Ôn Noãn hơi kinh ngạc, không chắc chắn lắm hỏi: "Anh thật sự muốn kết hôn? Nhưng mà em...... Em không muốn kết hôn sớm như vậy."

Trong lòng cô, kết hôn là một chuyện vô cùng lớn vô cùng lớn, cần phải suy nghĩ thật nghiêm túc.

Cô biết mình vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Nhìn biểu hiện kiểu khó xử của cô, Hướng Đồ Nam nhận ra mình nôn nóng quá rồi.

Không nói đến Ôn Noãn vẫn chưa có kế hoạch này, ngay cả chính anh, ba năm tới, chắc cũng sẽ tương đối bận rộn. Nhất là Hằng Tín lại ở Tiêu Sơn, mặc dù quãng đường lại không phải rất xa, nhưng ít nhất thời gian đầu anh có thể phải ở lại nhà máy.

Hiện tại quả thật không phải lúc bàn chuyện cưới hỏi, càng đừng nói đến nuôi tiểu bảo bảo.

Anh đè nén mất mát trong lòng, chủ động lật qua trang này.

"Không sao, thế giới hai người thêm mấy năm càng tốt hơn."

Anh chỉ không muốn tạo áp lực cho bạn gái mình, ai biết bạn gái anh còn không nghĩ cho chính mình bạn gái áp lực, ai biết nàng bạn gái thế mà còn trả đũa: "Hóa ra anh vừa nãy nói muốn kết hôn chỉ là thuận tiện nói thôi hả, hừ!"

Cô ôm trà sữa, lắc đầu nguầy nguậy.

Hướng Đồ Nam:...... Đây là thiếu đòn hả?

--

Khúc Vĩnh Gia vẫn đứng tại chỗ, mãi đến khi bóng dáng của cặp đôi kia hoàn toàn biến mất.

Cô em họ bước lên trước, vỗ vai anh ta: "Sao vậy, người yêu cũ?"

Anh ta nhàn nhạt cười: "Không phải, bạn cùng trường trước kia."

Không phải là cố ý nói dối, chỉ là không muốn tiếp tục loại vọng tưởng này nữa, sau khi nhìn thấy Hướng Đồ Nam.

Mấy năm nay anh ta cũng từng thử cùng người khác hẹn hò, sau đó phát hiện tình cảm thật sự là thứ không thể miễn cưỡng, sau đó anh ta không muốn làm chậm trễ người khác nữa, dứt khoát một mình, cũng hiểu rõ Ôn Noãn lúc trước hơn.

"Vậy dáng vẻ này của anh là thế nào?" Cô em họ khẩy môi, "Chắc chắn không đơn giản là bạn cùng trường như vậy, anh đừng có mà lừa người ta."

Khúc Vĩnh Gia vươn tay, búng mạnh lên trán cô ấy: "Ai lừa em chứ. Bảo bạn cùng trường thì là bạn cùng trường, đi, còn muốn đi chỗ nào, nhanh lên."

Cô em họ lè lưỡi: "Hừ!"

Khúc Vĩnh Gia mỉm cười, vỗ vai cô ấy: "Đi thôi."

Anh ta biết Ôn Noãn mấy năm nay cũng chưa từng có bạn trai mới, cho nên vẫn luôn ôm một chút hy vọng mong manh.

Sau tất cả thì anh ta cũng là người duy nhất ngoại trừ mối tình đầu kia mà Ôn Noãn sẵn sàng cho cơ hội. Anh ta luôn nhịn không được nghĩ, có lẽ trong lòng Ôn Noãn, anh ta vẫn có hơi chút không giống người khác.

Nhưng vừa rồi, nhìn thấy Hướng Đồ Nam cũng cùng có mắt một mí, anh ta chắc đã hiểu, có thể là bởi vì, anh ta và Hướng Đồ Nam ở điểm này có một chút giống nhau.

Trong xã hội hiện nay, có người hôm nay hẹn hò, ngày mai chia tay, có người chân đạp mấy cái thuyền, có người yêu đương chỉ vì cho qua thời gian, bảo thủ như vậy, chấp nhất như thế giống Ôn Noãn, thật sự rất hiếm thấy.

Mặc dù anh ta không có may mắn có được, nhưng mà......

Chúc em hạnh phúc nhé, Noãn Noãn.

--

Chiều hôm sau Ôn Noãn xin Trần Kỳ nghỉ, chạy một mạch ra khỏi tòa nhà, lên xe Hướng Đồ Nam.

Hôm qua anh nói rằng muốn cô tút tát bản thân một chút, nhưng anh lại vẫn sơ mi trắng rất bình thường như trước, nhìn qua không khác gì lúc bình thường.

"Anh không cần à?"

Anh cười thản nhiên: "Đàn ông bọn anh về mặt này đơn giản hơn bọn em nhiều, anh mặc thêm chiếc áo vest là được rồi."

Ôn Noãn: "......"

Xe chạy về phía trước được một lúc, không phải hướng mấy con phố mua sắm mà cô đã nghĩ, cô nhìn trái nhìn phải, hỏi: "Chúng ta đi đâu?"

"Đưa em đi thử lễ phục."

"Thử lễ phục?" Ôn Noãn bị làm cho kinh ngạc.

Cần phải long trọng như thế sao?

Bản thân cô cũng có mấy bộ riêng đặc biệt mua để tham dự trường hợp tương đối trang trọng, hoàn toàn có thể dùng cho hôm nay.

Thêm nữa, bây giờ mới đi thử, kích cỡ không vừa người thì vẫn sửa kịp sao?

Trong mắt Hướng Đồ Nam hơi có ý cười: "Chắc sẽ không thừa thiếu nhiều lắm, anh đã nói kích cỡ chi tiết của cơ thể em với bọn họ trước rồi."

Ôn Noãn càng kinh ngạc hơn, gần như là muốn nhảy dựng lên: "Sao mà anh biết được?"

Hướng Đồ Nam nhìn chú Lợi đang tập trung lái xe đằng trước, dán sát bên tai cô, nhỏ giọng mà thì thầm một câu.

"Nhân lúc buổi tối em ngủ rồi, trộm đo." Tầm mắt anh từ từ lướt trên người cô một lần, khẽ nói thêm, "Vô cùng kỹ càng tỉ mỉ, bao gồm tất cả các bộ phận."

Không đầu không đuôi bị anh chơi trò lưu manh.

Ôn Noãn hung hăng trừng mắt lườm anh một cái.

Hướng Đồ Nam nắm lấy tay cô, khẽ cười nói: "Đừng lo lắng, mẹ anh với chị dâu thường đặt lễ phục ở đó, tay nghề của họ rất đáng tin cậy. Huống hồ Noãn Noãn nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, mặc bao tải cũng không có vấn đề gì."

Dương Lưu Thư vẫn luôn được người ta khen có gu ăn mặc đẹp, Hướng phu nhân cũng thường được cánh truyền thống đánh giá là "Phu nhân có phong cách đẹp nhất", v.v, Ôn Noãn rất sẵn lòng tin tưởng lời nói của Hướng Đồ Nam.

Đồng thời cô cảm thấy rằng, anh người này, thật sự càng ngày càng không keo kiệt khen ngợi cô.

Ôn Noãn được khen đến mức u mê, lại nghĩ đến cảnh ban đêm anh lén lút đo kích thước cơ thể cô, lập tức giận sôi máu.

"Aiz!" Anh khẽ thở dài, xoa mu bàn tay bị nhéo đỏ, cười nói: "Em không thể chọn chỗ nhiều thịt mà nắm được sao?"

Ôn Noãn bắt chước dáng vẻ vừa rồi của anh, lướt qua người anh một lượt, phụt cười.

"Vậy anh muốn em nắm chỗ nào?"

Anh kề bên tai cô, thì thầm một câu.

Khuôn mặt Ôn noãn nóng bừng, giơ tay dọa đánh anh.

Thật không biết xấu hổ!

Ôn Noãn cho rằng đối phương chắc chắn là một nhà thiết kế rất hiện đại hay sao đó, không ngờ lại được đưa đến một ngõ hẻm sát ngoại thành.

Sân không lớn, rất lịch sự tao nhã an tĩnh.

Có một người phụ nữ trung niên mặc sườn xám đón tiếp họ. Khuôn mặt người phụ nữ rất nhỏ, dáng người thon gầy, nhìn phong cách, rất có phong thái của người phụ nữ Thượng Hải thập niên 20 - 30.

Nhưng lễ phục sản xuất ở đây lại mang phong cách hiện đại.
Trong ba bộ lễ phục được lấy ra, Ôn Noãn liếc mắt liền nhìn trúng bộ màu xanh hồ nước kia.

Màu xanh lục rất nhạt, có một loại cảm giác không gió tự lay, như nước sông ngày xuân.

Trong lúc một người đưa cô đi thử đồ, Hướng Đồ Nam nhỏ giọng nói chuyện phiếm cùng người phụ nữ đó, đến khi Ôn Noãn từ trong phòng thử đồ đi ra, hai người cùng lộ ra ánh mắt tán thưởng.

Người phụ nữ mặc sườn xám và Hướng Đồ Nam nói với nhau bằng tiếng Thượng Hải, anh liếc nhìn Ôn Noãn, ý cười càng đậm.

"Bộ này thế nào?" Ôn Noãn có chút hồi hộp. Nhưng cô đã tự nhìn mình qua gương, cảm thấy rất đẹp.

Mặc dù dáng tay lửng, nhưng lộ xương quai xanh, cũng không có cảm giác quá bảo thủ.

Mà xương quai xanh của cô quả thực có thể nói rất tinh tế, ít nhất là tuyệt đối sẽ không giảm điểm tổng thể.

Hướng Đồ Nam cười gật đầu: "Rất đẹp."

"Vậy lấy cái này? Hay là thử thêm hai cái kia?"

Dù sao làm thì cũng đã làm, nếu thử cũng không thử một lần, hình như không tốt lắm.

Anh vẫn cười như cũi: "Chọn cái em thích từ cái nhìn đầu tiên, không cần thử nữa."

Ôn Noãn hiểu được chút hàm nghĩa khác từ lời anh nói, mừng thầm trong lòng, vì thế rất vui vẻ nghe theo đề nghị của anh.

Người phụ nữ mặc sườn xám tiến đến kiểm tra lại các chi tiết một lần, cuối cùng túm lại một chút ở phần eo lỏng lẻo của Ôn Noãn.

"Nghĩ đến việc cô Ôn sẽ ăn gì đó, phần eo này tôi hơi thả một chút, bây giờ nhìn, hình như thật sự hơi lỏng quá. Hay anh chị chờ một lát, tôi sửa một chút luôn."

Lúc đợi sửa lại kích thước, Ôn Noãn lén hỏi Hướng Đồ Nam: "Vừa nãy bọn anh dùng tiếng Thượng Hải nói gì thế?"

"Cô ấy nói em rất xinh đẹp."

Câu này Ôn Noãn cũng có thể nghe thấy, nhưng câu nói của người kia cũng không chỉ có mấy chữ này.

"Còn gì nữa?"

Hướng Đồ Nam cười: "Cô ấy nói em có thể sánh với ngôi sao điện ảnh. Em đừng nghĩ nhiều, cô ấy cũng không có ý bắt em so với chị dâu anh."

Ôn Noãn khẽ cười, đẩy anh một cái: "Anh đây là cảm thấy em là kiểu người bụng dạ hẹp hòi như vậy? Nói thật, chị Mân trước kia cũng từng khuyên em chuyển lên trước màn ảnh, người đại diện của chị dâu là chị Tam đề cập rất nhiều lần rằng muốn dẫn dắt em. Nhưng em cảm thấy bối cảnh gì cũng không có, em lại khôn có khả năng...... Mà, thật sự muốn dựa năng lực bản thân, có lẽ cũng chỉ là phận diễn viên quần chúng."

Hướng Đồ Nam trầm tư một chút, hỏi: "Vậy bản thân em có hay hay không có hứng thú?"

Ôn Noãn cảm thấy, nếu cô gật đầu, anh có thể thật sự muốn tìm cách lăng xê cô, điều này khiến cô hoảng sợ, lắc đầu như trống bỏi.

"Không có, một chút cũng không có. Em thật sự không chịu nổi thời thời khắc khắc bị người ta chú ý, một chút cuộc sống riêng tư cũng không có. Ví như nói muốn xoay một vòng có thể lại không thể thoát."

Cho nên cô rất bội phục Dương Lưu Thư, nếu là cô giống như cô ấy, đi đến đâu cũng có nguy cơ bị theo dõi, thật sự ngay cả cơm cũng không thể ăn không ngon.

Hướng Đồ Nam mỉm cười, không tiếp tục đề tài này nữa.

Nhưng nói thật, anh cũng không chịu nổi cái kiểu cuộc sống này, cho nên mới cảm thấy đại ca đặc biệt lợi hại, vốn dĩ đã rất dễ bị chú ý, cộng thêm cùng chị dâu ở bên nhau, chút chuyện nhỏ nhặt là thay nhau lên bản tin kinh tế tài chính cũng như giải trí.

Lấy lễ phục, rồi đi làm tóc và trang điểm, cuối cùng chú Lợi mang theo một cái hộp nhìn qua trông rất lâu đời đi vào.

Hướng Đồ Nam nhận lấy, mở ra, từ bên trong lấy ra một bộ trang sức.

Vòng cổ, vòng tay, khuyên tai và nhẫn bằng phỉ thúy được nạm đá quý màu xanh lục.

Anh tự tay giúp cô đeo lên từng chiếc một.

"Anh với anh trai anh mỗi người một bộ, đều được chuẩn bị cho vợ tương lai."

Anh nói rất nhẹ nhàng, Ôn Noãn ngây ngốc nhìn anh qua gương: "Chỗ người nhà anh, đồng ý à?"

Anh đối diện với cô qua gương, giọng nói rất ôn nhu: "Đồ của anh, tùy anh sử dụng. Ngoại trừ em, anh cũng không định đưa cho ai khác. Nhưng nói cách khác, em nhận lấy món lễ vật này, sau này chính là người của anh."

Ôn Noãn yên lặng cùng anh nhìn nhau một hồi, bật cười.

"Không phải trả lại?"

"Ừ."

"Em đây kiếm lớn rồi." Đảo mắt, cô cười hỏi, "Không sợ em chạy mất?"

Anh ôn nhu nhìn cô mãi, cười: "Bỏ được à?"

Thật đáng ghét mà.

Cô làm cái mặt quỷ trong gương với anh: "Ói, không biết xấu hổ!"

Hai tay của hắn đặt lên hai hai bờ vai của cô, rất khẽ dùng ngón tay vuốt ve cần làn da non mịn trên cổ cô, "Nhưng mà bộ này không thích hợp đeo hằng ngày, hôm nay đeo một lần, để bố mẹ anh nhìn xem, sau này thay bằng kim cương mà em thích."

Trong lòng Ôn Noãn đã mềm nhũn thành vũng nước từ lâu, nghiêng đầu cọ khuôn mặt lên cổ tay anh.

"Nhưng bộ lễ phục này rất hợp với bộ trang sức này nha, may mà em chọn bộ này."

Anh khẽ cười: "Vốn dĩ là thiết kế để phối với bộ trang sức này." Mặc kệ chọn bộ nào, cũng sẽ hợp, nhưng giống như Ôn Noãn, anh cũng từ cái nhìn đầu tiên đã thích bộ mà Ôn Noãn đang mặc.

Ôn Noãn lại ngắm bản thân lần nữa qua gương, cũng vẫn cảm thấy rất đẹp.

Cô cười với mình trong gương, trở tay nắm lấy bàn tay đang đặt trên vai mình: "Em cũng có thứ tặng anh."

Cô lấy một cái hộp ra từ trong túi cầm tay, đưa đến trước mặt Hướng Đồ Nam.

"Có qua mà không có lại rất thất lễ, không thể lúc nào cũng nhận quà của anh, mình thì lại vắt chày ra nước." Cô nhìn anh đầy mong đợi, "Mở ra nhìn xem, có thích hay không?"

Khuôn mặt Hướng Đồ Nam mang theo nụ cười mở hộp ra, bên trong là một cặp măng sét, bạch kim nạm kim cương.

Cô thật đúng là thích những thứ có kim cương.

"Thế nào?"

Anh nhướng mắt, nhìn cô cười: "Vô cùng thích."

Ôn Noãn khẽ thở ra: "Thích là tốt."

Tay anh chạm lên khuôn mặt tươi cười của cô, nhéo nhẹ lên má, giọng điệu cực kỳ thân mật: "Được rồi, chúng ta xuất phát."

Bởi vì chỉ là tiệc rượu mừng Hướng Đồ Nam trở về, khách mời đều là những bạn bè thân thiết, số lượng cũng không nhiều lắm, địa điểm đặt tại nhà họ Hướng.

Ôn Noãn vốn thật sự không cảm thấy lo lắng lắm, nhưng vừa đeo lên người bộ trang sức của Hướng Đồ Nam, xe mắt thấy càng ngày càng gần đến đích, tim cô lại hơi nảy lên.

"Em bắt đầu lo lắng rồi." Cô nhỏ giọng nói.

Kỳ thật không cần cô nói, anh cũng có thể cảm nhận được.

Lòng bàn tay cô đã hơi hơi ra chút mồ hôi.

"Không sao đâu, anh đã nói chuyện xong xuôi với họ trước, sẽ, sẽ không làm khó dễ em." Ít nhất ngoài mặt không dám, nếu không ba năm kia của anh không cần thiết rồi.

Ôn Noãn im lặng, vẫn có chút lo lắng.

Cô đã nghĩ đi nghĩ lại, cũng không ngại thỏa hiệp một cách hợp lý.

"Bố mẹ anh có gì đặc biệt thích không, em có thể thích hợp mà bắt chuyện với họ." Không đợi Hướng Đồ Nam phản ứng, cô nhanh chóng nói thêm, "Em không cảm thấy ấm ức. Thật đấy, kính trọng người lớn là dĩ nhiên mà."

Ôn Noãn hiện tại, quả thực hiểu chuyện đến mức làm người ta đau lòng.

Anh nắm chặt tay cô, từ chối lần nữa: "Thật sự không cần. Anh đã nói rồi, đây là trách nhiệm của anh. Em chỉ cần duy trì lễ nghi ngoài mặt là được, dù sao bọn họ chắc chắn cũng chỉ là hòa hoãn ngoài mặt với em...... Đừng cười, về mặt này bọn họ rất có kinh nghiệm, bọn họ với chị dâu anh mấy năm nay đều là như thế."

Một câu cuối cùng này, là đang nói với Ôn Noãn: Em có đồng minh, không phải đặc biệt bị nhằm vào, cho nên không cần cảm thấy mình không tốt.

Xe chạy đến cổng được Hướng Đồ Nam kêu dừng.

Anh xuống xe trước, vòng qua phía bên Ôn Noãn, cúi xuống vươn một tay về phía cô.

"Đừng lo lắng, đưa tay cho anh, anh nắm lấy em."

ttan
5/6/2021

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play