mạc Nam Thành biết gần đây Dụ Diên đang ở nhà Dịch Sâm, cũng vì biết chuyện này, mới dám đến đây. Nếu Dụ Diên không ở đây, hắn cảm giác được đến cửa hắn cũng không vào được.

Vì túi không được buộc kín, nên có ít nước bị chảy ra. Dụ Diên thấy vậy nhận lấy túi: "Đưa em mang vào lấy khay đựng."

Dịch Sâm nói: "Anh giúp em."

"Không cần đâu, không bị chảy nhiều, tôi làm là được."

Dụ Diên vào bếp xong, Dịch Sâm xoay người định vào phòng ngủ, bị Mạc Nam Thành mau chóng gọi lại: "Dịch Sâm, cậu chờ chút."

Dịch Sâm dừng bước, quay đầu, sắc mặt bình tĩnh: "Có chuyện gì?"

"Dịch Sâm, tôi, tôi đến là vì muốn nói xin lỗi với cậu." Mạc Nam Thành cắn răng một cái, nói nhanh: "Trước đó do tâm trạng tôi không tốt, nói chuyện không giữ được mồm, cậu đừng tính toán với tôi."

Dịch Sâm nghe vậy, chỉ ừm một tiếng.

Mạc Nam Thành không yên, vẫn chưa từ bỏ: "Lúc đó cũng do tôi nói vớ vẩn thôi, cậu đừng để trong lòng, cậu không vui thì cứ mắng chửi tôi. Còn nếu khó chịu, quá lắm thì đánh tôi một trận, tuyệt đối tôi sẽ không đánh trả."

Dịch Sâm nhíu mày, vẫn không lên tiếng.

Qua hồi lâu, anh mới nói: "Sao thế, còn chưa bị người ta chê cười đủ sao?"

"...Tôi nói rồi, lời họ nói tôi không để bụng." Mạc Nam Thành nói, "Nhưng mới đầu đúng thật là có nghĩ tới."

Dịch Sâm không đáp lại, xoay người định đi.

"Nè, cậu chờ cái đã." Mạc Nam Thành thốt lên, "Bữa đó họ nói vậy, thật ra là vì họ đố kị với cậu."

Câu này đúng là mới mẻ, Dịch Sâm dừng bước, nhíu mày: "Đố kị tôi?"

"Đúng vậy, còn đố kị với cả tôi nữa." Mạc Nam Thành nói, "Cậu là người thành đạt nhất trong đám người chúng ta, chúng ta còn phải làm việc cho ba mẹ, nhưng cậu thì khác, tự cậu phát triển công ty, làm tới vui vẻ sung sướng...ngày nào họ cũng nghe ba mẹ họ khen cậu, đương nhiên không phục rồi."

"Họ thấy tôi học ở cậu được không ít thứ, không đố kị sao được? Chỉ có tôi ngu ngốc, a dua theo họ nói..."

Dịch Sâm nghe vậy, cắt ngang: "Được rồi, đừng chửi luôn cả bản thân."

Mạc Nam Thành nói: "Không phải là chửi, đây là tôi đang trình bày lại sự thật. Cậu nói đi, làm thế nào cậu mới nguôi giận, chúng ta còn làm anh em tiếp nữa được không?"

Dịch Sâm im lặng một lát: "Tôi không giận."

"Hả?"

Cũng từng tức giận, nhưng trôi qua lâu rồi, cơn tức cũng tan biến.

Dịch Sâm biết Mạc Nam Thành nhiều năm như vậy, trước giờ hắn cũng chưa làm gì to tát với anh, nên sau sự việc kia, anh cũng tự xem xét lại bản thân mình.

Nói ít, chưa bao giờ chủ động mời, mà cũng ít chia sẻ chuyện riêng.

Xét thế nào thì anh cũng không phải là một người bạn tiêu chuẩn.

Dịch Sâm nói: "Làm bạn tôi, chẳng có gì hay, còn thường bị cười nhạo, hà tất phải vậy."

Mạc Nam Thành sững người, lập tức phản bác: "Gì chứ! Lúc tôi mới vào công ty, đám người đó đều xem tôi là kẻ đi cửa sau, không vừa mắt tôi, nhờ có cậu dạy tôi, tuy không nói nhiều nhưng đều nói đúng chỗ, tốt hơn nhiều so với những lớp tôi theo học."

"Đương nhiên, tôi làm bạn với cậu cũng không phải chỉ có vậy." Mạc Nam Thành gãi đầu một cái, "Dịch Sâm, tôi vẫn luôn sùng bái cậu...Thật đó. Tôi cảm thấy sao cậu lại giỏi đến vậy, mọi người học cũng chẳng khác gì nhau, nhưng cậu lại thông minh nhất, chắc cũng do thiên phú. Tôi cứ cảm thấy làm bạn với cậu là rất may mắn."

Dịch Sâm nhìn hắn, hỏi: "Trước mặt tôi thì nói vậy, sao lúc đó không chửi lại họ?"

"Sao tôi không chửi cho được?" Mạc Nam Thành nói, "Tôi còn nhân lúc tay đó đi wc đánh cho nó một trận đó!"

"..." Dịch Sâm nghi ngờ, "Cậu đánh thắng được họ?"

"Tôi cũng đâu có ngốc, tôi gọi người đến, cậu còn nhớ Lưu Chán chứ? Người ngồi cạnh cậu lần sinh nhật trước của tôi ấy, hắn cũng rất sùng bái cậu, nghe nói có người nói xấu cậu, bữa khuya cũng không ăn, gọi bạn bè tới..."

Nghe mấy câu gọi người, thủ đoạn đánh nhau này nọ, làm Dịch Sâm cứ ngỡ mình còn đang học tiểu học.

"Người nào?" Dụ Diên bưng khay ra, đúng lúc nghe được vài câu cuối.

"Không có gì." Sợ dạy hư con trẻ, Dịch Sâm cắt luôn câu chuyện, xoay người tiếp tục vào phòng ngủ.

Mạc Nam Thành nhìn bóng lưng anh biến mất vào trong phòng ngủ, thở dài một hơi, quay đầu lại nói: "À tiểu Diên này, tôi về đây."

Dụ Diên ngẩn người: "Anh không ở lại ăn cơm đã?"

Mạc Nam Thành cười khổ lắc đầu: "Tôi không quấy rầy các cậu..."

"Đến cũng đến rồi." Từ phòng ngủ truyền ra tiếng nói không lạnh không nhạt, "Ở lại đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play