“Lưỡi cô ta cứ liên thuyên không dứt. Còn cả clutch vỏ sò bản giới hạn nữa cơ, tớ nghĩ mà xấu hổ muốn chết luôn tại chỗ í. Quen biết dăm ba cái nghệ sĩ là có thể nhảy nhót ba ngày ba đêm, nhận bừa anh chị, không chừng còn có cả bố nuôi ông nuôi gì gì đó nữa.”

Triệu Tây Âm nói: “Cậu nhỏ giọng một chút, chuyện cũng chả bao lớn.”

Trên Lê Nhiễm còn có hai người anh trai, cả hai đều đặt chân vào cái giới này, nghệ sĩ nào cô ấy cũng biết cho nên phản ứng không đến nỗi quá khích. Cô ấy tức là vì lí do khác. Lê Nhiễm nhìn Triệu Tây Âm mấy lần, lời còn chưa ra khỏi miệng đã phải nuốt xuống, cuối cùng không đành lòng nhắc lại, chỉ có thể di dời cơn tức cho hả giận.

“Celeb trên mạng đồ, rõ ràng chính là sửa mặt y như yêu quái thì có, chẳng biết người đàn ông vừa ý cô ta có thứ ánh mắt gì nữa? Mắt không tốt thì tới mấy bệnh viện top ba khám mắt đi.”

Vừa đi vừa nói, khéo sao câu nói này bị Cố Hòa Bình đứng cạnh cửa sổ nghe thấy.

Cố Hòa Bình cau mày, Lê Nhiễm cũng không hoảng sợ, trừng lại anh ta, cuối cùng còn ném cho anh ta một ánh mắt khinh khỉnh.

Cố Hòa Bình nhìn Triệu Tây Âm, thoải mái cười cười, “Tiểu Tây, về Bắc Kinh cũng không nói một tiếng, không coi tôi là bạn?”

Triệu Tây Âm cười còn xán lạn tự nhiên hơn cả anh ta, “Không có không có ạ, tàu cao tốc tới muộn, ngày hôm qua tối muộn em mới đến nơi.”

“Được, hôm nào mời em ăn cơm.” Cố Hòa Bình không ôn chuyện xưa, lách người qua một bên nhường đường cho bọn họ.

Sau đó, bữa tiệc thiếu đi một tiểu celeb ồn ào, bầu không khí trở nên đặc biệt yên tĩnh. Nhưng cũng không đến mức lúng túng, tiệc cưới đàn hát không tệ, sự chú ý vẫn tập tung vào tân khách. Cố Hòa Bình tán gẫu với Chu Khải Thâm, Lê Nhiễm cũng trò chuyện với Triệu Tây Âm, hai người duy trì khoảng cách nên có, đó là dùng hai phần xa lạ ba phần cảm khái và năm phần dành cho người ngoài thổn thức vẽ ra hai đường thẳng song song.

Ăn được hai mươi phút, Chu Khải Thâm đi ra bên ngoài nhận một cuộc điện thoại, lúc trở lại thì Triệu Tây Âm đã đi rồi.

Cố Hòa Bình đẩy chén canh tới trước mặt anh, ý tứ sâu xa nói: “Tôi không giữ lại, uống đi, bổ tim.”

Lúc về đổi thành Triệu Tây Âm lái xe, Lê Nhiễm thảnh thơi nhai xylitol, chờ đến khi xe từ làn đường phụ chạy sang đường lớn, cô ấy mới hỏi: “Bây giờ tâm trạng như thế nào?”

Chiếc kính râm trên mắt làm nổi bật gương mặt nhỏ nhắn cùng nước da trắng ngần của Triệu Tây Âm.

Cô cong môi, vừa cười vừa lắc đầu.

Lê Nhiễm nói: “Cậu giả vờ tiếp đi.”

Triệu Tây Âm cười cười, “Thì là ly hôn thôi, ở đâu có nhiều tâm trạng như vậy, cậu đừng nhồi nhét vào não tớ nữa, tớ sợ cậu rồi.”

Lê Nhiễm nhìn kĩ mặt cô mười giây nhưng không tìm ra manh mối. Sau đó cô ấy cũng cười, cũng phải, hợp thì lại về với nhau, không hợp thì chia tay, có ai xa ai mà không tiếp tục sống chứ. Hồi đó Lê Nhiễm di du học, cho nên nguyên nhân ly hợp của đoạn hôn nhân ngắn ngủi này cô ấy biết rất ít, rất lâu sau này cô ấy mới hiểu rõ bảy, tám phần.

Với bản tính bảo vệ người mình của Lê Nhiễm thì Chu Khải Thâm kia nhất định là người tội ác tày trời.

“Họ Chu này sống quá ngang tàng, nếu không phải anh ta nửa đường tiệt hồ(*) thì con của cậu và Mạnh Duy Tất đã đủ tuổi đi mua nước tương rồi. Cũng là tớ ở nước ngoài bằng không lúc đó tớ nhất định ngăn cản cậu kết hôn với anh ta, đồ đạo đức thối, không thể tha thứ. Về Bắc Kinh mới bao lâu đã có thể tình cờ gặp anh ta rồi, thật là tuyệt.”

(*) Là một từ ngữ trong mạt chượt, kiểu ăn mất vận may của người khác, lúc người nọ sắp thành công thì bị người khác cướp.

Mắng thì mắng, giận thì giận, song Lê Nhiễm cũng hiểu rõ mấy câu nói này mang theo bao nhiêu cảm xúc cá nhân bên trong.

Triệu Tây Âm vẫn cứ cười cười, hệt như đang nghe chuyện xưa của người khác.

Lê Nhiễm nhìn cô vài lần, đủ bình tĩnh, vậy cũng yên lòng, “Về văn phòng đi, tối nay còn có cả đống chuyện cần làm.”

Bên này tiệc cưới kết thúc, Cố Hòa Bình giúp em gái chào hỏi khách khứa, phòng bao đã được đặt từ sớm, mấy người trẻ tuổi tập hợp lại thành một nhóm, lớn tuổi một nhóm, bạn học rồi bạn bè đều được chia ra mà ngồi, hết thảy đều sắp xếp ổn thỏa. Với người anh họ này cô dâu cảm động tới rơi nước mắt, Cố Hòa Bình xua tay, “Chuyện nhỏ.”

Trở lại phòng chơi bài, có hai bàn đang chơi bài Texas hold’em Poker ồn ào, không thấy Chu Khải Thâm, Cố Hòa Bình bèn đi nửa vòng quanh phòng bao tìm người thì bị anh lớn tiếng gọi lại: “Này.”

Chu Khải Thâm cởi áo vest ngoài ra, bên trong chỉ còn mỗi chiếc áo sơ mi đen làm từ tơ tằm, ánh đèn tù mù sắp đem anh và chiếc sofa da dung hợp thành một thể. Ống tay áo gấp lên vài lai, cổ áo được bẻ qua hai bên để lộ đường nét cơ ngực, trông vừa thanh tao lại có nét ngang tàng.

Cố Hòa Bình ngồi xuống tay vịn trên ghế sofa, nhìn mấy chai rỗng trên bàn, hỏi: “Uống rượu? Có đưa tài xế theo sao?”

Chu Khải Thâm không trả lời.

Cố Hòa Bình nhìn đăm đăm anh vài giây, sau đó sải dài một bước, ngồi song song với anh, nói: “Tâm sự nào.”

Chu Khải Thâm nhíu mày, cũng không từ chối.

“Đừng có nói với tôi là cậu không có chuyện gì hết nhé, tôi đều thấy cả rồi, chiều nay lúc nhìn thấy Tây Âm, đôi mắt một mí của cậu sắp gấp thành hai mí luôn kìa.”

Chu Khải Thâm cắt ngang lời anh ta, “Đừng mắc ói nữa.”

Cố Hòa Bình bớt bớt lại, cảm khái nói: “Tây Âm thật tàn nhẫn, vừa đi là đi già một năm, tôi gởi weixin cho cô ấy, gọi điện cho cô ấy, cô ấy đều không nghe không trả lời. Nói cái gì tín hiệu không tốt, cái gì đang sạc pin, tất cả đều là vịn cớ. Tiểu nha đầu không có lương tâm.”

Chu Khải Thâm cụp mắt, giọng không vui: “Đừng có nói cô ấy như vậy, cô ấy rất tốt.”

Cố Hòa Bình nuốt ngược lời trong miệng lại, thở dài trong lòng.

Năm nay Chu Khải Thâm ba mươi có hai tuổi, tuổi tác không tính là lớn song lí lịch huyền thoại hơn người bình thường. Năm đó thành tích có thể đậu Thanh Hoa lại khăng khăng đến địa đầu phương Bắc tòng quân, sau khi thi đậu trường quân đội lại ném tiền đồ rộng lớn xuống biển để làm kinh doanh.

Cố Hòa Bình và anh có mười năm tình đồng đội, năm ấy tập huấn, hành quân việt dã, leo núi nhảy dù, từ ngọn núi nhỏ Hưng An đi xuyên qua dãy Trường Bạch(*), chân Cố Hòa Bình giẫm lên không khí cho nên bị lăn xuống dốc, là Chu Khải Thâm đã kéo anh ta lại, tay trái ôm lấy cây tùng đỏ, tay phải nắm tay anh ta, nửa người trống không. Phía dưới là sườn tuyết cao ngất nhưng Chu Khải Thâm sống chết không buông tay, mồ hôi bết đầy trán đã kết lại thành một lớp băng mỏng. Cố Hòa Bình nhặt về một cái mạng song trong cái thời tiết âm hai mươi độ kia, đã đông hư cánh tay trái của Chu Khải Thâm, đến tận bây giờ mỗi khi gặp trời mưa dầm là khớp xương lại âm ỉ đau.

(*) Núi Hưng An (cao 1000-1400m) thấp hơn dãy Trường Bạch (cao 2744m).  Ở đây chỉ đi từ Nam lên Bắc.

Hai người họ là tình bạn sống chết bên nhau, nhưng để nói một câu cho công bằng thì Cố Hòa Bình cảm thấy, đôi khi, Chu Khải Thâm và bốn từ “chính nhân quân tử” này vô duyên với nhau.

Ít nhất là về mặt tình cảm.

Lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Tây Âm, là ở một câu lạc bộ năm tầng trong thủ đô. Mạnh Duy Tất nắm tay cô đi vào phòng chào hỏi khách khứa, hai người họ tay trong tay, trai tài gái sắc thật lòng thật dạ yêu nhau khiến người xem vui mắt. Khi đó Triệu Tây Âm rất ngoan, cô mặc chiếc váy trắng tinh, mắt mày dịu dàng, không hề phòng bị chào hỏi anh: “Chào Chu ca ạ.”

Gương mặt Chu Khải Thâm chìm trong khói thuốc nên nhìn không ra tâm tình nhưng nương qua ánh mắt sắc bén, tựa hồ có thứ đồ bị bắn ra bên ngoài.

Cố Hòa Bình rất hiểu anh, sau mấy lần thăm dò là biết, lúc đó anh ta còn rất nghiêm túc nhắc nhở: “Anh em tốt, tôi có lời nói thẳng, nếu cậu không có thì cứ coi như tôi không biết ăn nói đi(*), nhưng nếu là có thì hãy đem mấy lời này của tôi nghe vào tai. Mạnh Duy Tất là con trai một của nhà họ Mạnh, sớm muộn cũng sẽ tiếp quản việc kinh doanh của gia đình, sau này hai người thường xuyên gặp mặt nhau, cùng nhau có lợi dù sao cũng tốt hơn là trở mặt thành thù. Hai người trẻ bọn họ yêu đương nhau hai ba năm rồi, mặc kệ tiểu Triệu tham gia thi giải gì, có lần nào Mạnh Duy Tất không đi theo không? Tình cảm giữa bọn họ rất tốt đừng nói là cậu không nhìn thấy.”

(*) 嘴欠: Là một từ địa phương của Bắc Kinh, ý nói người không biết ăn nói, nói những lời người khác không thích nghe.

“Tôi không nhìn thấy.”

Chu Khải Thâm ngồi vắt chân, cầm điếu xì gà mới lên nghiên cứu, đưa tới gần mũi ngửi một cái.

Lúc đó vẻ mặt Cố Hòa Bình bỗng trở nên nghiêm túc.

Nhưng rất nhanh, Chu Khải Thâm đã nhả thêm bốn chữ: “Không phá nhân duyên.”

Cho rằng câu chuyện nhỏ này cứ như vậy trôi qua, song không ngờ nửa năm sau, Triệu Tây Âm và Mạnh Duy Tất vì vài nguyên nhân mà chia tay. Nhưng càng không nghĩ tới chính là, Chu Khải Thâm không thèm che dấu tình cảm của mình nữa mà trực tiếp theo đuổi người ta.

Cố Hòa Bình khó xử, một mặt suy xét, cuối cùng cũng hiểu ra.

Hơn nửa năm tự cái đêm gặp Triệu Tây Âm quả thật bên cạnh Chu Khải Thâm thực sự không xuất hiện yến yến oanh oanh nào cả.

Chu Khải Thâm theo đuổi tới kinh thiên động địa, người trong giới không một ai là không biết. Người này hơi thiếu đạo đức, mặt dày lại không để ý thân phận, vừa nhiệt tình vừa để tâm tới có phần hèn mạt. Cố Hòa Bình ngạc nhiên không thôi, nói, Chu ca, trước kia cảm thấy cậu rất lịch sự đẹp trai, sao bây giờ nhìn cậu, cả người cẩu thả thế này.

Chu Khải Thâm chau mày, hỏi lão Trình ngồi ở một bên, “Tôi cẩu thả sao?”

Lão Trình cười, nói: “Rất phong tao(*).”

(*) Phong tao: Dáng dấp cử chỉ thanh tú đẹp đẽ.

Sau đó hai người bọn họ cưới nhau, lãnh giấy kết hôn hồng.

Lại sau đó, bởi vì một cái nguyên nhân mà ly hôn, đúng sai không nói, công bằng mà nói, hai năm kia Chu Khải Thâm dịu dàng chăm sóc Triệu Tây Âm từng chút từng chút một, yêu đến phát điên phát cuồng, là thật lòng thương cô bé này.

Cố Hòa Bình thở dài trong lòng, không muốn khiến Chu Khải Khâm khó chịu bèn an ủi, “Thật ra cũng không cần phải khó xử như vậy, cậu xem hôm nay gặp mặt, biểu hiện của Tây Âm rất tốt rất bình tĩnh, nào có coi cậu là kẻ thù. Dù gì sau này còn có thể làm bạn.”

Chu Khải Thâm không thèm nghĩ ngợi đã nói: “Tôi và cô ấy không làm bạn được.”

Trong dự liệu, Cố Hòa Bình không tiếp tục nói nữa. Chỉ vỗ vỗ vai Chu Khải Thâm, sau đó cùng nhau uống rượu.

“Đúng rồi. Suýt chút thì quên.” Cố Hòa Bình vừa nói, giờ nhớ lại thì hết sạch vui vẻ, “Hôm nay người phụ nữ đi cùng Tây Âm là ai vậy, tầm nhìn hạn hẹp. Ngoài miệng thì tô hạc đĩnh hồng(*), có biết nói chuyện không thế.”

(*) Một loại thuốc độc.

Ở trong toilet Lê Nhiễm điểm họ gọi tên anh ta bảo anh ta đến khoa mắt khám, thù này Cố Hòa Bình vẫn còn nhớ kĩ.

“Là bạn của cô ấy, chơi cùng với nhau từ nhỏ đến lớn, tình cảm rất tốt.” Chu Khải Thâm nói.

“Có độc.” Cố Hòa Bình xem thường, “Chớ xúi Tây Âm đi lầm đường.”

Chu Khải Thâm liếc anh ta, “Cô ấy là con gái út của đổng sự Lê, học tài chính ở Harvard, về nước chưa được hai năm.”

Cố Hòa Bình ai ôi một tiếng, “Làm việc cho công ty gia đình?”

“Không đi làm, tự mình gây dựng sự nghiệp.”

Cố Hòa Bình mỉa mai, “Chả trách gai góc như vậy. Làm cái gì?”

Chu Khải Thâm tựa vào sofa, đưa tay nhéo mi tâm, “Mở một cửa hàng trên mạng.”

Cố Hòa Bình cười ra tiếng, ôi chao hay.

Nhưng Chu Khải Thâm mệt mỏi, không muốn ứng phó nên Cố Hòa Bình chẳng moi được tin gì cụ thể từ miệng anh, thế là tự mình đi tra. Gọi hai cuộc điện thoại, không tới năm phút đã có tin nhắn gởi đến weixin.

Cố Hòa Bình mở ra, tiệm Hoàng Quan, toàn bộ màn hình đều mẫu mới màu hồng phấn của bộ sưu tập đầu thu, hai ba miếng vải tuyn mỏng dé đắp lên người người mẫu có vóc dáng xinh đẹp thướt tha.

Cố Hòa Bình thật sự ngạc nhiên, tốt nghiệp trường Harvard hệ tài chính song về nước bán đồ nội y. Lại nhớ tới bộ tóc ngắn màu đỏ kia của Lê Nhiễm thì, quả thật vi diệu.

Anh ta không có hứng thú với thứ này, tình cờ lướt hai cái chuẩn bị thoát ra thì trông thấy trên đầu hiện lên thông báo livestream. Trực tiếp cái gì chứ, bộ tính thay đồ lót trực tuyến à? Cố Hòa Bình tiện tay nhấp vào, khuôn mặt tươi cười của Lê Nhiễm xộc vào màn hình, vừa niềm nở vừa ba hoa, trên màn hình chạy đầy mấy con số 666(*).

(*) 666: Tiếng lóng, ý là giỏi, cừ.

Phòng bao này cách âm không tốt lắm, tiếng ca hát lẫn tạp chui vào tai Chu Khải Thâm. Chu Khải Thâm có tật xấu đau nửa đầu, vào lúc này huyệt thái căng lên đau đớn, anh nhắm mắt nghỉ ngơi, trong lòng có một cơn thủy triều đêm đang lớn dần.

“Chu ca.” Cố Hòa Bình đột nhiên gọi anh, giọng thay đổi.

Chu Khải Thâm không mở mắt, chỉ “Ờ” một tiếng.

“Cửa hàng của tóc đỏ đang livestream sản phẩm mới, muốn dùng tuyệt chiêu.” Cố Hòa Bình huơ huơ di động, “Lôi cả bạn tốt của mình tới hiện trường mặc thử luôn.”

Mí mắt Chu Khải Thâm run run, mở mắt ra.

Văn phòng của Lê Nhiễm tọa ở phía Tây thành phố, nằm trong một khu dân cư có hai trăm hộ gia đình sinh sống.

Hạ camera xuống, Lê Nhiễm gấp gáp giục: “Tiểu Thuận em xong chưa, mất thì giờ quá đi!”

Người tên tiểu Thuận đang mặt ủ mày chau, che ngực không chịu buông ra, “Em có thể hối hận không, cái chuyện giả gái này là sao ạ?”

Lê Nhiễm đi tới kéo cậu qua một bên, “Hối hận không phải từ mà em nên nói, cũng không cho em thò mặt ra, là đàn ông đàn ang thẹn thùng cái gì chứ.”

Tiểu Thuận xoay mặt qua nhìn Triệu Tấy Âm lớn tiếng kêu cứu, “Chị Tây, Lê ca chơi em!”

Triệu Tây Âm ngồi một bên thờ ơ, cười đến hai mắt cong thành vầng trăng non.

Lê Nhiễm là người có nhiều ý tưởng quái lạ, cho nên làm ra chút mánh lới quảng cáo, nói cái gì người mẫu là bạn thân trực tiếp thay đồ lót ở hiện trường, nhưng vừa xuất hiện lại là đàn ông, hiệu quả thu hút sự chú ý đương nhiên không cần nói.

Khách vào mua đồ bình luận tới tấp trong hai cái ô vuông phía bên phải.

Trực tiếp mới vừa bắt đầu, một khách hàng đột nhiên cuống cuồng gọi cô ấy, “Từ từ, cái kia, cái kia, kho, hàng tồn kho không đủ. Toàn bộ đều bị mua hết rồi.”

Lê Nhiễm nghĩ rằng cô ấy đang nói mơ, “Hả?”

“Thật sự, bị mua hết rồi, không tin cô tự nhìn đi.”

Lê Nhiễm vẫn không tin nhưng Triệu Tây Âm đi tới gần, đến bên cạnh máy tính, di chuột lên xuống ba lần cuối cùng ngẩng đầu lên, một lời khó nói hết, “Toàn bộ đồ trong cửa hàng của cậu, thật sự bị mua hết rồi.”

Người vui vẻ nhất chính là tiểu Thuận, cậu kéo hai miếng vải mỏng dé trước ngực xuống, “Khỏi phải live nữa!”

“…”

Thật giống như có mưu đồ gì đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play