Edit by ttan
Xe đi được một quãng xa, Ôn Noãn mới miễn cưỡng hồi hồn.
Người cô vẫn đang run rẩy, quan trọng nhất là không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Có chuyện gì vậy? Chúng ta đã đắc tội gì với cô ta sao?"
"Không có." Anh bóp vai cô, "Là cô ta đầu óc có vấn đề. Gặp chuyện, thì giận chó đánh mèo lên người chúng ta."
Ôn Noãn từ nhỏ đã không phải người an phận thủ thường, sau khi bất ngờ qua đi, vẫn có thể rất nhanh làm mình bình tĩnh trở lại.
Đáng mừng nhất là, cô nhóc Quyển Quyển này, không hề bị chuyện vừa rồi ảnh hưởng, vẫn cứ ngủ say sưa trên ghế nôi ô tô.
Còn Lộ Trình Trình, cô tin Hướng Đồ Nam sẽ xử lý tốt.
Sau bất ngờ lớn như vậy, Hướng Đồ Nam lúc này lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Tục ngữ có câu không sợ bị trộm, chỉ sợ có kẻ trộm rình rập (1). Thà rằng là cục diện như bây giờ, còn hơn việc lúc nào cũng phải đề phòng Lộ Trình Trình làm hại, lo lắng phòng bị.
Ít nhất quyền chủ động đã được giao cho bên anh.
--
Ngoài dự kiến của Hướng Đồ Nam, cái chai trong tay Lộ Trình Trình lại chỉ là nước.
Thế này thì không có lý do nào để buộc tội cô ta, đồng thời, Vu tiên sinh cuối cùng vẫn niệm tình Lộ Trình Trình đã từng ở bên anh ta, thả cho cô ta một con ngựa, hai người chia tay, anh ta sau này cũng không muốn gặp lại cô ta nữa.
Lại nói Vu tiên sinh đối với Lộ Trình Trình cũng coi như thật sự là một lòng si mê.
Có điều sự si tình của anh ta, khiến Hướng Đồ Nam rơi vào thế bị động. Phía nhà họ Hướng, cũng tức giận vì Lộ Trình Trình có thể sẽ làm hại người nhà mình, hai vị nhà họ Hướng đã lập tức nhắn với bố mẹ Lộ Trình Trình, bảo bọn họ đưa ra một lời giải thích về chuyện của Lộ Trình Trình.
Mặc dù lần này thứ mà Lộ Trình Trình lấy chỉ là nước, nhưng cô ta đã có ý định hành hung, hai vị nhà họ Hướng không bao giờ muốn thấy cả nhà Hướng Đồ Nam phải gặp nguy hiểm, nhất là làm hại đến Quyển Quyển.
Bố Lộ cũng đã vì chuyện của Lộ Trình Trình mà giận đến sôi máu, lúc này đối mặt với người nhà họ Hướng, tự nhiên mà nói hết lời hay, làm đủ loại bảo đảm.
Nhưng trạng thái tinh thần của Lộ Trình Trình hiện tại thực sự đáng lo ngại, ngay cả bản thân bố Lộ cũng không dám bảo đảm có thể nhìn chằm chằm cô ta 24/24.
"Cho nên, ý của ông là, cả nhà Đồ Nam, nhất là Quyển Quyển, thì đáng phải lo lắng đề phòng?" bố Hướng hỏi.
Bố Lộ liên tục xin lỗi.
Hướng Đồ Nam lúc này, lại cực kỳ bình tĩnh hòa nhã, thậm chí còn khách sáo hơn trước đây, chủ động rót đầy ly rượu cho bố Lộ.
"Chú Lộ, cháu nhớ rõ hồi cháu học cấp hai, tính tình xấu, gây ra chuyện lớn, cũng làm bố cháu tức giận không thôi. Cho nên sau đó, ông ấy liền ném cháu đến chỗ ông nội cháu ở Bắc Kinh để cải tạo."
Lời này cảm giác như còn có phần sau, bố Lộ đợi một hồi, Hướng Đồ Nam lại chỉ mỉm cười nhìn ông ta.
Bố Lộ cũng là người thông minh, lập tức ngẫm lại, hiểu được ý tứ trong lời của anh.
"Chú chỉ có một đứa con gái là Trình Trình." Bố Lộ suy sụp. Gia nghiệp suy tàn, con trai thì ngồi tù, ông ta thật sự không thể đưa Trình Trình vào bệnh viện tâm thần chịu quản thúc, "Trình Trình là do chú đã không dạy dỗ tốt, nhưng con bé không phải thật sự có bệnh."
Khuôn mặt ông ta lộ vẻ khẩn cầu.
Cho dù trước khi xảy ra chuyện, nhà ông ta cũng đã không bắt kịp nhà họ Hướng, cho đến hôm nay, hai nhà càng hoàn toàn không có cùng đẳng cấp.
Bố Lộ là bên đuối lý, biết rất rõ mình không có tư cách để thương lượng.
"Cháu cũng không cảm thấy Trình Trình có bệnh." Hướng Đồ Nam thế mà lại phụ họa với ông ta một câu, vẻ mặt cũng không hề hùng hổ doạ người, thậm chí còn có thể nói là ôn hòa, "Nếu không thì, đưa cô ta ra nước ngoài chú thấy sao? Đổi một hoàn cảnh mới, có thể giúp cho cô ta thả lỏng tâm tình. Nếu tài chính có vấn đề, bên cháu thật ra có thể giúp chút việc này." Anh nâng ly rượu với bố Lộ, "Hy vọng chú có thể cẩn thận cân nhắc đề nghị của cháu. Ly này cháu kính chú."
--
Chẳng bao lâu sau, Lộ Trình Trình được đưa ra nước ngoài.
Tháng giêng, Ôn Uyển sinh một bé trai.
Trình Vị Thức hiển nhiên là vui sướng đến phát điên, ngay cả mẹ Ôn cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hồi trước bà sinh được hai cô con gái, từng phải chịu không ít ấm ức từ phía nhà chồng. Ôn Noãn đã sinh con gái, nếu Ôn Uyển lại sinh con gái, bà sợ người khác nói chị em các cô không sinh nổi con trai.
Giờ cuối cùng cũng có thể lấp kín miệng của những người đó rồi.
Cả nhà Ôn Noãn đến thăm Ôn Uyển và em bé. Quyển Quyển còn chưa tròn một tuổi cũng đã thăng cấp làm chị, nhưng cô bé hoàn toàn không ra dáng làm chị, thấy em trai nằm trong xe đẩy em bé trong suốt, liền duỗi tay muốn nắm lấy mặt cậu bé.
Mọi người có mặt đều bị hù dọa, Ôn Noãn trong lúc vội vàng, đã đánh lên bàn tay nhỏ của cô bé một cái.
"Đừng lộn xộn!"
Tiểu Quyển Mao bị đánh cho ngơ cả người.
Cô bé chớp đôi mắt, ngơ ngác mà nhìn mẹ, dần dần, cái miệng nhỏ bẹt xuống, xoạch xoạch rơi những hạt đậu vàng.
Khóc thì khóc đi, cô bé còn khóc mà không phát ra chút âm thanh nào, bộ dáng ra vẻ bị ấm ức kia, ai ai nhìn cũng thấy xót xa.
Một đống người có mặt ở đây, Hướng Đồ Nam không tiện thể hiện bênh vực người mình quá mức, chỉ giành lấy Quyển Quyển từ trong lòng Ôn Noãn, nhẹ nhàng mà lau nước mắt cho cô bé.
Mẹ Ôn vội trách móc Ôn Noãn: "Quyển Quyển mới bao lớn, con bé lại không hiểu chuyện, con hù dọa con bé làm gì chứ?"
Ôn Uyển và Trình Vị Thức cũng nói để cho Quyển Quyển sờ em trai đi, con bé chỉ đang thấy tò mò mà thôi.
Bản thân Ôn Noãn cũng không ngờ Tiểu Quyển Mao thông minh sớm như vậy, đánh nhẹ một cái thôi, thế mà đã thật sự làm tổn lương lòng con bé rồi.
Quay đầu lại, thấy cô bé đang nép trong lòng bố, nước mắt lưng tròng, còn hít thở từng cái một cách đáng thương, thì càng hối hận đến xanh cả ruột.
Tối đó về đến nhà, lúc Hướng Đồ Nam tắm cho Quyển Quyển, Ôn Noãn cũng ngồi xổm cạnh bồn tắm nhỏ của cô bé.
"Quyển Quyển, con giận mẹ sao?"
Trên mặt Quyển Quyển dính toàn bọt, cả người cũng ngâm trong nước, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ, mái tóc xoăn bị ướt nhẹp hết, đang nhỏ nước tí tách.
Cô bé chớp mắt mấy cái, phun bong bóng nước miếng.
Không để ý đến mẹ.
Ôn Noãn vươn một tay về phía cô bé: "Quyển Quyển, mẹ không phải cố ý, tha thứ cho mẹ, được không?"
Quyển Quyển chớp đôi mắt, vểnh đôi môi nhỏ hồng hào mịn màng lên, lại phun bong bóng nước miếng.
Đây là vẫn giận sao?
Ôn Noãn thất vọng mà nhìn Tiểu Quyển Mao đang tức giận, vừa định rút tay về, Hướng Đồ Nam đã dùng lòng bàn tay đỡ lấy tay cô.
"Quyển Quyển." Anh chỉ vào hai bàn tay đang chồng lên nhau, cười hỏi, "Của Quyển Quyển đâu nhỉ? Cái tay nhỏ mập mạp của Quyển Quyển ở nơi nào nhỉ?"
Quyển Quyển cười khanh khách, cái đầu nhỏ quay tới quay lui, trong miệng phát ra rất nhiều âm thanh kỳ lạ, cuối cùng thật dứt khoát mà kêu một tiếng: "Bố."
Cô bé trước đây đã phát âm được âm tiết tương tự "Bố", nhưng đây là lần đầu tiên đọc từng chữ rõ ràng như vậy.
Hướng Đồ Nam và Ôn Noãn cùng ngây cả người.
"B...... Bố." Quyển Quyển lặp lại lần nữa, cái miệng nhỏ mở thật to, để lộ chiếc răng sữa nhỏ trắng tinh. Trên cằm cô bé, còn bị bao phủ bởi bộ râu bọt trắng.
Đây, cuối cùng cũng là bố danh xứng với thực.
Hướng Đồ Nam vui vẻ cười, hôn một cái lên cái trán nhỏ đầy nước của Quyển Quyển, rồi chỉ lên hai bàn tay đang chồng lên nhau kia: "Chỉ thiếu mỗi của Quyển Quyển thôi. Đặt lên đi."
Quyển Quyển phì phì phì tự thỏa mãn tự vui mà chơi một lát, rồi đặt cái tay nhỏ mập mạp đang ướt đẫm của mình vào lòng bàn tay mẹ.
Ôn Noãn vội vàng nắm chặt lấy, rồi chính tay mình cũng được tay anh nắm chặt lấy.
So với Ôn Noãn đang thầm cảm động vì được con gái tha thứ, Tiểu Quyển Mao còn hào hứng hơn nhiều. Cô bé lập tức lặp lại trò cũ, bắt đầu chơi trò múc nước.
Cho nên khi từ phòng tắm ra, Hướng Đồ Nam và Ôn Noãn đều bị dính nước đầy đầu đầy mặt.
Quyển Quyển làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, tắm rửa xong, rồi uống chút sữa sau đó sẽ đi ngủ.
Ôn Noãn nhìn khuôn mặt nhỏ đầy thịt của cô bé, khẽ thở dài: "Quyển Quyển hiểu chuyện quá đi thôi, thế mà đã biết tức giận rồi."
"Em bắt nạt Lam Đồ, nó cũng biết tức giận đấy, huống chi là Quyển Quyển." Anh cẩn thận mà vén kỹ góc chăn lại cho con gái, rồi dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau chóp mũi nhỏ của cô bé một chút.
Ôn Noãn không phục, nhỏ giọng biện hộ cho mình: "Em đâu có bắt nạt Quyển Quyển."
"Là do Quyển Quyển không hiểu chuyện, con bé hiểu sai đấy chứ."
Ôn Noãn cảm thấy mình bị dạy dỗ, lập tức phồng má lên.
Hướng Đồ Nam liền thấy vui vẻ trong lòng.
Được rồi, vừa mới dỗ được một người, lại đi đắc tội với một người khác rồi.
Nước trên mặt hai người đã khô rồi, quần áo vẫn hơi ướt. Anh trực tiếp ôm cô vào phòng tắm, tự tay cởi quần áo cho cô.
Ôn Noãn vẫn tức giận, dẩu môi không nói câu nào.
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng mổ lên môi cô một cái.
"Tức giận đấy hả?" Anh cười, "Hẹp hòi hơn cả Quyển Quyển."
Ôn Noãn dẩu môi, duỗi tay hung hăng mà cởi cúc áo sơ mi của anh: "Em không thể bị thiệt được."
Hướng Đồ Nam bật cười, không mất mấy thì giờ lột sạch cô, đứng đó mặc cô chơi trò lưu manh.
"Anh tất nhiên biết là em yêu Quyển Quyển, nhưng mà Noãn Noãn, chúng ta dự định sinh ba đứa. Sau này Quyển Quyển lớn hơn chút, nếu em sinh thêm một em trai hay em gái, nếu chuyện thế này xảy ra một lần nữa, Quyển Quyển nhất định sẽ rất buồn."
Hôm nay Quyển Quyển tức giận, chỉ vì mẹ đã đánh cái tay nhỏ bé của cô bé, cô bé còn nhỏ như vậy, vẫn chưa nghĩ được đến những chuyện khác.
Nếu lớn hơn chút, Quyển Quyển có lẽ sẽ suy xét đến liệu bố mẹ có thật sự yêu cô bé hay không, hoặc là có phải không dành nhiều tình cảm cho cô bé hay không.
Giáo dục con cái, là trọng trách vô cùng lớn lao, cho dù chỉ có một mình Quyển Quyển, anh cũng lo rằng mình không làm tốt, không thể trở thành một người cha xứng chức.
Hai anh em nhà họ Lộ, chính là một ví dụ tốt nhất.
Huống hồ bọn họ còn dự định sinh ba đứa, phần trách nhiệm kia sẽ càng nặng hơn.
Tay Ôn Noãn vẫn dừng lại ở trên dây thắt lưng, không tiếp tục nữa.
"Em chỉ nhất thời quen tay thôi." Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, "Anh biết em tính tình nóng nảy, tính cách lại xấu....... Ôi, Hướng Đồ Nam, anh giờ sao lại trở nên tốt tính như vậy. Còn em nữa, sao lại trở lại như xưa chứ. Chuyện này là sao vậy?"
Anh lại nhanh chóng cởi quần áo mình ra, ôm cô đến dưới vòi hoa sen, mở nước.
Ôn Noãn hét lên một tiếng, ôm chặt lấy anh theo bản năng: "Anh muốn chết hả!"
Anh ha ha cười, cúi đầu lấp kín môi cô.
Nước đánh vào người hai người, bắn ra những khối bọt nước lớn.
Trong hơi nước càng ngày càng nặng, anh buông cô ra một chút, hơi thở gấp gáp, giọng nói lẫn trong tiếng nước, hơi thấp, hơi trầm.
"Bởi vì anh đã từng, vì tính tình xấu của mình, mà phạm sai lầm."
Có lẽ là do nước vào mắt, mắt cô nóng rát đau đớn, khóe miệng lại ngày càng nhếch cao.
"Hiểu rồi. Em xấu tính không đổi là vì, bị anh chiều."
--
Khi con Ôn Uyển làm tiệc đầy tháng, mẹ Ôn lén kéo Ôn Noãn sang một bên.
"Noãn Noãn, đừng trách mẹ nhiều chuyện. Mẹ biết Tiểu Hướng thương Quyển Quyển, nhưng vì như thế, con càng phải mau chóng sinh cho thằng bé một đứa con trai. Con nhìn anh thằng bé, cả chị con nữa, đều là con trai, mỗi Tiểu Hướng với con là không có, thằng bé......"
Ôn Noãn vội vàng ngắt lời bà: "Mẹ, mẹ lại nghĩ ngợi lung tung gì đấy? Con vốn đã dự định sinh thêm hai đứa."
Mẹ Ôn thở phào một hơi, còn chưa tới kịp vui mừng, Ôn Noãn đã lại mở miệng.
"Con dự định sinh ba đứa, nhưng không liên quan đến chuyện con trai hay con gái, bọn con đã lên kế hoạch xong từ lâu. Lý tưởng nhất là hai nữ, một nam, nếu trời không chiều lòng người, bọn con cũng không quan tâm."
Mẹ Ôn còn muốn nói gì đó, Ôn Noãn đã lộ ra chút vẻ không kiên nhẫn: "Mẹ, mẹ nghĩ như vậy, Quyển Quyển sẽ cảm nhận được đấy. Lần trước con trong lúc vô ý mà đánh tay con bé, con bé cũng đã tức giận rất lâu mà không để ý đến con."
Mẹ Ôn nghĩ đến dáng vẻ ấm ức lần trước của Quyển Quyển, trong lòng xót xa.
"Mẹ...... Mẹ chỉ là muốn, con với Tiểu Hướng có thể hòa thuận."
"Bọn con hiện tại rất hòa thuận." Ôn Noãn thấy mẹ Ôn khó chịu, bản thân cũng khó chịu theo. Cô muốn học tập Hướng Đồ Nam, nhẹ nhàng đối xử với người bên cạnh, không cần cứ phải nóng nảy như vậy, "Nhưng mẹ à, con hiểu mẹ là vì tốt cho con. Nhưng mẹ xem người phụ nữ kia sinh con trai đấy, giờ không phải là cũng ly hôn với bố con hay sao. Cho nên hai người có thể bên nhau lâu dài hay không, không phải là dựa vào con cái, mẹ nói có đúng không?" Dừng lại một chút, giọng điệu của cô kiên định mà gật đầu một cái, khẽ cười nói, "Con tin tưởng Hướng Đồ Nam."
Mẹ Ôn không nói lời nào.
Bà cũng đã từng nghĩ đến, có phải vì không sinh được con trai hay không, mà dẫn đến hôn nhân bất hạnh, nhưng người phụ nữ kia sinh được con trai đấy, mà hai người họ không phải cũng không thể bạch đầu giai lão hay sao.
Người xưa có câu phụ nữ sợ gả sai chồng, hôn nhân có thể lâu dài hay không, có lẽ vẫn phải xem nhân phẩm của người làm chồng.
--
Qua năm mới, là đến năm cuối cùng của ước hẹn giữa Hướng Đồ Nam và bố Hướng, Quyển Quyển cũng rất nhanh đã sắp tròn một tuổi rồi.
----
(1) Không sợ bị trộm, chỉ sợ có kẻ trộm rình rập (不怕贼偷,就怕贼惦记): ý là bị trộm thì cũng đã mất rồi nhưng còn bị trộm rình rập thì lúc nào cũng phải sống trong lo sợ, bất an