Hướng Đồ Nam lơ đễnh, căn bản không nghe rõ Giang Noãn đang nói gì, chỉ không muốn có người quấy rầy anh với Noãn Noãn nói chuyện.

Anh nói câu sao cũng được cho có lệ.

Bên trong Ôn Noãn hỏi: "Nói chuyện với ai thế? Sao nghe giọng phụ nữ."

Anh nghe thấy tiếng cửa nhẹ nhàng đóng lại, cười nói: "Trợ lý mới."

"Xinh không?"

Hướng Đồ Nam bật cười: "Không để ý."

Ôn Noãn bất mãn hừ một tiếng: "Gạt người. Một người sống sờ sờ trước mặt anh, anh sẽ nhìn không đến?"

Đây có phải là ghen hay không?

Giữa những người yêu nhau thi thoảng ăn chút giấm, thực sự có thể coi là một loại tình thú. Nhưng so với tình thú, Hướng Đồ Nam muốn Ôn Noãn an tâm hơn.

Anh rất nghiêm túc giải thích: "Anh nói không để ý, ý là trừ chuyện công việc, cô ấy không liên quan gì đến anh, cô ấy trông như thế nào, anh căn bản không cần để ý."

Ôn Noãn bị sự nghiêm túc của anh dọa, cười nói: "E chỉ tùy tiện nói vậy thôi, anh nghiêm túc như thế làm gì?"

Anh nhẹ giọng nói: "Những chuyện có thể khiến em đau lòng, anh đều sẽ nghiêm túc xem xét."

Ôn Noãn bỗng im lặng.

Rất lâu sau, cô mới nhỏ giọng hừ hừ hỏi: "Anh vẫn chưa tan làm à?"

Giọng điệu như đang làm nũng, âm cuối kéo dài, hàm lượng đường rất cao, còn mang chút níu kéo.

Anh yên tâm lại, cười: "Ừ."

Cô liền đau lòng: "Thật sự phiền phức như vậy sao? Nhưng mà anh cũng đừng làm mình mệt mỏi quá, nóng vội không thành công. Anh vừa mới khỏe lại thôi, từ từ làm là được rồi."

Anh lại day sống mũi, thuận tay khép máy tính lại.

"Được. Anh về ngay đây, em đừng lo lắng."

"Cậu bé ngoan." Ôn Noãn đại khái là cuối cùng cũng nhớ đến ý định ban đầu gọi cuộc điện thoại này, "Em gọi điện thoại là muốn nói với anh là, bây giờ có người đang bá chiếm vị trí của anh, đang ngủ với bạn gái anh."

Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết người cô đang nói là ai.

Hướng Đồ Nam cười nói: "Em nhắc nó chờ đấy, đợi anh về rồi xử lý nó."

Ôn Noãn ha ha cười: "Bố con muốn đánh con, làm sao bây giờ đây?" Đây là nói với Lam Đồ.

Chữ "Bố" lại lần nữa chạm vào trái tim Hướng Đồ Nam.

Khi mang Lam Đồ về nhà, vừa mới vào cửa, Ôn Noãn liền vuốt cái đầu nhỏ của Lam Đồ, nói nơi này chính là nhà của con, rồi chỉ vào anh nói "Đây là bố", sau đó chỉ vào mình nói "Ta là mẹ".

Cuối cùng cô vuốt sống lưng Lam Đồ, nhìn anh cười: "Trước tiên để Lam Đồ sống với chúng ta hai năm, sau này chúng ta sẽ sinh một em bé thật sự, được không?"

Anh không tìm được lý do nói không được.

"Noãn Noãn, mở video. Anh muốn nhìn em một chút." Anh nói.

Hóa ra thật sự sẽ không gặp một ngày, như cách ba thu, rõ ràng chỉ mới tách ra sáng nay, anh lại cảm thấy đã rất lâu rất lâu chưa thấy cô.
Tiếc là Ôn Noãn không chịu.

Hướng Đồ Nam năn nỉ ỉ ôi, cô mới miễn cưỡng đồng ý cho anh nhìn Lam Đồ một chút.

Điện thoại bỗng nhiên xuất hiện Lam Đồ với khuôn mặt nhỏ nhắn, tai nhọn, đôi mắt tròn vo, đang nhìn chằm chằm Hướng Đồ Nam bên này.

Ôn Noãn một tay đặt tên cái đầu nhỏ của Lam Đồ, nhẹ nhàng vuốt ve nó.

"Nhìn thấy không?"

Thấy thì thấy rồi, nhưng ai muốn nhìn một con mèo chứ, anh muốn nhìn vợ mình cơ.

Lam Đồ rất tò mò với người xuất hiện trong điện thoại, nhìn chằm chằm Hướng Đồ Nam vài giây, nó trượt một cái, đột nhiên chạy ra khỏi hình.

Ôn Noãn ở bên cạnh giải thích: "Nó chắc chắn là đi tìm anh đấy."

Bên kia truyền đến vài tiếng "Meo meo", sau đó Lam Đồ lại xuất hiện trong màn hình, nghiêng cái đầu nhỏ nhìn chằm chằm Hướng Đồ Nam.

Ánh mắt kia, thật ra rất giống với Ôn Noãn hồi cấp ba.

Khi ấy cô chính là như vậy khi nhìn thấy những vật lạ.

Hỗn loạn nảy sinh khoảng một phút ước một phút sau khi Hướng Đồ Nam và Lam Đồ đang mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau.

Màn hình bỗng rung lắc, cùng với tiếng cười của Ôn Noãn: "Đừng cướp, đừng cướp mà...... Lam Đồ!"

Màn hình rung lắc, ngoại trừ con mèo quấy rối Lam Đồ kia, Ôn Noãn cũng thường thường thoảng qua bên trong.

Hướng Đồ Nam ở bên này, nhìn một người một mèo chiến đấu hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được bật cười ha ha.

Màn hình rung lắc dần dần ổn định lại, kèm theo đó, là tiếng ho khẽ của Ôn Noãn, cùng thi thoảng mấy tiếng mèo kêu.

Khuôn mặt Ôn Noãn rốt cuộc cũng xuất hiện trên màn hình, tóc rối loạn, áo ngủ xộc xệch, cười rất ngọt ngào.

"Ai thắng đấy?" Anh hỏi
.
"Nó không rõ ràng sao?" Ôn Noãn nhướng mày, "Nó có thể là đối thủ của em?"

Đánh nhau với mèo thắng, cũng khiến cô đắc ý nữa.

Hướng Đồ Nam: "Lam Đồ đâu?"

Màn hình đi xuống, Lam Đồ bị Ôn Noãn dùng chăn bọc ôm trong ngực, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ liền ấm ức mà "Meo" một tiếng.

Hướng Đồ Nam nhìn chú mèo nhỏ đáng thương kia, mỉm cười, trong lòng nảy sinh một suy nghĩ điên rồ.

Muốn cùng Noãn Noãn sinh một đứa con.

Muốn đến điên rồi.

--

Giang Noãn mua hai phần hoành thánh trở về, từ xa đã thấy Hướng Đồ Nam đi ra từ tòa nhà văn phòng.

Cô ta vội đi đến, đưa một cái túi trong đó đến trước mặt Hướng Đồ Nam: "Hướng tiên sinh, bữa khuya của ngài?"

Hướng Đồ Nam sửng sốt một chút, ban đầu cảm thấy không hiểu gì, từ từ nhớ lại, hình như là có một chuyện như vậy.

Anh cũng không định ăn khuya, chỉ là lúc ấy là do anh không nói rõ ràng, nếu đã mua về, chỉ có thể nhận lấy trước đã.

"Bao nhiêu tiền?"

Giang Noãn cười lắc đầu: "Để tôi mời ngài đi."

"Làm gì có chuyện như vậy, cô là nhân viên, tôi là ông chủ, còn để cô mời tôi."

"Vậy, lần sau tăng ca, ngài mời lại tôi là được rồi." Giang Noãn cười tươi như hoa.

Hướng Đồ Nam mau cau mày một chút.

"Tuổi cũng trạc nhau, không cần cứ nói ' ngài '. Nhưng mà, ngoại trừ bạn gái tôi, tôi sẽ không tùy tiện mời phụ nữ ăn tối một mình. Sau này tăng ca mà ăn khuya, nếu cần thiết, có thể đến chỗ kế toán để bồi hoàn." Anh móc ví tiền ra, "Phần này bao nhiêu tiền?"

Sắc mặt Giang Noãn khẽ thay đổi, lúng túng nói một con số.

Hướng Đồ Nam mở ví tiền ra, chợt trở lên xấu hổ.

Không có tiền lẻ.

Giang Noãn rất thông minh, lập tức đoán ra tình huống khó xử của anh.

"Nếu không có tiền lẻ, thì sau này nói sau, Hướng tiên sinh."

Hướng Đồ Nam cất ví lại, suy nghĩ một chút, nói: "Được rồi, lần sau lại nói."

Anh mang theo hoành thánh đi về chỗ ở.

Giang Noãn liền đi theo bên cạnh anh.

"Cô còn chưa về sao?" Anh nói, "Không cần tiễn tôi."

Giang Noãn mỉm cười: "Tôi với ngài...... anh ở cùng tòa nhà. Nhà tôi ở nơi khác, ở đây cũng không có nhà."

Hướng Đồ Nam gật đầu, không định tiếp tục nói chuyện nữa.

Đương nhiên cũng không thể bảo cô ta không cần đi theo mình, dù sao cũng chỉ có một con đường.

Hai người im lặng đi về phía trước được vài bước, Giang Noãn cười nói: "Tòa nhà của chúng ta với ký túc xá nhân viên cách nhau một đoạn, buổi tối lại vắng người, nhiều lúc đèn đường hỏng, còn rất đáng sợ."

Hướng Đồ Nam "Ồ" một tiếng, vẻ mặt lạnh nhạt, hoàn toàn là giọng điệu như lúc xử lý công việc: "Loại chuyện như đèn đường hỏng này, có thể cần phản ánh với tổ hậu cần."

Bước chân anh đột ngột dừng lại.

"Hướng tiên sinh?" Giang Noãn dừng lại theo.

Hướng Đồ Nam xua tay: "Cô về đi." Nói xong cầm lấy điện thoại, tìm được một dãy số, "Chú Hòa, chìa khóa xe chú để ở đâu?"

Chú Hòa chính là tài xế mà Vương tổng bố trí cho Hướng Đồ Nam.

Muộn như vậy anh muốn đi đâu?

Đang miên man suy nghĩ, Hướng Đồ Nam bỗng nhiên gọi cô ta.

"Giang Noãn."

Giang Noãn giật mình, vội xoay người, bước nhanh đến.

"Giúp tôi xử lý cái này một chút."

Giang Noãn thẫn thờ mà tiếp nhận đồ mà mình vừa mua về từ trong tay anh, ngơ ngác nhìn anh chạy về tòa nhà văn phòng, chỉ chốc lát sau lại chạy ra, đi nhanh về phía gara.

--

Ôn Noãn đang ngủ ngon lành, cảm thấy trên môi có cái gì đó. Cô từ từ vận động đầu óc, đoán rằng Lam Đồ đang quấy rối.

"Đừng làm loạn." Cô lẩm bẩm một tiếng, bàn tay mềm mại chạm vào tên nhóc lông xù trên chăn kia.

Nhưng Lam Đồ vẫn không yên phận, ngược lại còn tệ hơn, bắt đầu cắn môi cô.

"Lam Đồ...... Đừng nghịch......" Cô nhíu mày, đã có chút không kiên nhẫn.

Bỗng nhiên bên tai có tiếng cười: "Sai rồi, là Đồ Nam."

Ôn Noãn giật mình, đột nhiên mở mắt ra.

Dưới đèn tường màu cam, khuôn mặt tươi cười của Hướng Đồ Nam thình lình gần ngay trước mắt.

Mà con mèo cô cho rằng đang gây sự, đang nằm co trên chăn ngủ  đến cái mũi không nhận ra đôi mắt.

Trong mắt cô ngập tràn kinh hỉ, muốn ngồi dậy, lại bị anh ấn trở lại giường.

"Mấy giờ rồi?"

"Hơn 12 giờ."

Ôn Noãn vui mừng nhưng lại thương anh hơn: "Sao muộn vậy còn trở về làm gì?"

"Nhớ em đó."

Chính xác mà nói, khi nghĩ về cô, sợ cô cô đơn.

Lời của Giang Noãn nhắc nhở anh rằng, Noãn Noãn vừa mới dọn đến đây, vẫn chưa quen thuộc hoàn cảnh, anh để cho nàng phòng không gối chiếc, cô chắc chắn không quen lắm.

Ôn Noãn cảm thấy trái tim mình, tựa như sô cô la dưới mặt trời lớn, mềm đến mức không ra hình dáng gì, lại ngọt ngào đến rối tinh rối mù.

Cô vuốt ve khuôn mặt anh, giọng nói còn mang theo chút khàn khàn lức vừa mới tỉnh ngủ, "Mau đi tắm đi."

"Ừ." Anh đồng ý, cơ thể lại không nhúc nhích, nhìn chằm chằm cô vài giây, rồi cúi đầu hôn cô.

--

Lam Đồ cảm thấy thật là chết tiệt.

Đang ngủ ngon giấc, trên giường bỗng nhiên nhiều thêm một người không nói, vị trí của nó còn bị cái người không biết xấu hổ kia chiếm đoạt.

Lam Đồ vốn muốn nhào lên cào nát mặt người đó, sau khi thấy rõ người đó, gục cái đầu nhỏ xuống, im lặng thối lui đến cuối giường, co người lại thành một quả bóng nhỏ.

Phía đầu giường kia, truyền đến tiếng hôn môi ướt át, sau đó là tiếng thở dốc đè nén, cuối cùng là giọng phụ nữ mềm như bông: "Muốn sao?"

Giọng đàn ông khàn khàn nói: "Không phải. Anh về không phải vì cái này."

Lam Đồ trợn trắng mắt ở trong lòng.

Nó biết người này trở về là vì cái gì.

Căn bản chính là để đoạt vị trí với nó, không cho nó ngủ ngon giấc.

Hừ!

--

Bất chấp sự Ôn Noãn kiên quyết phản đối, Hướng Đồ Nam vẫn cứ kiên trì trở về với cô mỗi đêm.

Thật ra thời gian đi làm hơn hai tiếng có hơi dài, nhưng cũng không phải thật sự không thể chấp nhận. Nhưng chuyện này đặt trên người Hướng Đồ Nam, nhìn anh bôn ba đi lại, ngay cả anh không phải tự mình lái xe, Ôn Noãn cũng cảm thấy đau lòng. Cuối cùng cô bằng mọi cách làm nũng, Hướng Đồ Nam mới đồng ý bắt đầu từ tuần tới, chỉ thứ tư với cuối tuần mới trở về.

"Chưa từng thấy ai như em, không muốn bạn trai ở bên cạnh, cứ muốn đẩy anh ta ra bên ngoài."

Cô đẩy mạnh anh về phía mép giường, bĩu môi: "Em cũng là vì ai chứ?"

Anh kệ cô đẩy, chỉ vòng tay ôm eo cô, nhất quyết không buông ra, Ôn Noãn đẩy đẩy, kết quả ngược lại lăn vào trong lồng ngực anh.

Lam Đồ đang ngủ ở đuôi giường lại một lần nữa cảm thấy chết tiệt.

Cuối cùng có để mèo ngủ không?

Bỗng nhiên, động tác của hai người kia dừng lại.

"Anh ôm Lam Đồ ra ngoài." Giọng đàn ông khàn khàn giọng thở dốc nói.

"Ừm." Giọng phụ nữ kéo âm cuối thật dài, mềm mại như nước.

Lam Đồ còn chưa hiểu sao lại thế này, liền cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, như cưỡi mây đạp gió, chỉ chốc lát sau đã về nhân gian.

Lạch cạch.

Cửa trước mặt nó đóng chặt lại.

Lam Đồ lúc này mới phát hiện bản thân vậy mà bị người ta bê ra bên ngoài.

Nó vừa cào vừa căn vừa kêu, nhào lên thử xoay chốt cửa, nhưng hoàn toàn không làm nên chuyện gì.

Lam Đồ mệt đến nằm bò trên sàn nhà.

Giữa cửa và sàn nhà có một khe hở mỏng manh.

Từ nơi đó, truyền ra một chút thanh âm kỳ quái.

Lam Đồ ghé vào nơi đó, lẳng lặng mà nghe một lát.

Âm thanh bên trong càng ngày càng lớn, cuối cùng bỗng nhiên trở về yên lặng.

Lam Đồ cảm thấy thật sự không ý nghĩa lắm, vì thế từ từ bò dậy, trở về cái ổ nhỏ của mình.

ttan
26/06/2021

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play