Kiều Hội nhắm mắt lặng lẽ nhìn sang nơi khác.

Nếu Trịnh Gia Gia biết suy nghĩ vừa rồi của cô chắc chắn cô ấy sẽ cười ngạo Kiều Hội. Từ Diệc Dương là ai? Anh trầm ổn, chín chắn, biết tự kiềm chế không thể nào làm ra cái loại chuyện Kiều Hội nghĩ được.

Nhưng ánh mắt ban nãy của Từ Diệc Dương, cô cảm nhận được nguy hiểm từ nó.

Lúc này, ba Kiều từ phòng bao bước ra, ông đã chú ý tới Từ Diệc Dương từ khi nãy.

Ông nhiệt tình đưa tay, “Từ lão sư [1] trùng hợp thật đấy.”

[1] Lão sư: Chỉ người có nhiều kinh nghiệm trong một lĩnh vực nào đó. Nhà mình định để là ‘Thầy Từ’ nhưng xem xét lại bối cảnh truyện cuối cùng quyết định giữ nguyên cách gọi giống nguyên tác.

Ba Kiều là một thương nhân đặt lợi ích lên hàng đầu, nếu Từ Diệc Dương chỉ là nghệ sĩ bình thường ông sẽ không cư xử cẩn thận như vậy. Chỉ là mấy năm nay anh tự mình thành lập công ty trở thành ông chủ lớn, giá trị con người lẫn vật chất đều cao hơn gấp mấy lần ba Kiều.

Từ Diệc Dương luôn duy trì nụ cười vừa phải, “Kiều tổng, thật trùng hợp,”

Ba Kiều được anh gọi là Kiều tổng có chút thụ sủng nhược kinh [2]. Ông không tiếp xúc với Từ Diệc Dương quá nhiều, mấy lần trước gặp mặt thái độ của anh đối với ông rất bình thường thậm chí là lạnh nhạt nhưng hôm nay mặt trời mọc đằng tây. Lúc này ba Kiều vẫn không biết nhờ có Kiều Hội mà thái độ của anh mới thay đổi, ông chỉ nghĩ đơn giản là tâm trạng của Từ Diệc Dương đang khá tốt.

[2] Thụ sủng nhược kinh: Có nghĩa là được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.

“Tôi đưa con gái ra ngoài ăn tối, nếu biết Từ lão sư có mặt ở đây thì tôi đã tới mời rượu cậu rồi.”

Từ Diệc Dương đưa mắt nhìn con gái trong miệng ba Kiều.

Kiều Hội im lặng đứng một bên, cố gắng biến mình trở thành người tàng hình. Trái tim cô bất an, ngẩng đầu nhìn anh, cẩn thận dùng khẩu hình, “Anh đi trước đi.”

Nói xong, cô lại bổ sung thêm, “Em sẽ xem xét tình hình rồi đến sau.”

Câu thứ hai hơi dài, cô không biết Từ Diệc Dương có hiểu được không.

Dứt lời, cô mở to mắt chờ đợi phản ứng của anh. Nhưng Từ Diệc Dương còn chưa phản ứng, Trương Tinh đã cướp lời.

Khóe miệng anh ta nhếch lên, trước mặt mọi người huýt sáo một cái, “Cô với anh ta thì thầm to nhỏ gì thế?”

Lời vừa nói ra khỏi miệng, mọi sự chú ý đều tập chung trên người Kiều Hội.

Cô bỗng chốc nhận được cảm giác có hàng trăm con mắt tìm tòi soi mói nhìn mình. Ngay từ đầu cô đã không có cảm giác tốt với Trương Tinh, hiện tại lại càng không, một tên không có EQ đã vậy còn cố tình gây sự.

Ba Kiều bất ngờ một chút rất nhanh đã nở nụ cười nói với Trương Tinh, “Kiều Kiều và Từ tiên sinh hôm nay vừa kết thúc chương trình tạp kỹ tham gia cùng nhau. Hai người có quen biết, chắc Kiều Kiều muốn nói gì đó.”

Trương Tinh khoanh tay trước ngực, ‘ồ’ một tiếng rồi đảo mắt quan sát hai người.

Thang Mặc đứng một bên, chờ quá lâu nên không nhịn được cất lời, “Cậu có định đi không?”

Ba Kiều đối với Thang Mặc có ấn tượng sâu sắc, vị đạo diễn nổi tiếng độc miệng, mấy cô bạn gái nhỏ của ông đều bị Thang Mặc thẳng thắn mắng. Thang Mặc là người ngay thẳng, cương nghị không biết thương hoa tiếc ngọc lại là người có bối cảnh nên dù độc miệng, tính cách kỳ quái cũng không ai dám đắc tội.

Từ Diệc Dương gật đầu với ba Kiều nói lời tạm biệt.

Ba Kiều cũng làm động tác chào lại họ. Xã giao xong xuôi, Từ Diệc Dương cùng Thang Mặc rời đi.

Kiều Hội theo bản năng thở phào nhẹ nhõm.

Vất vả lắm mới rời khỏi nhà hàng một cách an toàn, Kiều Hội vội vàng nói lời tạm biệt với ba, “Lát nữa con còn có việc, không về cùng ba được.”

Nhà họ Trương vẫn đứng bên cạnh ba Kiều, bác Trương thậm chí còn hỏi ba cô về Từ Diệc Dương. Người làm ăn đều muốn tìm đối tác kinh doanh, quen biết nhiều người càng thuận lợi cho con đường kinh doanh sau này. Thấy ba Kiều đối xử nhiệt tình với Từ Diệc Dương, điều đó có nghĩa bối cảnh của anh không đơn giản.

Ba Kiều nghe vậy ‘ừ’ qua loa sau đó nói tiếp, “Nếu có thời gian thì tranh thủ về nhà.”

Kiều Hội thừa biết lần này về nhà sẽ xảy ra chuyện gì, cô đồng ý trước. Đến khi đó cô nói chuyện kết hôn với ông cũng chưa muộn.

Thừa dịp bọn họ vẫn đang trò chuyện ở lối đi của nhà hàng, Kiều Hội lẻn đi đến gara để xe dưới tầng hầm.

Cô vừa bước đến chiếc xe thể thao màu đen của anh đã đánh lái di chuyển tới, dừng ngay trước mặt cô.

Kiều Hội nhìn trước ngó sau, không thấy ai mới ngồi vào xe.

Vừa lên xe, cô đã bày ra bộ dạng ngoan ngoãn, hai tay đặt ngay ngắn lên đùi, “Từ tiên sinh, khi nãy trong điện thoại ba không nói rõ ràng với em. Nếu em biết bữa tối kiểu này em chắc chắn không đến.” Giải thich xong cô chớp mắt nhìn anh, “Anh sẽ không để ý chứ?”

Một tay Từ Diệc Dương kéo caravat nếu như vừa rồi chỉ nới lỏng thì hiện tại anh trực tiếp cởi nó ra, caravat đen tuyền buông thõng bên cổ nhìn vào có vài phần phóng túng.

Anh chống tay trái trên vô lăng quay sang nhìn cô, “Từ phu nhân, nếu anh nói anh để ý?”

Hàng lông mi của cô run run, “Em xin lỗi, không phải em cố ý.” Nói đoạn cô nuốt ngụm nước bọt nhỏ rồi nói tiếp: “Hay là em bù đắp cho anh?”

Bù đắp?

Từ Diệc Dương khẽ cười, phối hợp hỏi, “Em bù đắp bằng cách nào?”

Kiều Hội suy nghĩ một lúc, cuối cùng quay sang ngập ngừng, “Anh muốn em bù đắp thế nào?”

Ánh đèn vàng ấm áp trong xe chiếu xuống đôi mắt đen trong trẻo của anh, lóe lên tia khác thường, Kiều Hội dường như thấy được một khía cạnh khác của Từ Diệc Dương mà cô chưa bao giờ biết. Trong tích tắc sự khác thường ấy lại biến mất, anh vẫn dịu dàng như ngọc dù là ánh mắt hay khóe môi đều toát lên vẻ lễ độ, biết kiềm chế.

Anh hỏi ngược lại cô, “Bù đắp thế nào cũng được à?”

Vốn dĩ Kiều Hội muốn gật đầu đồng ý nhưng khi vô tình lướt qua chiếc cà vạt lỏng lẻo trên cổ anh dường như anh có thể lấy nó trói tay cô. Kiều Hội nuốt nước bọt, lúng túng lắc đầu, “Không phải thế nào cũng được.”

Vẻ mặt Từ Diệc Dương lộ chút tiếc nuối, “Vậy thì đáng tiếc thật.”

Anh đáng tiếc cái gì!?

Nhìn biểu cảm trên gương mặt đẹp đẽ kia, trong lòng Kiều Hội ngập tràn hối hận chỉ là hối hận này rất nhanh đã biến mất.

Bù đắp thế nào là do cô quyết định.

Lúc này, chiếc xe phía sau bắt đầu bấm còi liên tục, tài xế thò đầu ra ngoài cửa sổ, “Anh trai, có vấn đề gì sao mà mãi không đi thế?” Kiều Hội vội thắt dây an toàn, nhỏ giọng nói, “Chúng ta mau đi thôi anh.”

Từ Diệc Dương ‘ừ’ một tiếng.

Chiếc xe thể thao màu đen chậm rãi chạy trên đường quốc lộ, rõ ràng là một chiếc xe thể thao có thể tăng tốc bất cứ lúc nào vậy mà nó lại đi với tốc của xe ba bánh.

Kiều Hội cảm thấy bầu không khí trong xe quá yên tĩnh vì vậy cô nghiêng người về phía trước bật nhạc trên màn hình cảm ứng. Danh sách bài hát trong xe của anh cực kỳ đơn giản, là loại nhạc phổ thông.

Cô tùy ý chọn một bài hát ngẫu nhiên, rất nhanh tiếng nhạc đã vang lên.

Từ Diệc Dương đột ngột nói, “Khi nào chúng ta mới đi chụp ảnh cưới?”

Dù đã kết hôn gần một tháng nhưng anh và cô quả thật chưa chụp ảnh cưới. Nếu nói Kiều Hội không mong chờ giây phút được chụp loại ảnh này thì không đúng. Hầu hết mọi cô gái đều suy nghĩ đến khi bản thân mặc chiếc váy cưới trắng tinh khôi trên người. Cô cũng giống như bọn họ đều mong đợi đến giây phút ấy.

Bọn cô đã đăng ký kết hôn nhưng không chụp ảnh cưới cũng không có tiệc rượu, ngoại trừ hai người biết còn lại không một ai biết bọn cô kết hôn.

Thấy Kiều Hội mãi không trả lời, Từ Diệc Dương lại nói thêm, “Từ phu nhân, em có yêu cầu gì đối với concept ảnh chụp không?” Nói xong, anh nghiêng đầu sang nhìn cô.

Kiều Hội nhìn chằm chằm xuống đầu gối, từ cổ họng phát ra tiếng ‘ừ’. Sau khi đăng ký kết hôn với anh, Kiều Hội đã bắt đầu mơ mộng về đám cưới cũng như buổi chụp hình ảnh cưới.

Chỉ là ảnh cưới không phải điều quan trọng nhất, vấn đề quan trọng hơn là cô chưa nói với ba Kiều về chuyện này. Cô sợ rằng không nói sớm, một lúc nào đó cô sẽ lên hot search với từ khóa kết hôn.

Mà đối tượng lên hot search cùng cô không phải là Từ Diệc Dương mà là Trương Tinh. Vì lợi ích bản thân, ba cô có thể làm bất cứ chuyện gì. Biết đâu một ngày không xa từ khóa ‘Kiều Hội đính hôn’ sẽ ngập tràn trên mạng xã hội. Dù sao trong mắt ba cô, ý kiến của cô không quá quan trọng, ông sẽ làm mọi thứ mà không cần bàn bạc trước với cô.

Vì vậy, Kiều Hội sẽ về nhà càng sớm càng tốt.

Cũng may mai là cuối tuần, cô có thể cùng em trai trở về nhà nói chuyện. Có mặt em trai, mặc dù ba cô có tức giận cũng sẽ kiềm chế được phần nào.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Rất nhanh, Từ Diệc Dương đã lái xe tới khu họ sống. Đỗ xe vào gara, cô cùng anh bước vào thang máy trở về căn hộ.

Về tới nhà, Kiều Hội vội vàng kéo anh nằm xuống ghế sofa, hai tay chạm vào vai anh, môi hơi mím lại lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngào, “Từ tiên sinh, để em mát xa cho anh.” Đây là sự bù đắp mà cô dành cho anh.

Chuyện tối nay quả thật xấu hổ khiến cô hít thở không thoải mái tý nào. Dù không biết trước nhưng cô vẫn luôn áy náy với anh, đổi lại là cô thấy Từ Diệc Dương tham gia loại gặp mặt đó Kiều Hội khẳng định bản thân sẽ mất bình tĩnh cho dù Từ Diệc Dương không biết trước. Cô tự biết bản thân mình sai cho nên cố gắng bù đắp bằng mọi giá.

Ánh mắt thâm thúy của anh nhìn cô, “Đây là bù đắp mà em nói?”

Kiều Hội gật đầu, “Đúng vậy, anh năm nay đã ba … À không phải, ý em là anh công việc bận rộn, bình thường phải quay phim suốt đêm. Chạy tới chạy lui cực kỳ vất vả cho nên để em giúp anh mát xa thoải mái cơ thể.”

Dứt lời Kiều Hội không để anh phản ứng lại đã bắt đầu mát xa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play