Chương 23: Không tin nhân gian có bạc đầu (3)
Phòng bệnh một đống người ồn ào, ra ra vào vào, động tĩnh không nhỏ. Quý Phù Dung đi tới, nhíu mày: “Sao lại nhiều người như vậy? Bệnh nhân còn muốn nghỉ ngơi hay không?”
 

Đầu tiên bà nhìn Lê Nhiễm, cuối cùng mới nhìn đến Chu Khải Thâm. Lúc hai người chạm mắt, Quý Phù Dung không hề ngạc nhiên, Chu Khải Thâm chợt bước lên, trí nhớ cực kỳ tốt gọi bà: “Chị Quý, đã lâu không gặp.”
 
Quý Phù Dung vẫn mang biểu cảm nhàn nhạt, hời hợt gật đầu một cái xem như đáp lại. Nhưng mặt mày bà rõ ràng viết: Tôi biết anh sao?
 
Bà nói: “Không có chuyện gì thì có thể rời đi, bệnh nhân còn phải khám lại, đàn ông không tiện ở đây.”
 
Lí do chính đáng đuổi tất cả mọi người đi.
 
Lê Nhiễm làm ám hiệu tay với Triệu Tây Âm, “Mau khỏe đi, tớ mời cậu ăn cơm.”
 
Tiểu Thuận cũng vẫy vẫy tay, “Chị Tây, em đi đây.”
 
Lúc đi qua người Cố Hòa Bình, Lê Nhiễm “vô tình” đạp anh ta một nhát, còn rất có kỹ thuật, cả mũi chân Cố Hòa Bình đều tê rần, “Con bà nó, cô... cái đồ vẹt đầu đỏ tiểu nhân.”
 
Chu Khải Thâm nán lại tại chỗ hai giây, sau đó đi tới mép giường. Cô ngồi, anh đứng, ánh mắt rũ xuống, giống như một tấm lưới nặng nề dày đặc. Anh không lên tiếng, chỉ cúi người, đưa tay nhẹ nhàng vén tóc trên trán cô ra sau tai.

 
Triệu Tây Âm theo bản năng tránh về phía sau, động tác của Chu Khải Thâm liền dừng lại. Lúc anh thu tay lại, đầu ngón tay đã hơi run rẩy. Hai người không nói một lời, Chu Khải Thâm rời khỏi bệnh viện.
 
Tài xế bị phái đến sân bay đón người, chiếc Land Rover đã đưa đi bảo dưỡng, buổi sáng anh ngồi xe của Cố Hòa Bình tới. Lúc này Cố Hòa Bình vừa quay xe vừa mắng: “Tiểu Tây kết bạn với loại người nào vậy, khỏe như trâu, còn là con gái ư? Giẫm đến mức chân tôi không nhấn được ga rồi!”
 
Chu Khải Thâm chỉ lo hút thuốc, mở rộng cửa sổ xe, chỉ vài phút đồng hồ đã hút đến điếu thứ ba.
 
Cố Hòa Bình cũng là người cẩn thận, chờ ra đến đường lớn mới hỏi: “Anh quen biết vị bác sĩ kia? Còn có thể gọi tên của người ta. Nhưng mà tôi xem phản ứng của bà ta thì hình như không quen biết anh.”
 
Chu Khải Thâm dập tắt điếu thuốc, lại rút bật lửa ra, bị tay phải của Cố Hòa Bình đè lại, “Được rồi được rồi, anh hun khói phổi à, xe tôi mới rửa hôm qua, giờ đã ám toàn mùi rồi.”
 
Chu Khải Thâm ném bao thuốc xuống ghế sau, vẻ mặt bình thản nói: “Quý Phù Dung, bác sĩ Quý, bạn của cô Tiểu Tây, bốn năm trước tôi đã từng gặp ở một bữa tiệc.”
 
Trí nhớ của anh từ nhỏ đã rất chuẩn xác, lúc học cấp ba môn toán cực kỳ giỏi. Đầu óc anh trời sinh bén nhạy, tuy rằng không thể nói đã thấy là không quên, nhưng chỉ cần anh để tâm thì cái gì cũng có thể nhớ. Triệu Tây Âm là người anh “để tâm” nhất, tất cả mọi chuyện liên quan đến cô anh đều khắc cốt ghi tâm.
 
Cố Hòa Bình không hề bất ngờ, “Nhưng xem phản ứng của bác sĩ Quý kia thì hình như không nhớ anh?”
 
Chu Khải Thâm cười lạnh một tiếng, “Bà ta cố ý.”
 
Cố ý tỏ ra xa lạ, cố ý làm như không thấy anh bắt chuyện.
 
Cố Hòa Bình liếc anh một cái qua kính chiếu hậu, trêu chọc nói: “Chẳng lẽ anh già trẻ đều không kiêng kỵ, chậc, anh Chu à, khẩu vị thật nặng nha.”

 
“Cậu nói mê sảng cái gì đấy?” Chu Khải Thâm banh mặt.
 
Cố Hòa Bình không dám nhắc lại, vòng vo chuyển đề tài, “Cô của Tiểu Tây vẫn ở Mỹ?”
 
Chu Khải Thâm ừ một tiếng, “Ừm, công ty của bà ấy chuẩn bị ra thị trường. Tôi nghe tin tức từ Ủy ban Điều tiết Chứng khoán, trong hai tháng nữa thôi.”
 
“À, vậy sắp phải về nước.” Cố Hòa Bình cười, một lời khó nói hết: “Anh lại gặp phải một vị Phật rồi.”
 
Chu Khải Thâm sắc mặt uể oải, biểu cảm mất tự nhiên.
 
Cố Hòa Bình dĩ nhiên biết cô của Triệu Tây Âm, Triệu Linh Hạ như thế nào. Mạnh mẽ không giống phụ nữ, kinh doanh thương mại, nổi tiếng trong giới. Bà ấy tuổi đã gần năm mươi mà chưa từng kết hôn, đều tự mình làm nên, bên người cũng không thiếu đàn ông vây quanh, một phiên bản Võ Tắc Thiên hiện đại.
 
Ban đầu Chu Khải Thâm kết hôn, để qua được cửa của bà ấy đã chịu không ít đau khổ. Ngày hôn lễ Triệu Linh Hạ đã chỉ vào mũi anh uy hiếp: “Cậu dám đối xử không tốt với cô nương Triệu gia nhà tôi, tôi đánh gãy chân cậu.”
 
Tư thế oai hùng, sát khí bừng bừng, Chu Khải Thâm không sợ trời không sợ đất chỉ sợ bà cô này.
 
Mà vài năm trôi qua, hiện tại ly hôn, tan gia, Chu Khải Thâm chưa gãy chân.
 
Triệu Linh Hạ nói phải đối xử tốt với cô nương Triệu gia của bà.
 
Anh đối xử với Triệu Tây Âm còn chưa đủ tốt ư?
 
Chu Khải Thâm như rơi xuống đáy vực, trong lòng đều đóng băng, anh chỉ có thể làm được như vậy, anh đã tận lực rồi.
 
Yên lặng nửa chặng đường, Cố Hòa Bình bỗng nhiên nói: “Tôi cảm thấy bác sĩ Quý này nhất định có chuyện gạt anh.”
 
Triệu Tây Âm ở chỗ của Quý Phù Dung một ngày liền trở về. Người phụ trách trong đoàn gọi tới, nói cho cô năm ngày nghỉ, mấy ngày này chỉ luyện tập bình thường, đội hình chờ cô trở về liền sắp xếp. Đây nhất định là Mạnh Duy Tất phân phó, anh ta luôn nói được làm được.
 
Bên chỗ Triệu Văn Xuân cô cũng che giấu, nói đoàn phải luyện tập thêm, cho nên tối hôm qua cô phải ngủ lại. Hơn nữa thầy giáo Triệu phải lên lớp, đi sớm về trễ cũng không bị nghi ngờ.
 
Sầm Nguyệt cực kỳ đáng yêu, mỗi ngày đều gửi tin tức báo cáo chuyện trong đoàn cho cô. Mấy ngày nay không có động tác mới, chương trình học ngược lại giống như đang chờ cô trở về vậy. Triệu Tây Âm cầm điện thoại cười, cười rồi tâm trạng lại trầm xuống.
 
Buổi chiều hôm sau, cô nhận được một cú điện thoại không tưởng.
 
Số điện thoại của Trương Nhất Kiệt đặc biệt dễ nhớ, bốn số đuôi đều là 1, rất tương xứng với địa vị “anh cả” của anh ta trong giới. Anh ta không có việc sẽ không lên điện tam bảo, khách khí tự giới thiệu sau đó nói: “Tiểu Triệu, cô có thể gọi điện cho Mạnh tổng hay không? Ba ngày rồi anh ấy không xuất hiện, không ở công ty cũng không ở nhà.”
 
Triệu Tây Âm nghe mà không hiểu ra sao, “Vâng?”
 
Trương Nhất Kiệt nói chậm hơn, lặp lại: “Không thấy Mạnh tổng đâu, tôi không tìm thấy anh ấy. Trong tay còn một đống chuyện cần anh ấy xử lý, đây là thứ yếu. Chủ yếu là, tôi sợ anh ấy xảy ra chuyện.” Sợ Triệu Tây Âm từ chối, Trương Nhất Kiệt giỏi ăn nói thả lại một câu: “Anh ấy đưa cô tới bệnh viện liền biến mất.”
 
Trương Nhất Kiệt không có giao tình sâu sắc với cô, lăn lộn đến vị trí này cũng không phải lòng dạ Bồ Tát, nói cái gì, nói như thế nào đều có mục đích rõ ràng. Anh ta không quản được người trẻ tuổi tình cũ khó quên, cũng không hiểu được vì sao Mạnh Duy Tất tiều tụy biến mất.
 
Triệu Tây Âm tâm sáng như gương, theo lời anh ta đẩy vấn đề trở về, “Anh Kiệt, tôi xuất viện nhưng còn đang ở nhà nghỉ ngơi, chưa từng gặp ai, thân thể cũng chưa khôi phục, tuân theo lời dặn của bác sĩ hai ngày nay không thể ra ngoài. Nếu đoàn muốn tập luyện thì anh nhất định phải nói cho tôi.”
 
Đầu dây bên kia yên lặng hai giây, Trương Nhất Kiệt cười một cái: “Không sao, cô nghỉ ngơi đi.”
 
Triệu Tây Âm không suy nghĩ nhiều nữa, chuyện này coi như qua. Buổi sáng cô lại ngủ một lát, ngủ dậy thì xem lại video huấn luyện mấy ngày nay, vừa xem vừa dừng lại, tìm những động tác mình làm chưa đạt, cẩn thận ghi lại trong laptop.
 
Gần trưa, một số điện thoại xa lạ gọi tới.
 
Triệu Tây Âm cho là bán hàng, không nhận, trực tiếp từ chối. Mấy phút sau số điện thoại bám riết không tha lại gọi tới.
 
Triệu Tây Âm uống thuốc, ấn loa, cũng không lên tiếng. Hai ba giây, bầu không khí chẳng hiểu sao hơi thay đổi. Đầu dây bên kia rốt cuộc cũng nói chuyện: “Chào cháu, Tiểu Triệu, dì có thể gặp mặt cháu được không?”
 
Giọng nói này trùng hợp với đoạn ký ức lúc xưa, Triệu Tây Âm thậm chí không cần phân biệt đã biết là ai.
 
Mẹ của Mạnh Duy Tất, Nhan Phẩm Lan.
 
Triệu Tây Âm trề môi, đầu óc như bị kẹt, một câu cũng không nói được. Nhan Phẩm Lan chưa cho cô cơ hội cự tuyệt đã nói thẳng: “Tiểu Triệu, gặp dì được không? Dì đang ở dưới lầu.”
 
Chiếc xe sang trọng đỗ trong tiểu khu cũ kỹ này thật sự chói mắt. Nhan Phẩm Lan đeo kính râm, chốc chốc lại ngó ra ngoài cửa xe một vòng.
 
Lúc Triệu Tây Âm thấy bà ta, bước chân ngừng lại giữa chừng, không tiến lên nữa. Nhan Phẩm Lan mừng rỡ xuống xe, thấy cô không nói lời nào, bầu không khí liền trở nên gượng gạo. Người quen ở tiểu khu nhiều, đi tới đi lui đều ghé mắt nhìn. Triệu Tây Âm không muốn bị chỉ trích, đều đều nói: “Mời đi bên này.”
 
Bên cạnh bồn hoa vắng vẻ, Nhan Phẩm Lan rốt cuộc không kiềm được, lo lắng cầu xin: “Tiểu Triệu, cầu xin cháu hãy gọi điện cho Duy Tất đi, dì không dám hi vọng xa vời cháu sẽ tới gặp nó, chỉ cần một cuộc điện thoại thôi được không?”
 
Triệu Tây Âm nhìn bà ta, không nhúc nhích.
 
Nhan Phẩm Lan hào hoa phú quý, nhiều năm như vậy dường như cũng không già đi, y phục lộng lẫy, đoan trang tao nhã, làn da được bảo dưỡng không hề có vết nhăn sâu. Chẳng qua trong tình cảnh này, bà ta khác xa với hình tượng người phụ nữ cả vú lấp miệng em khi xưa, giờ đây chỉ còn yếu ớt cầu xin, đáy mắt chân mày đều biểu lộ một người mẹ lo lắng cho con.
 
Bà ta nói rất nhiều, dùng từ nhẹ nhàng, thái độ hạ mình.
 
“Sau khi Mạnh Duy Tất xuất ngoại, tình trạng của nó ở nước ngoài cực kỳ không ổn. Dì sợ nó xảy ra chuyện nên tìm người chăm sóc nó. Cháu biết không…” Nhan Phẩm Lan nói đến đây, hốc mắt đã ươn ướt, “Nó âm trầm giống như biến thành người khác, phải tới gặp bác sĩ tâm lý suốt một năm ở Mỹ. Nó cũng cắt đứt liên lạc với gia đình, ba của nó tức đến nỗi muốn đoạn tuyệt quan hệ. Đứa con trai duy nhất của Mạnh gia suýt nữa thì bị phá hủy.”
 
Triệu Tây Âm chân giẫm lên đất nhưng lại bị lời nói làm mất đi trọng lượng, ý thức phiêu dạt, nhiều lời thậm chí còn không nghe rõ. Cho đến khi Nhan Phẩm Lan bỗng nhiêm nắm tay cô, “Tiểu Triệu, dì xin lỗi vì hành động lúc trước. Cháu coi như chúng ta già rồi, đầu óc không linh động, làm lỡ dở cháu và Duy Tất. Thật ra dì vẫn luôn muốn nói chuyện với cháu nhưng cháu đã kết hôn, dì không tiện quấy rầy. Hiện tại, hiện tại…”
 
Nhan Phẩm Lan nói tha thiết, lay động lòng người, “Tấm lòng của Duy Tất đối với cháu vẫn luôn không thay đổi, đứa nhỏ này quả thực tẩu hỏa nhập ma rồi. Tiểu Triệu, cháu có thể thương xót nó, có thể…”
 
Triệu Tây Âm ngắt lời: “Bác gái, bác nói như vậy mới là làm nhục con trai của mình.”
 
Chiếc phao cứu mạng cuối cùng của Nhan Phẩm Lan hoàn toàn đứt đoạn, nước mắt của bà ta cứ thể chảy ra. Triệu Tây Âm chậm rãi đẩy tay bà ta ra, xoay người muốn đi.

 
“Triệu Tây Âm.” Nhan Phẩm Lan kêu tên đầy đủ của cô, đánh cược nói ra câu cuối cùng.
 
Đầu thu, ánh mặt trời giữa trưa vẫn còn mang hơi nóng mùa hè, quầng sáng bị cây ngô đồng che khuất, chỉ còn những tia nắng vụn lác đác chiếu xuống. Triệu Tây Âm choáng váng, bên tai nghe tiếng ù ù, thế giới dường như cũng yên tĩnh lại.
 
Sau khi Nhan Phẩm Lan rời đi, đợi qua cơn choáng, Triệu Tây Âm gửi tin nhắn cho Mạnh Duy Tất: “Anh ở đâu?”
 
Ngôi biệt thự ngoại ô lấy chủ đề hệ sinh thái núi và sông, là nơi tốt để tu thân dưỡng tính. Không gian giữa các khối nhà rất rộng rãi, trúc tím mọc thành khóm dày, tao nhã vây quanh căn nhà. Vuông và tròn, trời và đất, thiết kế chú trọng dung hợp phong thủy.
 
Lúc Triệu Tây Âm đến, Mạnh Duy Tất mặc quần áo ở nhà không đổi, sau lưng vì ngủ mà nhăn nhúm cả, râu ria nhú đầy mặt, cả người dường như gầy đi một vòng. Anh ta thấy người, cảm xúc được che giấu không chút kẽ hở, chỉ chỉ ghế sô pha, “Ngồi đi.”
 
Triệu Tây Âm không khách sáo với anh ta, “Mạnh Duy Tất, duỗi tay.”
 
Thân mình Mạnh Duy Tất rõ ràng cứng lại, “Làm gì?”
 
Triệu Tây Âm không nói nhảm với anh ta nữa, trực tiếp ra tay, xông tới túm lấy cánh tay anh ta lật ra. Động tác quá nhanh và đột ngột, tinh thần Mạnh Duy Tất vốn dĩ không tốt, nhất thời không phòng bị, bị cô bắt được.
 
Cô lật tay phải của anh ta ra, trên cổ tay mạnh mẽ cứng cáp đeo một chiếc đồng hồ Jaeger LeCoultre bạch kim. Mặt số của dòng đồng hồ này rất tinh xảo, nhưng dây đeo hơi rộng, dán trên da, khít vào cổ tay.
 
Sự hốt hoảng chợt lóe trong mắt Mạnh Duy Tất rồi biến mất. Anh ta dùng sức định thoát ra, nhưng Triệu Tây Âm gặp mạnh cũng mạnh lại, không biết lấy sức lực từ đâu ra, móng tay cắm vào da thịt anh ta bám chặt không buông.
 
Cô mở khóa dây đồng hồ, cởi ra, để lộ làn da chỗ cổ tay Mạnh Duy Tất.
 
Trong chớp mắt này, thời gian tạm dừng, hai người cũng bất động.
 
Vết sẹo đỏ sậm qua ba năm tuy đã nhạt đi nhưng nếp nhăn hẹp dài vẫn xấu xí dọa người. Triệu Tây Âm nhìn chằm chằm vào nó, ánh mắt Mạnh Duy Tất thâm thúy tăm tối, cả người yên lặng khác thường.
 
“Tiểu Tây,” Mạnh Duy Tất gọi cô.
 
Triệu Tây Âm vẫn duy trì tư thế giống như bức tượng. Thật lâu sau cô mới khàn giọng nói: “Mạnh Duy Tất, làm như vậy không đáng giá.”
 
Mạnh Duy Tất cười cười, nếp nhăn bên khóe mắt cong lên, hai vệt nhợt nhạt đan xen như đuôi én bay trên mái hiên.
 
Anh ta nói: “Em đáng giá.”
 
Cô đứng lên, “Mạnh Duy Tất, chúng ta đều sống tốt có được không? Chúng ta nhìn về phía trước có được không?! Anh không nên như vậy, anh không nên như vậy.”
 
Lệ vương nơi khóe mắt, mỗi lần lặp lại giọng nói của cô càng yếu dần, cảm giác áy náy đè nặng trong lòng, cả người không thoải mái.
 
Mạnh Duy Tất yên lặng hồi lâu, bỗng nhiên ôm lấy cô. Nụ hôn kiềm chế đã lâu như sấm rền chớp lóe sau cơn mưa to, xé rách một tầng mây ngăn cách cuối cùng, như mưa trút xuống.
 
Triệu Tây Âm gắng sức chống cự, đẩy vai, đá chân anh ta. Mạnh Duy Tất mất khống chế đỏ cả mắt, uốn gối chặn đầu gối cô lại, đồng thời cố định đôi tay cô trên đỉnh đầu. Trên người anh ta có hương sữa tắm khô ráo mát lạnh, đám râu hơi nhú ra bên mép chọc vào da thịt trắng nõn của cô gái đau nhói. Anh ta nắm cằm Triệu Tây Âm, đầu lưỡi cố gắng xâm nhập vào đôi môi đang liều mạng mím chặt của cô.
 
Triệu Tây Âm dùng toàn lực đẩy ra, hét chói tai một tiếng trong vô vọng, một bạt tai đánh vào mặt Mạnh Duy Tất.
 
Mạnh Duy Tất như tỉnh mộng, mắt đỏ thất thần. Triệu Tây Âm bị đè ở sô pha, sợ hãi nhìn anh ta. Mạnh Duy Tất thở dốc không ngừng, cúi đầu, sau đó vùi vào cần cổ của cô.
 
Mấy giây sau, vài giọt nước nóng rực nhỏ xuống.
 
Mạnh Duy Tất thất hồn lạc phách đứng dậy, chán nản nhìn cô, đại khái đã nhận ra mình đã làm nhiều chuyện khốn kiếp. Anh ta nói lời xin lỗi, không ngừng nói xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, Tiểu Tây, thật sự xin lỗi.”
 
Sau cơn bão là bình tĩnh.
 
Lúc đi Triệu Tây Âm liếc anh ta một cái, vẫn là câu nói kia, “Mạnh Duy Tất, chuyện giữa chúng ta đã qua. Qua chính là qua rồi, rốt cuộc cũng không trở về quá khứ được, anh hiểu không? Anh hãy sống cho tốt, đừng để mẹ anh lo lắng.”
 
Mạnh Duy Tất chợt giương mắt, khóe miệng rỉ máu đỏ thẫm một mảng nhỏ, có lẽ là trong lúc hỗn loạn đã bị thương. Ánh mắt anh ta còn đỏ hơn vết máu, “Người nhà anh đi tìm em có phải không?”
 
Triệu Tây Âm nói: “Quan trọng sao? Quan trọng là, em không phải Triệu Tây Âm 20 tuổi, anh cũng không phải Mạnh Duy Tất 23 tuổi. Đường còn dài, cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Anh hiểu ý em không?”
 
Ánh mắt chạm nhau, giằng co giống như trong trận đánh.
 
Thật lâu sau, Mạnh Duy Tất bỗng nhiên bật cười, anh tuấn ngời ngời, sự tự tin phấn chấn lần nữa hiện lên mặt. Anh ta nói: “Tiểu Tây, anh sẽ cho em thấy.”
 
Buổi tối mấy ngày sau.
 
Quán trà đang vào lúc bận rộn, thật ra lão Trình sẽ không mở cửa đến tối nhưng hôm nay thì khác, anh ta không dám thờ ơ với khách bởi đó đều là bạn của Chiêu Chiêu. Chiêu Chiêu làm người rất được, nhân duyên từ nhỏ đến lớn không tệ. Bạn bè cô có cả trai lẫn gái, tuổi tác xấp xỉ nhau, người người đều tuổi trẻ bừng bừng.
 
Cố Hòa Bình chẳng qua chỉ tới dạo quanh, lúc này cũng bị kéo vào làm phục vụ. Anh ta chẳng có vấn đề gì, như cá gặp nước, thi thoảng lại chọc đám người trẻ tuổi cười ha hả.
 
“Trình Cát, có phải anh căng thẳng không?” Cố Hòa Bình vọt tới trước mặt anh ta, bỗng nhiên phát hiện chân lý.
 
Lão Trình thêm vỏ quýt vào lò, “Tôi căng thẳng cái gì?”
 
“Mấy người bạn này của Tiểu Chiêu đều cùng thế hệ với cô ấy, đoán chừng kém anh tám đến mười năm.” Cố Hòa Bình nhướn mày, “Hai người nói chuyện lâu như vậy, anh không có một chút cảm giác nguy cơ nào ư? Chưa từng muốn cho Tiểu Chiêu một danh phận à?”
 
Lão Trình cực kỳ bất đắc dĩ, “Không phải tôi muốn hay là không, là cô ấy không muốn. Nếu cô ấy đồng ý, tôi lập tức đóng cửa dẹp tiệm, thuận tiện cầm theo sổ hộ khẩu, đưa cô ấy đến Cục Dân Chính.”
 
Cố Hòa Bình nói: “Chuyện này anh có nắm chắc không, nhìn thấy chưa, một bàn tiểu thịt tươi*, anh có sợ không?”
 
(*) Tiểu thịt tươi thường dùng chỉ những diễn viên nam trẻ tuổi đẹp trai, ở đây ý chỉ bạn bè nam của Chiêu Chiêu
 
“Nếu cô ấy nguyện ý, mười Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không kéo đi được, nếu cô ấy không nguyện ý, xích sắt cũng chẳng thể giữ lại.” Trên người lão Trình có loại cảm giác kiên định, rất an toàn, sự tự tin của anh ta cũng đáng tin, “Tôi đưa cô ấy đi một đoạn đường, làm cô ấy vui vẻ trên đoạn đường này. Cái khác không nghĩ tới.”

 
Cố Hòa Bình chua đến phát run, lại ghé mắt nhìn lên lầu, “Anh ấy còn chưa tỉnh hả?”
 
Lão Trình ừ một tiếng, “Vừa nãy tôi mới xem qua, ngủ rồi, đừng quấy rầy anh ấy. Mấy ngày nay anh ấy gặp đủ chuyện rồi.”
 
Cố Hòa Bình hạ thấp giọng, “Bao nhiêu người tìm tới cửa?”
 
“Nhiều thì nhiều, nhưng không ai đáng tin cậy.” Lão Trình nói: “Cậu thấy anh ấy từng bỏ cuộc sao, chúng ta quen biết mười lăm năm, anh ấy đã cố gắng bao nhiêu, đầu tư bao nhiêu nhân lực, chỉ còn thiếu chưa dán thông báo tìm người khắp cả nước.”
 
Cố Hòa Bình cũng phiền muộn, thở dài, “Chu nòng nọc tìm mẹ, đừng nói anh, tôi cũng đau lòng cho anh ấy.”
 
Lão Trình thở hắt, “Cậu đau lòng anh ấy còn chướng mắt đấy, đổi thành ai đó thì một giây là Chu nòng nọc đã hồi máu.”
 
Đang nói, Chiêu Chiêu chạy tới, ôm eo lão Trình từ phía sau, đầu nhỏ nhô ra từ bên người anh ta, đôi mắt xinh đẹp ngửa lên nhìn, “Trà của em đã được chưa?”
 
Lão Trình vươn một bàn tay ra xoa xoa mặt cô, “Đi đi, chờ lát nữa anh đưa tới cho em.”
 
Chiêu Chiêu lại tung tăng chạy ra, lão Trình mang tấm lòng cha già nhắc nhở, “Chậm một chút, đừng để ngã.”
 
Tiễn bạn học của cô ấy đi, tiệm trà đóng cửa.
 
Chu Khải Thâm đi từ trên lầu xuống, anh đã ngủ hai tiếng, thoải mái.
 
Lão Trình đưa cho anh một cốc hầu khôi*, “Tỉnh táo lên.”
 
(*) Hầu khôi: Một loại trà truyền thống nổi tiếng của Trung Quốc. Hầu khôi thuộc loại trà xanh, được sản xuất tại huyện Taiping, An Huy (nay là quận Hoàng Sơn, thành phố Hoàng Sơn). Hình dạng của nó có hai lá nụ phẳng và thẳng, vươn dài tự nhiên, có tiếng là "đầu khỉ với hai mũi nhọn, không bị tách ra hay cong vênh ". Trà chứa hơn 500 thành phần hóa học, có tác dụng kháng khuẩn, kìm khuẩn, giảm cân, chống sâu răng và tế bào ung thư.
 
Chu Khải Thâm ngồi trên ghế quầy bar, dùng sức xoa bóp mi tâm, rồi lại lắc đầu.
 
“Thế nào, có mấy người phù hợp yêu cầu?” Cố Hòa Bình hỏi.
 
“Ba người, buổi sáng tôi đều gặp rồi.” Chu Khải Thâm thở hổn hển, “Cứ như vậy đi.”
 
Lão Trình: “Không phải trước đây nói là ở phía Tây Bắc bên kia sao? Thu nhỏ phạm vi, tìm kiếm cũng sẽ không khó khăn như trước nữa. Anh cũng đừng quá gấp, tuy nói sự thành do người nhưng vận mệnh cũng phải cần chú trọng duyên phận.”
 
Chu Khải Thâm gật đầu một cái, rút ra một điếu thuốc, “Tôi biết.”
 
Một đợt yên lặng trôi qua, hút hết nửa điếu thuốc, Chu Khải Thâm nghiêng đầu nhìn thoáng qua Cố Hòa Bình, “Bình thường cậu là người hay nói hươu nói vượn nhất, sao lúc này lại không lên tiếng?”
 
Cố Hòa Bình lướt điện thoại di động, quả thật nửa ngày cũng chưa đổi tư thế.
 
Anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt lập lòe, chợt hỏi: “Anh Chu, anh từng thêm wechat của Mạnh Duy Tất à?”
 
Ánh mắt Chu Khải Thâm thẳng tắp như kiếm, đằng đằng sát khí, vẻ lịch sự biến mất cực kỳ rõ ràng.
 
Cố Hòa Bình nhìn đã hiểu, khẳng định là từng có.
 
“Tôi nói với anh chuyện này, anh coi như chê cười nghe một chút. Một người bạn của tôi gửi đến một tấm ảnh, là bài viết từ trước khi Mạnh Duy Tất ẩn tin với vòng bạn bè. Hắn ta hai ba tháng cũng không đăng bài, chỉ thích đăng lại văn chương.”
 
Chu Khải Thâm thuốc cũng không buồn hút, kẹp giữa hai ngón tay, khói trắng chậm rãi len qua đốt ngón tay cân xứng của anh.
 
Cố Hòa Bình nói: “Tôi tùy tiện đọc tiêu đề cho anh nhé – “Nghĩa Hải Vân Thiên* thay huynh đệ ngồi tù, sau khi ra ngục bạn gái biến thành vợ huynh đệ”, “Cảnh giác chó sói bên người, xé nát bạn không thương lượng”, “đào miếng đất lớn nhất, cạy bức tường đẹp nhất”.
 
(*) Có lẽ tác giả lấy từ cuốn truyện “Nhiệt huyết ái tình Nghĩa Hải Vân Thiên” (义海云天之热血情儿)
 
Lão Trình không nhịn được, phì cười.
 
Cố Hòa Bình không dám nói, đưa luôn điện thoại qua, “Tự anh xem đi.”
 
Chu Khải Thâm rũ mắt nhìn màn hình, buổi chiều Mạnh Duy Tất thêm một bài viết mới, trong hình, hoa hồng champagne đặt trên ghế phụ, ấm áp lãng mạn. Mạnh Duy Tất không nói nhảm, chỉ phối hợp với câu thơ…
 
“Bối đăng hòa nguyệt tựu hoa âm, thập niên tung tích thập niên tâm.”*
 
(*) Trích bài “Ngu Mỹ Nhân” của Nạp Lan Tính Đức, một nhà thơ nổi tiếng thời Thanh.
Dịch nghĩa: Ánh đèn vắng hòa vào bóng trăng, kỷ niệm mười năm thương nhớ mười năm.
Đại khái câu thơ này có ý chỉ sự chia cắt lứa đôi, người nam nhớ lại chuyện cũ, cảnh còn mà người mất.
 
Ý tứ uyển chuyển, người không hiểu còn tưởng Mạnh Duy Tất đang đau buồn xuân thu. Chu Khải Thâm lại quá rõ, ý tứ của tên họ Mạnh này dịch ra là – đoạt người của ngươi thì sao, ông đây chính thức tuyên chiến với họ Chu nhà ngươi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play