Anh Á nhìn cơn mưa nặng hạt phía ngoài cửa xe, thở dài nói, “Diệc Dương, chúng ta không mang ô.” Nói xong anh ấy kéo cửa kính xe lên tránh mưa tạt vào làm bẩn xe. 

Không biết tại sao bọn họ phải trở về rất vội, thứ gì cũng không kịp mang. Vốn dĩ Từ Diệc Dương còn muốn tự lái xe về trung tâm Bắc Thành may mà anh ấy nhanh tay lẹ mắt kéo người này lại.

Tâm trạng của Từ Diệc Dương đang không tốt, anh ấy không dám để Từ Diệc Dương một mình lái xe. Cuối cùng anh ấy vội gọi tài xế tới rồi vội vàng đi về trung tâm Bắc Thành. Không biết đã xảy ra chuyện gì mà khiến một người trước giờ luôn bình tĩnh như Từ Diệc Dương hấp tấp thế này, ngay cả buổi tiệc tối cũng không tham gia.

Cũng may với địa vị hiện tại của cậu ấy không tham gia cũng không sao, các nhà tư bản sẽ không cảm thấy phật lòng.

Những hạt mưa rơi tí tách trên cửa kính ô tô, cần gạt nước phía trước bắt đầu làm công việc của mình. Trận mưa này quá to, tài xế lái xe không dám sao nhãng, tập trung cao độ lái xe cẩn thận.

Trong xe ngoại trừ giọng của anh Á và tiếng cần gạt nước thì không còn tạp âm nào khác.

Từ Diệc Dương ngồi ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy người đại diện nói vậy mới mở mắt đáp lại một tiếng ‘ừ’.

Anh Á vốn muốn nói nếu không có ô lát nữa cậu xuống xe sẽ bị dính nước mưa nhưng nhìn biểu cảm của Từ Diệc Dương anh ấy nhất thời không nói nữa.

Hai người họ làm việc với nhau nhiều năm, với tư cách là người đại diện của Từ Diệc Dương thì anh ấy đã chứng kiến từ những bước đi đầu tiên của Từ Diệc Dương cho đến lúc Từ Diệc Dương chạm tay tới vạch đích thành công. 

Trong mắt người khác Từ Diệc Dương là người khiêm tốn, ôn hòa, trên mặt luôn mang theo ý cười cho dù bị người khác làm khó ý cười đó vẫn luôn tồn tại. Đây là lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy Từ Diệc Dương biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài.

Cậu ấy tức giận thậm chí còn đang lo lắng.

Hóa ra cái người lúc nào cũng giữ bộ mặt hòa nhã này còn biết biểu lộ cảm xúc. Anh ấy còn tưởng trong cuộc sống bình thường Từ Diệc Dương sẽ không có cảm xúc.

Kể cả lúc nhận giải thưởng hay quay phim hoặc bước lên thảm đỏ bị hàng nghìn con mắt và ánh đèn flash nhìn vào dáng vẻ của Từ Diệc Dương đều bình tĩnh, chuyên nghiệp. Cái dáng vẻ đó xuất hiện từ khi Từ Diệc Dương bước chân vào giới giải trí.

Anh Á nhìn khung cảnh mờ ảo bên ngoài cửa sổ, tự nhủ với chính mình và người ở ghế sau: “Sắp đến rồi.”

° ° °

Kiều Hội ngồi ăn salad, nhìn từng hạt mưa rơi bên ngoài, từng giọt từng giọt va chạm vào mép cửa sổ tạo ra tiếng ổn.

Bầu trời khi nãy rõ ràng còn trong xanh đột ngột biến thành màn đêm tối, những cơn mưa giông đầu tháng kéo đến bất ngờ không thể lường trước.

Bởi vì mưa đến rất nhanh nên Kiều Hội quên mất phải đóng cửa sổ. Khi cô đóng hết mọi cửa sổ trong nhà thì sàn nhà đã bị nước mưa bắn vào khá nhiều.

Cô cúi người, lấy khăn lau sàn nhà sạch sẽ.

Lau xong Kiều Hội mới thấy thắt lưng hơi mỏi, cô trở về phòng ngủ, nằm lên giường nghỉ ngơi. Nhà quá rộng cũng là một nhược điểm, ví dụ như khi phải dọn dẹp rất mệt.

Cô và Từ Diệc Dương không thích có người lạ vào nhà bởi vậy không thuê người giúp việc. Bình thường chuyện dọn nhà sẽ do anh đảm nhiệm hết.

Kiều Hội nằm trên giường không bao lâu thì nghe thấy tiếng động, là tiếng mở khóa cửa chính.

Cửa nhà cô mở khóa bằng vân tay, để tránh việc có trộm vào nhà mỗi khi từ phía ngoài mở cửa sẽ vang lên một tiếng giống như tiếng đàn báo hiệu.

Kiều Hội nhíu mày, nghiêng đầu.

Ngoài trời mưa rất lớn, tiếng mưa khiến âm thanh mở cửa trở nên mơ hồ giống như ảo giác.

Chỉ có vân tay của cô và Từ Diệc Dương mới mở được cửa nhưng lúc này Từ Diệc Dương vẫn đang tham gia tiệc rượu.

Hôm nay là ngày đóng máy, với tư cách là nam chính Từ Diệc Dương phải tham gia tiệc rượu. Nếu anh vắng mặt khác gì bộ phim không có nhân vật chính.

Ban nãy Từ Diệc Dương nói với cô ngoan ngoãn ở nhà đợi anh chứ chưa nói khi nào anh sẽ về. Dựa theo suy đoán của bản thân thì cô nghĩ ngày mai mới có thể gặp anh.

Trong lúc Kiều Hội đoán già đoán non thì cô nhận ra khi nãy mình không nghe nhầm. Đúng là có người vào nhà.

Bên ngoài truyền đến tiếng sột soạt, Kiều Hội sợ tới mức lòng bàn tay đổ mồ hôi. Khi cô còn đang băn khoăn không biết có phải khóa vân tay nhà mình bị lỗi không hay là có trộm vào nhà thì Từ Diệc Dương đã đi đến phòng ngủ.

Nhìn anh trông rất chật vật.

Mái tóc đen mềm mại bây giờ đã ướt nhẹp vì dính nước, tóc anh dài hơn lúc trước, che khuất đi lông mày sắc bén. Bởi vì dính mưa nên nước cứ thế nhỏ giọt xuống sàn, quần áo ẩm ướt dính sát vào cơ thể, đuôi mắt hút hồn giờ đây đỏ bừng.

Kiều Hội nhìn anh đến ngẩn cả người, suýt chút nữa là ngã xuống giường.

“Anh về rồi? Sao lại thế này?” Kiều Hội vội vàng muốn đi lấy khăn tắm lau người giúp anh nhưng bị Từ Diệc Dương cản lại.

Anh dùng chất giọng khàn khàn chất vấn cô, “Tại sao?”

Trái tim Kiều Hội đập mạnh một nhịp.

Anh muốn hỏi tại sao cô muốn ở riêng một khoảng thời gian?

Thật ra Từ Diệc Dương chẳng làm sai gì cả, chỉ do cô nhìn thấy những bình luận trên mạng kia cảm giác không thoải mái bởi vậy cô muốn hai người tạm thời không gặp mặt nhau để cho đối phương của khoảng thời gian bình tĩnh, điều chỉnh tâm trạng.

Cô cúi đầu không dám nói nguyên nhân với anh, cô không muốn lộ ra bản chất nhỏ nhen của mình. Nhưng quả thật cô rất để ý chuyện đó.

Kiều Hội mặc bộ đồ ngủ hồng nhạt, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ nghiêm túc nhưng đáy lòng sớm đã loạn lên. Cô cảm thấy Từ Diệc Dương ngày xưa và Từ Diệc Dương bây giờ không giống nhau.

Kiều Hội cố gắng bình tĩnh trả lời anh, “Khoảng cách giữa hai chúng ta quá nhiều, sẽ không ai nghĩ em và anh là một cặp, thậm chí cảm thấy em không xứng với anh. Chúng ta không hợp ở bên nhau.”

Quần áo Từ Diệc Dương đều ướt, cả người anh không thoải mái chút nào.

Từ Diệc Dương một tay cởi mấy cúc áo sơmi ra, trầm giọng nói, “Ai nói chúng ta không xứng đôi? Hửm?” Chữ ‘hửm’ cuối câu hơi hạ xuống, vừa nguy hiểm vừa mê người.

Kiều Hội mím môi không nói chuyện.

Chẳng nhẽ anh không xem weibo sao? Cô không tin Từ Diệc Dương không biết chuyện gì đang xảy ra trên mạng.

Thậm chí tin về anh còn lên hot search hai lần đấy.

Hot search lần thứ nhất rất nhanh bị gỡ xuống nhưng lần thứ hai thì không như vậy, thậm chí còn hot hơn lần thứ nhất.

Bây giờ mọi người đều hy vọng anh và Chương Tô Lệ đến với nhau để bù đắp cái kết buồn trong phim.

Từ Diệc Dương tiến lại gần cô vài bước sau đó nắm lấy tay cô.

Anh vừa dính nước mưa, đáng ra tay phải lạnh nhưng kỳ lạ là bàn tay anh nóng như lửa đốt. Giờ phút này, tay anh nắm chặt lấy cổ tay trắng nõn như muốn khống chế tuyệt đối.

Ánh mắt Từ Diệc Dương trở nên tối lại, muốn nói với cô rằng anh muốn kiểm soát hơi thở lẫn cảm xúc của cô.

“Anh cảm thấy chúng ta rất xứng đôi. Em thấy đúng không Từ phu nhân?”

Mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng nặng hạt, dường như sắp có cơn bão lớn hơn kéo đến.

Kiều Hội cảm nhận được cảm xúc của Từ Diệc Dương ngày càng mãnh liệt, giác quan thứ sáu cho cô biết rằng bản thân đang gặp nguy hiểm.

Ngày thường Từ Diệc Dương dịu dàng như nước, ôn hòa như ngọc. Gương mặt đẹp trai kia dù luôn bình tĩnh thường trực ý cười nhưng khiến cô cảm thấy cuộc sống có chút tẻ nhạt. Nhưng hiện tại Từ Diệc Dương giống như xoáy nước mãnh liệt khiến cô trầm luân.

Anh dịu dàng ôn hòa? Sao trước đây cô lại thấy anh dịu dàng ôn hòa cơ chứ?

Từ Diệc Dương dùng đầu gối chống lên giường.

Nước mưa trên người anh nhỏ giọt thấm ướt ga giường khô ráo. Anh nghiêng người áp sát Kiều Hội, đặt lên môi cô một nụ hôn, khác với những nụ hôn kiềm chế nhẫn nại trước đây nụ hôn lần này cuồng nhiệt dường như anh muốn đem mọi sự đè nén lan tỏa ra bên ngoài.

Thế nào là mất kiểm soát? Có lẽ là giống như bây giờ.

Cảm xúc lạ lẫm bất giác dâng lên, kiều hội cảm thấy nhịp tim mình ngày càng đập nhanh, trong phút chốc cô bị anh mê hoặc.

Cô cảm thấy bây giờ anh mới bộc lộ tính cách thật sự của mình.

Từ Diệc Dương đưa tay hướng đến cổ áo của cô, hô hấp rõ ràng rất nặng nề nhưng vẫn giữ được sự dịu dàng hỏi cô, “Có thể không?”

Kiều Hội mơ màng gật đầu.

° ° °

Từ Diệc Dương nhìn cô vợ nhỏ ngoan ngoãn nằm bên cạnh, anh cúi đầu hôn lên trán cô sau đó mới cẩn thận đứng dậy.

Lúc ra ngoài ban công, trời vẫn đang mưa nhưng không còn nặng hạt như trước. Anh mặc áo choàng tắm rộng rãi, để lộ một khoảng ngực săn chắc. Nếu là trước đây Từ Diệc Dương sẽ mặc áo choàng đúng quy cách, buộc nó cẩn thận tránh làm cô hoảng sợ.

Nhưng giờ dường như không cần thiết nữa.

Từ Diệc Dương lấy ra điếu thuốc, châm lửa một cách thuần thục. Khói thuốc che mờ đi gương mặt mãn nguyện của anh.

Rõ ràng vẫn là gương mặt này nhưng tính cách đã thay đổi rất nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play