Chương 36: Một mũi tên xuyên qua những đám mây (1)
 
Vừa nói xong lời này, lão Trình mắng một tiếng.
 

Cố Hòa Bình sáp lại gần.
 
Chỉ thiếu điều không cùng cả nước chúc mừng, “Cuối cùng anh cũng nói một câu tiếng người, làm một chuyện con người nên làm!”
 
Ngay cả Chiêu Chiêu cũng lập tức nắm được thông tin, từ trên lầu chạy xuống, lộ ra một cái đầu nhỏ, “Thật à?!”
 
Trong lòng Chu Khải Thâm căng lên, xúc động tràn đầy thay thế sự thấp thỏm không tên, cũng không có quá nhiều những phản ứng khác, thật bình tĩnh yên lặng, chỉ gật đầu một cái, bộ dáng tứ bình bát ổn (*).
 
(*)Tứ bình bát ổn: bốn bề yên tĩnh; sóng yên biển lặng
 
Lão Trình hỏi: “Phản ứng của Tiểu Triệu như thế nào?”
 
“Tôi còn chưa nói cho cô ấy, nhưng tôi cảm thấy,” Chu Khải Thâm hơi hạ đuôi mắt, “Cô ấy vẫn có chút quan tâm tôi.”
 
Cố Hòa Bình không xem đó là chuyện lớn mà vẫn như đang xem trò vui “Quan tâm như thế nào?”

 
Đều là anh em đã cùng nhau vào cửa sinh tử, nói ra lời thật lòng không cần chải chuốt. Khóe môi Chu Khải Thâm nhếch lên, khẽ cười, “Lúc tôi đau đầu, cô ấy để cho tôi luyện tập yoga, không cho tôi ăn thức ăn ngoài, cô ấy còn giúp tôi may mấy gói thuốc. Nhiều lắm, cậu không hiểu đâu.”
 
Cố Hòa Bình nói: “Tôi hiểu, tôi hiểu cảm giác của cậu bây giờ, cảm giác đầy sức sống, cảm giác phó.ng đãng, trái tim rối loạn.”
 

Chu Khải Thâm cười mắng: “Phó.ng đãng cái rắm!”
 
Lão Trình cũng cười theo, vốn định hút điếu thuốc, đã ngậm lên miệng bị Chiêu Chiêu trên bậc thang trừng một cái rõ rệt, lại ngoan ngoãn lấy xuống, sau đó đưa tay nhét vào trong miệng Cố Hòa Bình.
 
“Vậy cậu định theo đuổi như thế nào?”
 
Chu Khải Thâm nói: “Tôi mua hoa, ngày mai đi theo đoàn đón cô ấy.”
 
Cố Hòa Bình thuận miệng: “Đặt hoa gì vậy?”
 
“Hoa hồng.”
 
“Hoa đẹp đó!” Cố Hòa Bình bỗng nhiên vỗ tay vào nhau, “Thần hoa thôi thúc tình cảm nha!”
 
Chu Khải Thâm cùng lão Trình đồng thời đập sau gáy của anh ta một cái, “Con mẹ nó cái tên có bệnh này!!”
 
Lão Trình quay đầu nhíu mày với Chiêu Chiêu, “Đi lên trên chơi đi, chờ anh Hòa Bình của em đi rồi lại xuống dưới đây.”
 
Miệng lưỡi toàn nói phét, dạy hư cô bé.
 
Tiệc trà của mấy người đàn ông tới khoảng 0 giờ mới kết thúc, lúc đi, lão Trình rất nghĩa khí mà vỗ vai Chu Khải Thâm, “Muốn giúp một tay thì cứ nói với tôi.”
 
Cố Hòa Bình trượng nghĩa nói: “Tôi cũng vậy.”
 
Chu Khải Thâm liếc cậu ta một cái, nói với lão Trình: “Hiện giờ hai chúng ta đánh cậu ta ngã xuống, ngày mai sẽ làm một cái Bạch hỉ sự (*), thông báo một chút cho tiểu Tây đến tham gia tạm biệt di thể, sáng tạo cơ hội gặp mặt cho tôi và cô ấy.”
 
(*)Ở nhiều nơi, người ở độ tuổi trên 70 qua đời do tuổi già, không phải là hình phạt hay tai nạn, tang lễ của họ sẽ được gọi là Bạch hỉ sự. Nhưng dần dần dù chết như thế nào, mọi người vẫn sẽ gọi lễ tang là “Bạch hỉ sự”
 
Cố Hòa Bình liền chửi thề một câu: “Chu Khải Thâm, anh là tên cặn bã.”
 
Ban đêm, lão Trình tắm rửa xong đi ngủ, Chiêu Chiêu quấn lấy anh ta hỏi: “Anh Chu thật sự chơi cả hai?”
 
Lão Trình suýt chút nữa nghẹt thở, thầm mắng tên Cố Hòa Bình này gây chuyện, “Em đừng nghe cậu ta nói bậy.”
 
Con mắt xinh đẹp của Chiêu Chiêu chuyển hai vòng, “Em biết.”
 
Lão Trình lập tức khẩn trương, “Em lại biết cái gì?”
 
Chiêu Chiêu giảo hoạt nói, “Em không nói với anh.”
 
Trong lòng lão Trình thấp thỏm, ngón trỏ nhẹ nhàng chọc chọc đường cong hoàn mỹ nơi đầu vai, bất đắc dĩ nói: “Tiểu cô nương, không cho phép đoán bậy.”
 
Chiêu Chiêu ghé đầu vào ngực anh nghe tiếng tim đập, nhẹ nhàng nói: “Anh cảm thấy, chị tiểu Tây sẽ quay lại sao?”
 
“Không biết.” Lão Trình nói: “Xem duyên phận hai người bọn họ có dài hay không, vượt qua được hố sâu này, bách niên hảo hợp (*). Nếu không qua được, duyên tại đây cũng chấm dứt.”
(*) trăm năm hạnh phúc.
--
 
Chu Khải Thâm ký kết xong hợp đồng của một hạng mục, sau khi kết thúc công việc, giữa trưa cùng các nhân viên công tác có liên quan dùng một bữa ăn đơn giản, buổi chiều sau khi mở một cuộc hội nghị cấp cao mới có thời gian rảnh rỗi gọi cho nữ trợ lý sân khấu.
 
“Đồ đưa đến rồi?”
 

“Đúng vậy Chu tổng, đều đã làm theo yêu cầu của ngài.”
 
Hàng năm Chu Khải Thâm đặt may quần áo từ một phòng làm việc chuyên nghiệp, kiểu dáng đơn giản, chất liệu quy củ, rất tôn lên khí chất bản thân. Trước khi tan việc, anh thay đổi một bộ đồ mới này, áo sơ mi màu xám nhạt, áo khoác màu xám đậm, làm cho giá trị nhan sắc thăng hạng.
 
Tướng mạo Chu Khải Thâm thật sự rất nam tính, mắt phượng, mũi thẳng, dáng môi đẹp mắt. Gu ăn mặc trước nay của anh không tồi, không để râu. Trước khi xuất phát đứng trước gương sửa sang lại, cảm thấy đồng hồ không dễ nhìn, liền từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc đồng hồ Jaeger-LeCoultre dòng cánh kép.
 
Vì phối hợp với bộ quần áo này, ngay cả chiếc xe Land Rover màu trắng anh dùng thường ngày cũng thay đổi thành một chiếc Cayenne màu đậm. Chu Khải Thâm muốn cho Triệu Tây Âm một niềm vui bất ngờ, cho nên khi đến gần mới gửi tin tức cho cô.
 
Câu thứ nhất, “Tập luyện kết thúc chưa?”
 
Bốn chữ “Dưới lầu đợi em” còn chưa đánh xong, Triệu Tây Âm đã trả lời lại, “Xin nghỉ, không có ở trong đoàn.”
 
Cái gì gọi là tâm lạnh, tâm Chu ca hiện tại lạnh thấu.
 
Trước mắt tối lại hai mươi giây, anh mới trở lại bình thường, hỏi: “Ở đâu?”
 
Lần này, Triệu Tây Âm một mực chưa trả lời.
 
__
 
Sáu giờ, sắc trời đã hoàn toàn tối.
 
Xuyên thấu qua cửa sổ, có thể nhìn thấy bóng đêm thủ đô từ từ khôi phục, bảng hiệu quảng cáo ở cao ốc phía đối diện sáng lên, màu sắc biến ảo xán lạn. Triệu Tây Âm vẫn luôn nhìn không chớp mắt, cho đến khi mắt hơi đau xót mới cúi đầu hơi hơi khép mắt.
 
Trong mắt không có ánh sáng, thính lực lập tức trở thành nhân vật chính. Chui vào tai cô tất cả đều là hơi thở của Đinh Nhã Hà mang theo giọng nói khàn khàn.
 
“Mẹ nói với con nhiều như vậy, đến cùng con có nghe thấy không?”
 
Đinh Nhã Hà nói đến khô môi, Triệu Tây Âm cũng không đáp lại chữ nào, còn hỏi lại: “Vừa rồi bà nói cái gì?”
 
Đinh Nhã Hà cố nhịn tính tình, hít sâu một hơi: “Mẹ hỏi con, vì sao biết rõ là lúc ấy mẹ đang bị tức váng đầu cũng không giải thích giúp bản thân hai câu. Mẹ hỏi con, vì sao hai ngày nay không tiếp điện thoại của mẹ? Mẹ hỏi con, vì sao Tiểu Nhụy lại nhận được văn kiện của luật sư?”
 
Triệu Tây Âm rất bình tĩnh, ánh mắt như một hồ nước sâu, “Sao bà lại không hỏi xem Triệu Văn Xuân thế nào rồi?”
Đinh Nhã Hà sửng sốt một chút, mất tự nhiên nghiêng đầu sang hướng khác, khóe môi chùng xuống, “Được thôi, vậy ông ta thế nào?”
 
Triệu Tây Âm vẫn bình tĩnh đáp: “Cảm tạ ngài xuống tay còn chút tình nghĩa, còn chưa chết.”
 
“Triệu Tây Âm!” Đinh Nhã Hà nâng cao giọng nói, âm thanh bén nhọn, “Con không cần nói năng quái gở như vậy, chuyện ngày đó, mẹ, mẹ, là mẹ làm không đúng, nhưng mẹ cũng bị tức hồ đồ rồi.”
 
Triệu Tây Âm quay mặt qua chỗ khác, không có bất kỳ biểu tình gì.
 
Cái gì gọi là chết tâm? Chết tâm không phải là tranh nhiều luận ít, không phải xuất phát từ răng môi, cũng không phải khàn cả giọng, đấu đến đầu rơi máu chảy.
 
Chết tâm là như hiện tại, là giờ phút này, là mỗi một giây cô giữ sự trầm mặc.
 
Đinh Nhã Hà đi đến trước mặt cô, gấp đến mức giậm chân, “Những tin tức mà báo chí đưa tin thật khó nghe, mẹ nhất thời nóng vội mới tìm Triệu Văn Xuân để tìm hiểu chân tướng. Nếu mẹ không quan tâm con, cần gì đi tới cửa tìm bực dọc.”
 
Triệu Tây Âm gật đầu: “Là rất không thoải mái.”
 
Đinh Nhã Hà lại bước về phía trước hai bước, “Con không biết tình huống lúc đó, Triệu Văn Xuân cũng như bị điên, hai tay của mẹ như bị ông ta bẻ gãy, con nhìn này, máu ứ đọng bây giờ cũng chưa tan đâu.” Bà ấy cuộn tay áo lên, đúng thật là có vết nhéo bên trên cánh tay, nhìn thấy mà giật mình.
Ánh mắt Triệu Tây Âm dừng trên đó.
 

Đinh Nhã Hà cho là cô đã thay đổi sắc mặt, giọng nói vừa chuyển, lại ca lên bài ca tình cảm, “Mẹ biết lão Triệu không phải cố ý, với tình huống kia mọi người đều gấp gáp, về tình cảm có thể hiểu được đúng không? Tiểu Nhụy, Tiểu Nhụy cũng là lo lắng cho mẹ mới không cẩn thận đẩy ba con.”
 
Triệu Tây Âm bỗng nhiên đứng lên, động tác rất nhẹ nhàng, không có chút cảm xúc nào. Cô ngắt lời bà ta: “Kỳ thật có một câu Nghê Nhụy nói rất đúng.”
 
“Hả?” Đinh Nhã Hà ngơ ngẩn.
 
“Cô ta nói, mấy năm nay tôi luôn ở gần bà, nhận bà là mẹ chính là vì muốn phá hỏng gia đình của cô ta.” Ngữ khí của Triệu Tây Âm bình tĩnh, giống như đang kể chuyện hôm nay ăn món gì, “Tôi chính là loại người này, thỉnh thoảng xuất hiện tại nhà bà, xuất hiện trước mắt người chồng và con gái hiện tại của bà, mỗi lần bà cho tôi một bao quần áo, tôi đều nhận lấy chính là vì muốn cho người chồng và con gái bà không thoải mái. Mấy năm nay, các người nổi lên tranh chấp không ít lần cũng vì chuyện của tôi nhỉ?”
 
Đinh Nhã Hà cả người đều đang phát run, vành tai đều đỏ lên.
 
Ánh mắt Triệu Tây Âm lạnh như nước, nhìn bà ta, “Tôi thật hận, vô cùng hận bà.”
 
“Hận bà đối xử không tốt với ba tôi, hận bà tiểu nhân đắc chí, hận bà mỗi một lần gièm pha ba tôi lại lộ ra cảm giác ưu việt, hận bà bắt tôi phải chiều theo một đứa con gái khác của bà vô điều kiện, hận bà mỗi lần có việc gì đều dùng hai từ “chị em” làm lý do. Còn nữa, tôi đặc biệt chán ghét Nghê Nhụy, cô ta là cô gái ghê tởm nhất mà tôi từng gặp.”
 
Triệu Tây Âm bình tĩnh nói xong, khóe miệng cong lên một nụ cười, ngây thơ thuần túy, nhưng tà ý lại tăng cao. Cô nhìn Đinh Nhã Hà hỏi: “Có phải là cảm thấy tôi cũng rất ghê tởm hay không?”
 
Bờ môi Đinh Nhã Hà phát run: “Con, con...”
 
Triệu Tây Âm tiến về phía trước một bước, cười càng thêm thản nhiên, “Cùng lúc nuôi ra hai đứa con gái ghê tởm như vậy, bà có cảm giác thành tựu không?”
 
Đinh Nhã Hà suýt chút nữa té xỉu, giơ tay xoa ngực cố sức thở ra, bả vai nhấp nhô lên xuống, bước chân lảo đảo đưa tay tìm chỗ vịn. Triệu Tây Âm không thèm che giấu ác ý của mình, bao nhiêu âm u bên trong toàn bộ được biểu hiện ra ngoài.
 
Hạt giống tức giận bất bình này, xem nơi u ám tràn đầy hận ý là đất đai màu mỡ mà yên lặng sinh trưởng, kết ra một loại quả xấu xí. Cô nhịn hơn mười năm, rốt cuộc cũng hái xuống, dùng hết sức lực ném lên mặt bà ta, bắn lên trên cả người cô thứ vừa hôi vừa chua, có kho.ái cảm của thù lớn đã trả xong.
 
Triệu Tây Âm nói: “Từ nay về sau, chúng ta cầu về cầu, đường về đường, bà hãy xem như không có đứa con gái như tôi.”
 
Đi được vài bước, Đinh Nhã Hà ở sau lưng lớn tiếng nói: “Triệu Tây Âm!”
 
Triệu Tây Âm nói: “Không cần cầu xin, bà vẫn nên giúp Nghê Nhụy liên hệ luật sư đi, tôi không để yên cho cô ta đâu.”
 
“Nữu Nữu.” Đinh Nhã Hà bỗng nhiên gọi nhũ danh của cô. Bỏ đi giọng nói bén nhọn, giọng nói phát ra từ cuống họng, nghe còn có chút nghẹn ngào nho nhỏ, thật vô cùng thê lương hèn mọn.
 
Bước chân Triệu Tây Âm vô thức dừng lại, lưng khẽ run.
 
“Con bỏ qua cho Tiểu Nhụy đi, nếu không nó thật sự tiêu rồi. Nó mới hai mươi tuổi, em gái không hiểu chuyện là do mẹ nuông chiều. Nếu con muốn tức giận, hướng vào mẹ này, muốn đánh muốn mắng đều có thể. Nếu con thực sự khó chịu, ngày mai sẽ đi đến tòa án làm thủ tục, cắt đứt quan hệ mẹ con của chúng ta, sau này sẽ không còn nhìn thấy mà phiền lòng.” Đinh Nhã Hà vậy mà lại khóc, “Con giữ cho Tiểu Nhụy một con đường sống đi.”
 
Triệu Tây Âm nhẫn tâm, từng chữ từng chữ nói: “Đường do chính mình chọn.”
 
Tay của cô nắm chặt tay cầm của cánh cửa, lúc kéo ra được một nửa, Đinh Nhã Hà sau lưng khóc nói một câu, câu nói này giống như một thanh đao, lưỡi đao như ở giữa cột sống của cô, ghim lại tất cả dao động thoáng qua.
 
“Tiểu Nhụy đang mang thai.”
 
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play