Ôn Noãn vốn đang kìm nén, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, được Hướng Đồ Nam ôm một cái như vậy, tựa như đứa trẻ lạc nhà, chợt gặp được người thân.
Cô xoay người ở trong lòng anh, chôn vào trước ngực anh, khóc ra thành tiếng.
Hướng Đồ Nam ôm cô, im lặng, mặc cô trút ra mà khóc, mãi đến khi tiếng khóc Ôn Noãn nhỏ bớt, khụt khịt như đứa trẻ, anh nâng khuôn mặt cô lên, hôn lên khuôn mặt đầy nước mắt.
"Chịu ấm ức rồi."
Ôn Noãn vừa mới thôi ngơi nước mắt lại trào ra.
Bây giờ cô rất mỏng manh, động một tí là không.
Nguyên nhân, đương nhiên là bởi vì anh.
Có người thương mình, mới có thể càng quý trọng chính mình.
Hướng Đồ Nam dùng tay giúp cô lau sạch nước mắt, hôn lên đôi môi cô khóc đến nóng hôi hổi, ôm ngang cô bế lên.
Ôn Noãn giống như lúc Lam Đồ nghe lời nhất, khẽ khịt mũi ở trong lòng anh.
Lam Đồ trốn cách đó không xa, vẫn mang vẻ mặt cảnh giác mà nhìn người vừa rồi suýt chút nữa ghì chết nó.
"Anh đã thấy mấy tin đồn nhảm đó rồi." Anh nhẹ giọng nói, cánh tay ôm lấy cô rắn chắc mạnh mẽ, bước đi vững vàng, "Xử lý cái này, nhà anh có kinh nghiệm, em đừng sợ, không sao."
Dương Lưu Thư là người trong giới giải trí, mặt ngoài gió tanh mưa máu nhất, thường xuyên có đủ loại tin tức quấn quanh người.
Ôn Noãn buồn bã như vậy, ngoại trừ vì cái này, còn vì chuyện công việc, cùng với sự không tin tưởng của mẹ Ôn.
Nhưng cô sợ nếu nói ra, lại làm anh lo lắng, cho nên không bằng để anh cứ hiểu lầm như vậy.
Hướng Đồ Nam ôm cô lên giường, ngồi dựa vào đầu giường, đắp chăn bông, tự mình vào phòng tắm vắt khăn ấm mang ra, lau mặt và tay cho cô.
"Đói bụng không?" Anh dịu dàng hỏi.
Đây là câu cô hỏi Lam Đồ.
Ôn Noãn lắc đầu, hít một hơi, khàn giọng: "Anh cho Lam Đồ ăn chút đi."
"Được."
Anh đi ra ngoài, rất nhanh đã trở lại, đi rửa sạch tay trước, rồi mới trở lại ngồi xuống mép giường.
"Muốn ăn như thế nào?"
Mí mắt Ôn Noãn khóc thành màu hồng nhạt, chóp mũi cũng ửng đỏ, mắt còn ngấn lệ, trong mắt cô vẫn lộ ra sự ấm ức.
"Không muốn ăn."
"Như vậy không được." Anh cúi người hôn cô, khẽ cười nói, "Vốn muốn tự tay nấu cho em ăn, nhưng lúc này thật sự không muốn rời khỏi em, vậy thì, chúng ta ra ngoài ăn."
Ôn Noãn lại lắc đầu.
Không có tâm trạng.
Hướng Đồ Nam nhéo mặt cô, nhẹ giọng hỏi: "Anh nói có thể giải quyết, tin anh không?"
Ôn Noãn chớp đôi mắt, gật đầu.
Đương nhiên là tin.
"Nhưng mà, mẹ em bà ấy......"
Anh hiểu cười: "Anh còn không thèm để ý, không phải là minh chứng tốt nhất?" Thấy Ôn Noãn vẫn còn buồn, anh nhẹ nhàng cầm tay cô, "Mấy ngày nữa anh đưa em về một chuyến, anh giải thích với dì."
Anh thực sự càng ngày càng dịu dàng.
Ôn Noãn sắp chết đuối trong nhu tình của anh.
Cô bỗng nhiên có ham muốn nói hết ra.
Mặc kệ tốt xấu, đều muốn nói cho anh nghe.
"Hôm nay đi làm, cũng gặp phải chút chuyện." Tay cô túm chăn, túm nhúm lại rồi buông ra, sau đó lại túm lấy.
Hướng Đồ Nam xoa tóc cô: "Thực sự đi làm không vui, thì từ chức đi."
"Không đến mức ấy." Ôn Noãn cắn môi dưới.
Chủ yếu vẫn là bởi vì Trần Kỳ.
Đó là ân nhân của mình, nếu chị ấy thật sự muốn đẩy cô đi, cô cảm thấy mình hẳn là sẽ không đánh trả.
Cùng lắm thì cô chạy lấy người.
"Vậy xin nghỉ mấy ngày, nghỉ ngơi một chút."
Ôn Noãn lắc đầu lia lịa: "Vậy càng không được. Bây giờ em xin nghỉ, không phải thể hiện là em có tật giật mình sao. Em cũng đâu có làm mấy chuyện ấy, em không sợ ai hết."
Ôn Noãn trước kia đã đã trở lại rồi.
Cô nắm ngược lại tay anh: "Em không sao, anh đừng lo lắng." Tay sờ lên bụng dưới, cô cười nói, "Bụng em đói bẹp dí rồi."
"Bên ngoài trời sắp mưa rồi, mặc thêm áo khoác, chúng ta ra ngoài ăn."
Ôn Noãn có chút khó hiểu: "Trời mưa rồi, có cần phải ra ra ngoài không?"
Hướng Đồ Nam kéo cô tới, cô cô, cười nói: "Cơ hội hiếm có. Tối nay đầu bếp chính là rất có lai lịch, có quan hệ sâu sắc với nhà ông ngoại anh. Mấy năm nay bởi vì tuổi lớn rồi, tay nghề đều truyền cho con cháu, bản thân ông ấy rất ít đích thân ra tay, mỗi năm chỉ làm hai ba bàn để giữ cảm giác. Mẹ anh là con gái duy nhất của ông ngoại anh, rất được chiều chuộng, nên ông mới nhìn bằng con mắt khác, liên quan đến chúng ta cũng là yêu ai yêu cả đường đi."
Loại người hay chuyện truyền kỳ này, khiến Ôn Noãn nghe mà thích thú, lập tức quên mất chuyện phiền lòng.
Hướng Đồ Nam nén cười, nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt cô: "Bạn gái anh hôm nay bị ấm ức lớn, cầu xin ông ấy ra tay. Cả một bàn ăn thì không kịp rồi, tùy tiện làm vài món chắc vẫn được."
Sắp xếp cẩn thận như vậy, làm người ta hoàn toàn không cách nào chống cự.
Ôn Noãn mặc thêm áo gió, theo anh ra cửa.
Chú Lợi nhìn thấy cô, vẫn cứ rất lễ phép mà chào hỏi cô.
"Cô Ôn, chào cô."
"Chú Lợi, vất vả rồi."
Chú Lợi cười ha hả: "Là bổn phận."
Ô tô dừng lại trước khoảng sân nhỏ của một ngôi nhà.
Nhìn qua như tiểu viện của nhà làm nông rất bình thường, vào bên trong thấy dìa tường viện, có luống trồng vài loại rau, bên cạnh trồng một hàng rào tre.
Có người dẫn hai người họ vào nhà, Ôn Noãn cuối cùng nhìn thấy vị đầu bếp thần bí kia.
Là một ông lão rất minh mẫn, có hơi béo, cười tủm tỉm, như một vị Phật Di Lặc.
Người này ở nhà đứng hàng thứ tư, bình thường mọi người đều gọi một tiếng Tứ gia, Ôn Noãn gọi theo Hướng Đồ Nam, thêm một chữ "Gia", gọi ông ấy là ông.
Tứ gia ha hả cười, vừa lên tiếng, lại là giọng Bắc Kinh.
Ông ấy rất thẳng thừng mà khen Ôn Noãn xinh đẹp đáng yêu, rồi xin lỗi, nói thời gian eo hẹp, làm mấy món không được như ý, muốn bọn họ tạm chấp nhận ăn chút.
Mặc dù nói như vậy, Ôn Noãn rõ ràng nhìn thấy sự tự tin và kiêu ngạo tột độ của về tay nghề của mình trên khuôn mặt ông ấy.
Người kia dẫn hai người họ vào gian nhà kế bên, đối diện với môn có một bức bình phong, trên mặt là dòng 《 Hàn hi tái dạ yến đồ 》(5). Vòng qua bình phong, là một trương là kiểu Trung Quốc bàn tròn.
(5) Nguyên văn: 韩熙载夜宴图 - Mình dịch là Bữa tiệc đêm của Hàn Hi Tái không biết có đúng không nhỉ??
Hai người ngồi xuống hai bên bàn, bốn đĩa đồ ăn lục tục được bưng lên.
Canh tổ yến, cá phi lê chiên, vi cá mập om, cải trắng luộc.
Tứ gia ngồi xuống theo hai người họ, còn chưa lên tiếng đã nở nụ cười trước.
"Đến đây rồi thì không nghĩ đến chuyện khác, đến đi, tiểu nha đầu, mau nếm thử, xem có hợp khẩu vị không?"
Ôn Noãn nhìn sang Hướng Đồ Nam, cầm đũa lên theo ra hiệu của anh, gắp món chay duy nhất trên bàn lên trước.
Đôi mắt cô lập tức mở tròn xoe.
"Hướng Đồ Nam, ngon lắm ấy!"
Hướng Đồ Nam nhìn Tứ gia trước, cười nói câu "Ông Tứ chê cười rồi", rồi nhìn Ôn Noãn, biểu tình trong mắt càng thêm nhu hòa, "Hướng Đồ Nam không ăn được."
Ôn Noãn lúng túng, rồi lén lút gắp miếng cải trắng đưa vào trong miệng.
Tứ gia cười ha ha: "Những lời khen ngợi của chuyên gia ông được nghe nhiều rồi, giống như con bé, mới là hiếm có đến. Nam Nam, cháu gắp cho con bé nhiều chút, nếm thử tất cả các món."
--
Sau khi ăn xong Hướng Đồ Nam hai tay cung kính mà đưa một chiếc hộp cho ông Tứ, nói cảm ơn, rồi đưa Ôn Noãn rời đi.
Chiếc hộp được chú Lợi đưa đến sau khi sắp ăn xong.
Ôn Noãn tò mò, hỏi: "Cái gì vậy?"
"Tùng hạc đồng tử (6) chạm ngọc. Ông Tứ thích những thú vui nhỏ này."
(6) Nguyên văn 松鹤童子: một loại tranh cổ vẽ chim hạc cây tùng?
"Thế nên anh liền không trả tiền?"
Anh nhướng mày khẽ cười: "Em thấy sao?"
Ôn Noãn càng ngạc nhiên hơn.
Bữa cơm nóng hôi hổi cúng miếu Ngũ Tạng (7), tràn đầy khói lửa nhân gian; nhưng đôi tay chế biến đồ ăn thành mỹ vị nhân gian kia, thích đồ bằng ngọc chạm khắc tinh tế, lại rất lịch sự tao nhã.
(7) Nguyên văn: 祭五脏庙 - ý chỉ làm no bụng
Ông Tứ thật là một người thú vị.
Mà anh lấy ngọc khắc thay tiền cơm, hai bên bất kể là ai lợi ai thiệt, nghĩ chút thì, lại cực kỳ phong nhã.
Trước kia Ôn Noãn chưa từng có trải nghiệm như vậy bao giờ, chỉ cảm thấy mới lạ, rồi nghĩ đến người làm ra loại chuyện này là anh, không khỏi cảm thán: "Thật sự không giống như là anh làm được."
Lời này sao nghe không đúng lắm?
Hướng Đồ Nam trợn mắt trừng cô một cái, rồi cười: "Đó là mặt mũi của con cháu với bậc bề trên, lễ nghĩa chu toàn một chút, mới không coi là mất mặt với bậc bề trên. Nhưng mà anh nói nghe, anh mời em ăn cơm, có qua có lại, em có phải nên tặng lại quà cho anh hay không?"
Ôn Noãn:......
--
Bên ngoài thật sự đã đổ mưa.
Đêm mưa cuối thu đầu đông, vốn thích hợp nhất là làm tổ trong chăn, kết quả Hướng Đồ Nam sau khi thể hiện lòng tốt xong không quên yêu cầu báo đáp, nhất định bắt Ôn Noãn tặng anh một chiếc cà vạt.
Ôn Noãn buộc phải theo anh vào một cửa hàng, vừa trừng anh, vừa chán ngán chọn cho anh.
"Cái này thế nào?"
"Thường quá."
"Cái này thì sao?"
"Hơi tươi."
Ôn Noãn bất lực mà cầm lên một cái khác: "Cài này thì sao?"
Anh không nể tình mà trừng mắt nhìn cô một cái: "Đã có cái tương tự rồi, đổi cái khác." Trừng xong rồi lại cười, thân mật ghé bên tai cô nói nhỏ, "Vội vàng muốn như thế, là muốn làm à?"
Ôn Noãn: "...... Nghĩ cái gì thế?"
Cô lại lấy cái khác, khoa tay múa chân trên người anh, nhìn nhân viên bán hàng cách đó không xa, nhỏ giọng nói: "Chưa từng thấy anh ép buộc người khác tặng quà như vậy bao giờ...... Không phải nhàm chán lắm hay sao? Muốn quà, đáng lẽ để em lén mua tặng cho anh mới bất ngờ chứ."
Hướng Đồ Nam nắm lấy tay cô: "Đừng nhúc nhích. Ừm, cái này đi. Đeo lên cho anh."
Ôn Noãn:......
Cô sẽ không.
Trước nay chưa từng trải qua điều này, Ôn Noãn hoàn toàn không biết nên bắt đầu từ đâu.
Anh cố tình chơi xấu, nói nhanh một lần xong, rồi không chịu nói lần thứ hai, chỉ mặc Ôn Noãn sờ soạng cổ anh.
Nhân viên bán hàng cách đó không xa có thể là thấy tình trạng túng quẫn của Ôn Noãn, mỉm cười đi tới, hỏi xem có hỗ trợ giúp hay không, bị Hướng Đồ Nam cười cảm ơn và từ chối.
"Tay chân vụng về." Sau khi nhân viên bán hàng đi, anh khẽ cười nói.
Ôn Noãn dưới sự tức giận, mặc kệ tất cả tùy tiện thắt cho anh xong, vỗ vỗ tay: "Xong rồi."
Hướng Đồ Nam nhìn qua gương, cười nhạo nói: "Em đây là thắt khăn quàng đỏ à?"
Ôn Noãn không chịu nổi nữa, cười sắp phát điên rồi.
Đáng đời!
Hướng Đồ Nam bất lực lắc đầu, sau khi tự tháo ra, nắm tay cô.
"Nào, anh dạy em."
Lần này là thật sự dạy cô, tay cầm tay, tay hai người thường xuyên chạm vào nhau, trên mặt anh vẫn luôn mang theo ý cười.
Hai người đứng đối mặt nhau, bề ngoài là đang đeo cà vạt, nhìn lại thì như đang tán tỉnh hơn.
"Được rồi." Ôn Noãn thở phào một hơi.
Anh nhìn lại qua gương một lần, tiện tay điều chỉnh một chút, gật gật đầu: "Tạm được."
Ôn Noãn liền tức dựng ngược lông mày: "Nói lại lần nữa ."
Hướng Đồ Nam quay đầu lại, cười nhìn cô, chợt cúi đầu, mổ nhẹ lên môi cô một cái.
"Cảm ơn."
Ôn Noãn đột nhiên không kịp đề phòng, tim bỗng nhảy dựng lên.
--
Ôn Noãn đỏ mặt đi thanh toán, được anh nắm tay ra khỏi cửa hàng.
Sau khi lên xe, Hướng Đồ Nam ném hộp cà vạt sang một bên, cười nắm lấy tay cô.
"Bữa cơm trước, là để dỗ em vui vẻ, cà vạt lúc sau, là muốn cho người khác biết, anh và em ở bên nhau rất vui vẻ."
Ôn Noãn rốt cuộc hiểu được dụng ý này của anh.
"Hóa ra chỉ là diễn kịch à." Cô nhỏ giọng nói thầm, trong lòng là mất mát từng đợt.
Chút cảm xúc mềm mại đẹp đẽ vừa rồi, nháy mắt không còn sót lại chút gì.
"Diễn kịch gì?" Anh bất mãn cốc tay lên trán cô, "Dáng vẻ chân tay vụng về của em không biết là thú vị biết bao nhiêu. Dù sao anh mặc kệ đấy, bà xã của anh là đáng yêu nhất thế giới."
Ôn Noãn:...... Không biết xấu hổ!
Lúc này anh bỗng thu nụ cười, thật nghiêm túc mà nhìn cô: "Đúng rồi, ngày mai em vẫn nên xin nghỉ một ngày đi. Anh sắp xếp cho em làm chút chuyện."
ttan
11/07/2021