Lần này, nghe rất rõ.
Thật ra lời trước đó, cũng đã nghe rõ, nhưng không dám tin lắm, cũng muốn nghe cô nói lại một lần.
Hướng Đồ Nam ngay lúc này, muốn bế Ôn Noãn lên, xoay mấy vòng, hoặc trực tiếp ôm lên trên giường, lập tức gieo giống, mười tháng sau là có thể sinh ra em bé.
Nhưng những suy nghĩ đó chỉ xoay mấy vòng trong đầu, người anh vẫn đứng bất động tại chỗ.
Biểu hiện của anh bình tĩnh đến lạ thường.
"Sao lại nghĩ đến cái này?"
Phản ứng của anh nằm ngoài dự kiến của cô.
Sao một chút kích động cũng không có, chẳng lẽ là...... Không muốn?
Cô có chút thất vọng, trong lòng trống vắng, từ từ buông anh ra, khiên cưỡng cười nói: "Không muốn thì thôi vậy, chờ một chút......"
Eo bị anh trói chặt lấy.
"Ai nói anh không muốn." Anh vội vàng mà giải thích, "Anh muốn sắp phát điên rồi."
Khuôn mặt Ôn Noãn vẫn còn nặng nề, trong lòng thật ra đã không còn tức giận nữa.
Cô hoàn toàn tin tưởng anh, tin tưởng từng lời nói của anh.
"Nhưng mà chuyện này cũng không vội. Anh năm nay bị thương, em cũng bị cảm liên tục, có thể sức khỏe cũng không tốt lắm, cho nên tốt nhất hai ta chăm sóc cơ thể một chút trước đã. Anh phải bỏ thuốc và kiêng rượu trước, ừm, tuy rằng không nhiều lắm, cũng phải bỏ, em cũng vậy."
Ôn Noãn lập tức bị thuyết phục, cảm thấy lời anh nói rất có lý, nhưng cô vẫn phải đáp trả một chút thì trong lòng mới thoải mái: "Em lại không thường hút. Được thôi được thôi, thì bỏ, ánh mắt kia của anh là gì đấy."
"Còn nữa, tốt nhất là kết hôn trước." Anh lại nói.
Vẻ mặt quá trịnh trọng, khiến Ôn Noãn có chút khẩn trương.
"Lần trước...... Tóm lại là hiện tại, anh hy vọng có thể làm từng bước một, để em không cần lo lắng về sau. Vả cả sức khỏe của chúng ta được chăm sóc tốt một chút, con mới có thể khỏe mạnh hơn." Giọng anh trầm xuống, hơi khàn, "Lần này, chúng ta nhất định phải bình bình an an sinh em bé ra."
Ôn Noãn trề môi, chớp mắt, lại chớp mắt một cái, như sắp khóc đến nơi.
Anh lại nghĩ đến lời ông nội, quả nhiên là lời kinh nghiệm (1). Nhà hắn ấm áp như thế nào có thể như vậy đáng yêu, thật là tâm đều có thể hóa.
(1) Nguyên văn: 经验之谈 - ý chỉ lời nói dựa trên những kinh nghiệm thực tiễn, thực tế và đáng tin cậy
Anh bế phắt cô lên, mặt đối mặt bế như bế một đứa trẻ, khiến Ôn Noãn sợ tới mức ôm chặt lấy cổ anh không bỏ.
Anh bế cô đến cạnh bàn ăn, dùng chân đá văng ghế ra, đặt cô ngồi lên xong, cực kỳ tự nhiên mà hôn trán cô: "Ăn cơm trước đã."
Hai mắt Ôn Noãn ửng đỏ, chớp mắt, gật đầu.
Cô cảm nặng còn chưa khỏi hẳn, khoảng thời gian trước lại bận quá, gầy đi không ít, bởi vậy nên đôi mắt trông to lạ thường, ngập nước mà nhìn anh như thế, rất giống cái con búp bê Tây Dương.
Trong lòng anh mềm nhũn đến rối tinh rối mù, khàn giọng cười nói: "Sao lại trở nên thích khóc vậy rồi? Túi khóc nhỏ."
Ôn Noãn khẽ đá anh một cái: "Biến!"
Đáng tiếc giọng nói quá mềm mại, hoàn toàn không có lực sát thương giống như trước kia.
Hướng Đồ Nam nghe xong ngược lại càng vui vẻ, quay đầu nói với dì nấu cơm ở bên cạnh, "Có thể ăn cơm rồi."
Dì cúi đầu chạy vào phòng bếp, trên mặt vẫn còn nóng bừng.
Tình cảm của anh Hướng và bạn gái anh ấy thật tốt, nhưng mà, dính nhau quá đi mất.
--
Nhà máy không nghiêm ngặt quy định ngày nghỉ kép (2), thi thoảng lúc chạy hàng cũng sẽ đi làm thứ bảy.
(2) Nguyên văn: 双休制 - Thứ 7 và Chủ nhật
Thứ bảy tuần này, bởi vì Ôn Noãn ở đây, Hướng Đồ Nam thuận thế ở lại trong nhà máy.
Từ thứ năm, đến thứ bảy, Ôn Noãn biến nhà máy này trở thành thế ngoại đào nguyên (3).
(3) Nguyên văn: 世外桃源 - nơi biệt lập với thế giới bên ngoài, nơi không có tranh đua, ganh ghét, chỉ có thiên nhiên và những con người hiếu khách
Cô chưa từng được thư thái như vậy.
Khi Hướng Đồ Nam làm việc, cô một mình ở trong phòng cũng đã đủ hài lòng và vui vẻ rồi. Đọc sách, xem TV, lướt tin bát quái, tâm huyết dâng trào, thì đoạt lấy nồi sạn của dì nấu cơm, nấu cho anh một bữa cơm.
Cô đã quyết định sau khi trở về, thì sẽ từ chức với Trịnh tổng.
Dù sao thì công ty đã thông qua headhunter tìm được người thay thế Trần Chí Quân, chính xác mà nói, là người thay thế cô, bây giờ cô từ chức, làm đến cuối năm, đối phương đúng lúc cũng đã thích ứng được hoàn cảnh của công ty mới, có thể độc lập bắt đầu.
Sau đó, cô không định tìm việc công mới nữa.
Mấy năm nay thật sự gắng gượng quá, làm mỗi việc, gần như đều là vì tiền, dường như chưa từng suy xét đến sở thích của bản thân.
Nhưng mấy hôm trước, cô nằm trên chiếc giường xa lạ lại mang hơi thở của Hướng Đồ Nam này, bỗng nhiên không tìm thấy ý nghĩa của việc tiếp tục ở lại Tầm Nhìn Mới.
Hoặc là, cũng có thể nói, trong nháy mắt kia, cô phát hiện bản thân thật ra vẫn luôn quy định phạm vi hoạt động, hãm bản thân mình trong một nơi sai lầm.
Cô thật ra chưa từng thật sự thích công việc kia từ tận đáy lòng, cũng không thích giao tiếp với đủ loại người, thậm chí chỉ tính đến tiền lương, thu nhập từ công việc đó so ra cũng không đủ cao.
Về tiền bạc, cô có thể quản lý tốt shop online, tiền lời chắc chắn nhiều hơn, đủ để sống qua ngày. Dù sao yêu cầu về vật chất của cô cũng không phải rất cao.
Nói về sở thích, thật ra làm lồng tiếng, có thể khiến tinh thần của cô được thả lỏng hơn, cảm thấy vui vẻ.
Dương Lưu Thư đã từng nói với cô, cô ấy làm diễn viên, là bởi vì thật sự cảm thấy hứng thú đối với việc diễn xuất, cho nên chỉ cần được diễn xuất, liền cảm thấy vui vẻ, thành danh, ngược lại chỉ là phần phụ.
Mà đối với Ôn Noãn mà nói, thoát khỏi sinh kế bộn bề, cô mới thực sự có một tình yêu nồng nhiệt từ tận đấy lòng như vậy đối với việc lồng tiếng -- đây là một ngành không bị giới hạn bởi ngoại hình, tuổi thọ nghề của cô, có lẽ còn dài hơn Dương Lưu Thư. Nếu cô thích, chắc có thể làm cả đời.
Cả đời làm chuyện mình thích, còn có tiền, thực sự quá hạnh phúc.
--
Buổi chiều vừa lên công ty, Giang Noãn đã bị Hướng Đồ Nam gọi vào văn phòng.
"Đặt giúp tôi một chiếc bánh kem, rồi đặt một bó hoa."
Giang Noãn nói vâng, rồi cười hỏi: "Sinh nhật của Ôn tiểu thư ạ?"
"Không phải, sinh nhật tôi. Hoa để tặng cô cho Ôn tiểu thư."
Giang Noãn vội nói: "Sinh nhật vui vẻ, anh Hướng."
"Cảm ơn." Hướng Đồ Nam treo áo khoác lên, chỉ mặc một chiếc áo len cổ chữ V màu xanh nước biển cùng chiếc áo sơ mi màu trắng, người cao chân dài, dáng người đẹp đến mức làm người ta hâm mộ, "Bánh kem cỡ vừa vừa là được, thêm một chút chocolate, hoa thì là hoa hồng đỏ."
Giang Noãn: "Vâng."
Đây là lần đầu tiên Hướng Đồ Nam vẫn ở lại nhà máy vào thứ bảy, người khác đều bởi vì anh ở đây mà cảm thấy không đủ tự do, chỉ có Giang Noãn âm thầm vui vẻ.
Nhưng đáng tiếc, lần này vị Ôn tiểu thư kia đến đây cùng anh rồi.
Nghe Vương tổng nói, Ôn tiểu thư hình như là bị cảm, cho nên vẫn ở trong phòng mãi, chưa từng thấy cô ấy xuống nhà.
Giang Noãn trộm hỏi qua dì nấu cơm, theo cách nói của dì nấu cơm, Ôn tiểu thư quả thực là kinh vi thiên nhân (4), hơn nữa cùng hướng tiên sinh dính đến muốn mạng người, ấp ấp ôm ôm, không chút nào tránh người.
(4) Nguyên văn: 惊为天人 - dùng để chỉ việc ngạc nhiên trước diện mạo của một người, mô tả rằng ngoại hình của người đó chỉ có thần tiên mới có
Giang Noãn trong lòng chua xót, biết rằng không nên hy vọng xa vời, nhưng trong lòng, thì càng thêm tò mò về vị Ôn tiểu thư kia.
"À, đúng rồi, thông báo đến các quản lý, buổi tối tôi mời bọn họ ăn cơm, cô cũng đi."
Giang Noãn vui mừng trong lòng, vội nói: "Vâng."
Bữa cơm tối nay, vị Ôn tiểu thư kia, chắc chắn sẽ tham gia thôi.
Cô ta nhận lệnh chuẩn bị rời đi, Hướng Đồ Nam lại gọi cô ta lại: "Cô không có xe, buổi tối ngồi xe tôi đến đi."
Giang Noãn sửng sốt một chút, nhịn không được mừng thầm.
Lúc này cô ta lại thầm mong Ôn tiểu thư không khoẻ, không tham dự được.
Không bao lâu hoa được đưa đến, Hướng Đồ Nam rất tự nhiên mà phân phó Giang Noãn: "Phiền cô đưa lên nhà cho Ôn tiểu thư, cảm ơn."
Giang Noãn mỉm cười: "Anh không đích thân lên tặng, tạo bất ngờ cho Ôn tiểu thư sao?"
Hướng Đồ Nam chỉ cười, tùy tiện viết chút gì đó vào chỗ trống trên tấm thiệp, gài vào bó hoa.
Giang Noãn không thể kìm được lòng hiếu kỳ, đi được nửa đường thì trộm nhìn dòng chữ trên tấm thiệp.
Có chút thất vọng, vậy mà chỉ là câu "Anh yêu em" rất đỗi bình thường, chẳng qua chữ "Yêu" được thay bằng một "Hình trái tim", nhưng cũng không có gì để khen.
--
Giấc ngủ trưa của Ôn Noãn, bị Mân tỷ đánh thức.
Đối phương hỏi sức khỏe của cô đã tốt hơn chút nào chưa, có thể vào phòng thu âm được không.
Ôn Noãn lười biếng bò dậy khỏi giường, kéo rèm ra một chút, nhìn cả phòng ánh nắng, duỗi dài cái lưng lười biếng.
Lần này cô đến mà không mang theo áo ngủ, tùy tiện lấy một chiếc áo sơ mi trắng của Hướng Đồ Nam làm áo ngủ, giơ tay lên, đôi chân thon dài thẳng tắp lộ ra càng nhiều hơn, màu da trắng đến mức gần như có thể phát sáng.
"Sắp khỏe rồi, nhưng chị Mân, bệnh ung thư lười của em lúc này đang phát tác, vui đến quên cả trời đất, hoàn toàn không muốn về Thượng Hải."
Chị Mân bị chọc cười: "Cô đừng có nói là cô chuẩn bị chậu vàng rửa tay rồi nhé? Có người chờ cô non nửa năm, không phải cô không được đấy. Nhưng mà không phải chị nói cô chứ, tuổi còn trẻ mà bị cảm liên tục, sức khỏe của cô là kiểu gì vậy? Coi như chị cầu xin bà cô cô, bình thường chú ý nhiều chút, chăm sóc giữ gìn giọng oanh vàng của cô."
Ôn Noãn đến phát điên, liên tục xin lỗi: "Rất xin lỗi, rất xin lỗi, khiến chị Mân nhọc lòng rồi. Như vậy đi, chị Mân, bắt đầu từ sang năm, chị có thể giúp em nhân thêm mấy bộ phim nữa. Còn có quảng cáo gì đó ấy, phim tài liệu, cũng có thể nhận, em toàn tâm toàn ý vì chị phục vụ, được rồi chứ?"
Chị Mân cực kỳ ngạc nhiên, cuối cùng thì cũng hài lòng mà cúp máy.
Bên ngoài truyền đến tiếng phụ nữ. Một là của dì nấu cơm, còn lại một giọng không biết của ai, mang máng có thể nghe thấy tên cô.
Ôn Noãn mở cửa, đi ra ngoài.
Cô và cô gái trẻ cầm bó hoa bên ngoài cùng ngẩn người.
"Ôn tiểu thư, chào cô." Đối phương chủ động chào hỏi.
Ôn Noãn mỉm cười: "Chào cô."
"Tôi là trợ lý của Hướng tiên sinh, Giang Noãn, đây là hoa Hướng tiên sinh tặng cô."
Ôn Noãn nhận lấy hoa từ trong tay Giang Noãn: "Cảm ơn cô."
Cô nhớ rằng đã từng nghe qua giọng của người này, nhìn dáng vẻ tuổi tác cũng trạc tuổi cô, cột tóc đuôi ngựa, cười lên thật ngọt ngào, trông cũng coi như là xinh đẹp.
Nhưng là cũng chỉ có vậy mà thôi.
Cô và Hướng Đồ Nam nếu thật sự vì một người phụ nữ trẻ đẹp một chút là có thể chia tay, vậy thì cô nên tự hỏi ánh mắt của chính mình.
Ôn Noãn cúi đầu, ngửi hương hoa, rút tấm thiệp bên trong ra.
Chỉ nhìn thoáng qua, khóe miệng cô đã hơi nhếch lên.
--
Giang Noãn lúc sau khi xoay người rời đi, thật lâu vẫn không thể bình tĩnh.
Năm ngoái lúc một vị Hướng tiên sinh khác đến thị sát, cô ta đã từng gặp qua ngôi sao nữ tên Dương Lưu Thư kia, mặc dù cùng là phụ nữ, Giang Noãn cũng phải kinh ngạc trước vẻ đẹp của Dương Lưu Thư.
Nhưng người đó ngôi sao, theo lý mà nói, quả thực phải xinh đẹp hơn so với người bình thường, huống hồ hôm đó Dương Lưu Thư còn trang điểm.
Nhưng vừa nãy nhìn thấy vị Ôn tiểu thư kia, còn không trang điểm, thậm chí tóc còn hơi bù xù, chắc là bị cảm thật, vẻ mặt cũng có chút tiều tụy, nhưng vẫn cứ đẹp rạng ngời không gì sánh được.
Chân của cô đẹp thực sự, vừa dài vừa thon vừa trắng, lại còn thẳng như thế, còn có ngực, mặc dù mặc áo sơ mi rộng thùng thình, cũng có thể cảm nhận được độ cong phồng lên.
Giang Noãn cho tới bây giờ, trong đầu vẫn là dáng vẻ lười biếng của Ôn Noãn lúc mặc sơ mi trắng và ôm bó hoa ấy.
Không thể không thừa nhận, trên người cô có một sức hấp dẫn chết người, nhất là loại sức hấp dẫn này, còn không phải cô cố tình thể hiện ra ngoài. Cô ta tin rằng tuyệt đại đa số đàn ông nhìn thấy được Ôn Noãn lúc nãy, cũng sẽ có xúc động xé mở áo sơ mi, hung hăng chiếm hữu cô.
Khó trách có thể làm Hướng tiên sinh mê mẩn đến thế.
--
Buổi tối, Hướng Đồ Nam dẫn Ôn Noãn đến tiệc sinh nhật của anh.
Có thể thấy, mọi người đều có chút tò mò với Ôn Noãn. Trong bữa tiệc Vương tổng đại diện mọi người mời rượu hai người, Hướng Đồ Nam một tay che chén rượu.
"Thực sự là không được. Trong thời kỳ đặc biệt, bỏ thuốc kiêng rượu."
Lời này quá mờ ám, mọi người không khỏi cười vang.
Ôn Noãn cũng thấy xấu hổ, vành tai dần đỏ lên rồi.
Dưới khóe mắt, cảm thấy nụ cười của Giang Noãn có chút kỳ lạ.
Bữa tiệc kết thúc, Giang Noãn vẫn ngồi xe của Hướng Đồ Nam về nhà máy.
Xe đến dưới tòa nhà, ba người trước sau xuống xe, Giang Noãn sau khi cùng hai người bọn họ nói chúc ngủ ngon, đi lên trước.
Ôn Noãn đứng ở dưới lầu, tay vẫn bị Hướng Đồ Nam nắm chặt trong lòng bàn tay, đã hơi hơi đổ mồ hôi.
"Bữa cơm tối nay, có phải có mục đích khác hay không?"
Anh cười khẽ: "Mục đích gì?"
Ôn Noãn hừ lạnh: "Quả thật là trẻ đẹp."
"Cho nên mới không muốn cô ta tiếp tục có vọng tưởng vô nghĩa." Anh ôm lấy vai cô, nhỏ giọng hỏi, "Có hứng thú làm mấy gậy không?"
Ôn Noãn giả vờ tức giận, vặn người muốn tránh ra: "Hóa ra anh thật sự có động cơ thầm kín."
Đáng tiếc giả vờ quá thất bại, bị anh dễ dàng nhìn thấu.
Anh nén cười, sờ lên bàn tay đang ôm chặt trên eo của cô: "Em nếu thật sự tức giận, tay cũng đừng ôm anh chặt như vậy chứ."
Ôn Noãn lần này tức giận thật rồi, rầm rì muốn rút tay ra, lại bị anh ôm chặt lấy.
"Được rồi, Noãn Noãn đừng tức giận, ngoan."
Ôn Noãn lúc này được dỗ dành thật tốt, liền ngừng lại, dựa vào trong lồng ngực anh, nghịch chiếc cúc trên áo khoác của anh.
"Anh có thể giải thích rồi."
Hướng Đồ Nam im lặng một lúc.
"Cái cô Giang Noãn, rất cầu tiến, làm việc cũng tốt, cho nên anh hy vọng cô có thể biết khó mà lui, nếu không chỉ có thể điều cô ta đi mà thôi."
Ôn Noãn ngẩng đầu, cười như không cười: "Thật sự không cho cô ta một cơ hội?"
Hướng Đồ Nam hung dữ trừng cô một cái: "Nói vớ vẩn."
Ôn Noãn không nhịn được cười: "Ý em là, anh không nghĩ tới cho cô ta một cơ hội, cho cô ta thăng chức. Ví dụ như điều cô ta đến tổng công ty? Nếu cô ta thật sự có năng lực mà nói."
Hướng Đồ Nam sững sờ một chút, không khỏi bật cười: "Nói thật nhé, không ngờ được. Em biết anh đấy, rất không thích chọc vô phiền phức vô nghĩa kiểu này."
22/07/2021
ttan