Ôn Noãn ban đầu nằm trên ngực Hướng Đồ Nam, tập trung nghịch áo ngủ của anh, cảm giác được anh đang cười, vì thế ngẩng đầu.
Đầu tiên là nhìn hầu kết, cằm, sau đó là khóe miệng hơi cong, cuối cùng rơi vào đôi mắt mang theo ý cười.
"Anh cười gì?"
Anh không giấu diếm, đưa thẳng điện thoại tới trước mặt cô.
Là bài cô vừa đăng trên vòng bạn bè.
Cô không khỏi buồn cười.
Tay anh nhéo nhéo trên vai cô: "Sao lại nghĩ đến đăng cái này?"
Nửa đêm, ai mà nhàm chán đến mức đăng một món đồ chơi gấu nhỏ lên, cho nên bài đăng này nhìn có vẻ bình thường, cẩn thận xem xét một chút là có thể nhìn ra, thật ra tràn ngập bong bóng màu hồng, bảo sao Hướng Mộc Dương vừa thấy đã thông báo ngay cho anh.
Ôn Noãn cúi đầu cười trộm.
Còn có thể vì sao chứ?
Đương nhiên là bởi vì vui vẻ nha.
Ngay cả câu trả lời mọi người "Gấu con đương nhiên họ Hùng" kia, rõ ràng chính là đang hỏi lại "Các người nói xem".
Hướng Đồ Nam cúi đầu nhìn cái đầu nhỏ trong ngực, vui vẻ không thôi, trong đó còn có một chút dịu dàng.
Trước kia từng có kiểu chuyện như này, Ôn Noãn còn không kiêng dè hai chữ "bé con", đây có phải chứng tỏ rằng, trong lòng cô đã tiêu tan?
Ít nhất đã bắt đầu tiêu tan...... nhỉ.
Anh hôn xuống đỉnh đầu cô, nắm lấy tay cô ở trong chăn, nhấc ra khỏi chăn, mở camera điện thoại, đang chuẩn bị chụp, chợt nghĩ đến dưới tay mình là chăn, khoảng giờ này, rất dễ khiến người ta có liên tưởng mờ ám.
Với anh đương nhiên không sao cả, nhưng vẫn không muốn người khác có ấn tượng quá phù phiếm về Noãn Noãn.
Anh giơ cánh tay hai người lên, điều chỉnh góc độ, đặt trên nền bức tường trắng trống không.
Ống tay áo ngủ của anh trượt xuống, chụp được từ cổ tay của hai bàn tay đang đan vào nhau.
Ôn Noãn giương mắt nhìn anh: "Làm gì đấy?"
"Đăng lên vòng bạn bè." Anh cười, tạm buông tay cô ra, nhanh chóng gõ chữ.
Một bài đăng mới ra lò trong vòng bạn bè.
Ôn Noãn đủn người lên một chút, nằm sóng vai với anh, rồi kéo chăn lên che ngực lại, vươn một cánh tay trần trụi nõn nà: "Em xem nào."
Anh đưa điện thoại tới trước mắt cô.
Ôn Noãn nhìn qua, mỉm cười dụi đầu vào cổ anh: "Anh đạo văn nhé, hay là cóp nhặt, ít nhất cũng là cùng văn phong nhỉ?"
Anh cười: "Đây là hưởng ứng lời kêu gọi của bạn gái."
Ôn Noãn lại cười, ngẩng đầu trừng anh: "Thật không biết xấu hổ. Cho em xem lại."
Anh đăng là: Noãn bé con nhà tôi.
Bài trước của Ôn Noãn, Hướng Đồ Nam chỉ có thể nhìn được những bình luận của bạn chung của hai người, bài này của anh, mở công khai cho toàn bộ bạn bè trên Wechat, rất nhanh đã có lượt thích cùng bình luận liên tiếp không ngừng.
Người không thân, thì chỉ like một cái, thân thiết hơn, là bắt đầu hỏi anh có phải có bạn gái hay không, Noãn bé con là ai, nhao nhao đòi xem ảnh người thật.
Ba người đã từng gặp Ôn Noãn, đều đang ha ha ha, cười anh cuối cùng cũng không nhịn được mà show ân ái, đồng thời khoe khoang trước mặt bạn bè chung: Đã từng gặp, vô cùng xinh đẹp.
Ôn Noãn ở trong đám đông nhấn thích làm người ta hoa cả mắt kia, nhìn thấy "Đông Dương" và "Lưu Thư".
Tất nhiên, nhất rồ nhất, vẫn là đám bạn học cấp ba mới vừa bị hai chữ "Họ Hướng" oanh tạc kia.
Ấn tượng của đám bạn học về mối quan hệ của hai người bọn họ, vẫn chỉ dừng ở buổi sáng ngày hôm đó, tên miệng rộng Hướng Mộc Dương kia oang oang khắp nơi "Anh hai với chị dâu tôi hôn nhau", nhưng tin tức có phải sự thật không, vẫn còn là nghi vấn, suy cho cùng thì hồi đó bộ dáng của hai người cũng không đúng lắm, cho nên mọi người mới cố ý thử hỏi thử ở bài đăng kia của Ôn Noãn.
Bài đăng ngắn gọn lại còn đáp đối của anh xuất hiện, tương đương với một thông báo chính thức trực tiếp.
Vì thế dưới phần bình luận là như thế này.
-- Biết ngay là hai ngươi phải về với nhau.
-- Hướng nhị, mời khách! Mời khách!
-- Noãn bé cưng [ che miệng cười ]
Con nhóc Chúc Yến Phi kia là thẳng thắn nhất: Muộn như vậy còn ở cạnh nhau, đang ở chung trên một chiếc giường hả?
Lận Lân liền nói cô ấy: Đến bạn trai cũng không có, sao mà cậu biết được?
Cung Minh Khiêm lần nữa cho thấy khía cạnh vững vàng của mình: Vào nhóm chat đi, mọi người!
Phần phật một cái, cả đám người sau đó người trước người sau chen vào "Đúng lúc là bạn cùng lớp".
Mọi người thật sự là vui mừng đến điên rồi.
Nhóm bạn này, đều là những người chơi rất thân với hai người họ, nhìn hai người thân thiết hơn, nhìn hai người đường mật ngọt ngào, lại nhìn hai người chia tay.
5 năm nay, bọn họ từng thổn thức, từng tiếc nuối, cũng từng mong ngóng. Ngóng trông hai người bọn họ có thể làm lành.
Bây giờ hai người bọn họ thật sự làm lành, mức độ kích động của những người khác, cũng không hề thua kém hai đương sự chút nào.
Trong nhóm thật sự giống như đang ăn Tết.
Chúc Yến Phi đầu tàu gương mẫu, nhanh chóng nhắn một câu: Tôi lại tin tưởng vào tình yêu. Trong nháy mắt, những câu trêu ghẹo trêu chọc, biểu tượng cảm xúc ném ra, nhất quyết phải bắt hai người bọn họ thành thật khai báo, muốn hai người bọn họ phát biểu cảm nghĩ, thật sự lũ quỷ múa loạn, cực kỳ hỗn loạn.
Ôn Noãn xem mà cười khanh khách, đang định mở lời nói vài câu, thì điện thoại bị Hướng Đồ Nam cướp đi.
Hướng nhị: Các cậu nói chuyện đi nhé, chúng tôi ngủ đây.
Nói xong bỏ điện thoại sang một bên.
Ôn Noãn duỗi tay lấy lại: "Này, em còn chưa nói được câu nào."
Ánh mắt anh đảo qua hai cánh tay trần trụi nõn nà của cô, ý vị sâu xa mà cười hỏi: "Em muốn nói gì? Cơ thể gần nhất..."
Cô bịt chặt miệng anh, vặn người muốn áp chế anh.
Chăn trên ngực trượt xuống, một màu trắng làm người ta hoa mắt.
Ôn Noãn muốn bịt miệng anh, lại muốn túm lấy chăn, trong lúc tay chân luống cuống, bị anh nắm lấy eo, ôm lên người mình.
Ôn Noãn sợ hãi, không màng phải bịt miệng anh, cũng từ bỏ túm chăn, hai tay qua hai sườn cơ thể anh chống xuống giường: "Đè lên anh rồi."
Góc độ này......
Cảnh đẹp nhất trải ra trước mặt anh, không bị che lấp, nhìn không sót thứ gì.
Toàn thân anh như thiêu cháy, thiêu đến cổ họng khô khốc, muốn gọi cô, môi mấp máy, phát không ra tiếng.
Ôn Noãn bất giác cắn môi.
Yên lặng đối mặt, nhiệt độ trong phòng tăng lên một chút.
Hai tay của anh đỡ lấy hai vai cô. Lòng bàn tay thật nóng, Ôn Noãn hơi run run, khuỷu tay mềm nhũn, chút nữa thì không giữ chống đỡ được.
Khóe mắt anh chợt cong lên, mỉm cười với cô.
Trong đôi mắt cười kia, như có vô số ngôi sao đang nhấp nháy.
Ôn Noãn mê muội, mơ mơ màng màng mà nghĩ: Mẹ ơi, đẹp trai chết người rồi!
--
Ngày hôm sau là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ dài.
Khi Ôn Noãn ngáp dài tỉnh dậy, trời đã sáng choang.
Khuôn mặt của Hướng Đồ Nam ở mép giường, người của anh ngồi ở trên tấm thảm cạnh giường, một tay nâng má, nhưng không hề nhúc nhích mà nhìn cô chằm chằm.
Ôn Noãn vẫn đang buồn ngủ mỉm cười, người còn hơi mơ màng: "Mấy giờ rồi?"
"Hơn 8 giờ một chút."
Đã muộn vậy rồi à.
Cô duỗi người trong chăn mỏng, muốn ngồi dậy, thấy anh như vậy, lại buồn cười: "Đây là anh làm gì đấy?"
"Nhìn em."
Môi cô lại chu thành hoa loa kèn, rõ ràng trong lòng rất chi là đắc ý nhưng bề ngoài lại rất rụt rè: "Em có gì đẹp?"
"Nhân lúc bây giơ còn trông trẻ trung xinh đẹp, nhớ cho kỹ, già rồi thì sẽ không quên."
Ý là nói cô về già sẽ trở nên xấu xí?
Xấu xa quá đi mất!
Ôn Noãn tức điên rồi, túm lấy một cái gối nện anh. Hướng Đồ Nam không trốn, sau khi đầu ăn một cú đánh, liền thấy khuôn mặt nhỏ lộ ra sau gối, thở hồng hộc: "Sao anh không né chứ? Anh bị ngốc rồi à?"
Anh không nhịn được cười, cướp gối đi, rồi nhét chú gấu bông số nhọ bị bỏ rơi cả một đêm lên trên giường.
Ôn Noãn lập tức một tay ôm gấu con vào trong ngực.
Hướng Đồ Nam đứng lên, hôn xuống cái trán của cô: "Dậy ăn sáng đi, A Thần vừa mới hẹn chúng ta đi chơi bóng."
Ôn Noãn sờ soạng cái trán.
Cô không quen không đánh răng đã hôn, về mặt này, Hướng Đồ Nam đã bị dạy dỗ rất nhiều.
Nhưng khi vừa tỉnh dậy, trên mặt cô dầu đầy mặt, sao anh có thể đưa miệng xuống chứ?
Xem ra còn phải dạy dỗ lại anh thêm mới được.
--
Ăn sáng xong, Ôn Noãn thay quần áo.
Hướng Đồ Nam đi theo vào, chủ động giúp cô lấy bộ đồ thể thao màu hồng sen.
"Bộ này, da em trắng, mặc bộ này trông đáng yêu."
Ôn Noãn hoàn toàn không có cò kè mặc cả, sau khi thay quần áo xong, rồi tùy tiện buộc nửa lớn mái tóc túm thành quả cầu trên đỉnh đầu, xoay tròn một vòng trước mặt anh.
"Thế nào?"
Anh gật đầu: "Bạn gái anh chắc chắn là số một thế giới."
Ôn Noãn: "Anh thật không biết xấu hổ."
Nhưng ngàn vạn thứ có thể đâm xuyên, riêng mông ngựa không thể đâm xuyên (*), được người trong lòng khen như thế, ai mà không vui cho được?
(*) Nguyên văn: Thiên xuyên vạn xuyên mã thí bất xuyên. (千穿万穿, 马屁不穿). Mã thí: mông ngựa. Ý câu trên là có hàng nghìn hàng vạn cách nhưng chiêu nịnh bợ là nhất
Lúc Ôn Noãn thay quần áo, Hướng Đồ Nam cũng thay một bộ thể thao màu đen.
"Không cần đội mũ à?" Ôn Noãn hỏi.
Anh lắc đầu: "Không cần."
Nhưng hôm nay trời nắng, loại nơi như sân gold kia, vẫn rất rám người nhỉ?
Cũng may, cô đã bôi kem chống nắng, chắc không có vấn đề gì lớn.
Ôn Noãn gật đầu trong lòng, kéo cánh tay Hướng Đồ Nam, vô cùng vui vẻ mà ra cửa.
Xe chạy đi không bao lâu, Ôn Noãn đột nhiên "ấy" một tiếng.
"Anh tối hôm qua......" Cô muốn nói lại thôi.
"Sao?"
"Thì là cái đó..." Cô xoay đầu, nhìn ánh nắng bên ngoài xe, khóe miệng đã không nhịn được mà nhuốm ý cười, "Không được thì chữa thôi."
Không thật sự nghi ngờ anh không được, nhưng tối hôm qua bầu không khí tốt như thế, ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, thế mà anh lại không thật sự làm chút gì đó, thật sự có hơi không hợp với lẽ thường.
Tục ngữ nói chuyện khác thường xảy ra chắc chắn có quỷ. Tên Hướng Đồ Nam này cũng không biết trong lòng đang ém chiêu lớn gì.
Không thấy mặt anh, chỉ nghe thấy anh cười.
"Muốn hả?"
Cái...... Cái gì chứ?
Có phải thẳng thắn quá rồi không?
Với lại làm như cô có vẻ còn nóng ruột không dằn lòng nổi hơn vậy.
Hai má Ôn Noãn hơi nóng, quay đầu trừng mắt nhìn anh một cái.
Tay anh điều khiển vô lăng, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười, dịu giọng nói: "Chờ thêm mấy ngày nữa."
Ôn Noãn quẫn vô cùng.
Nào có chuyện còn thêm hẹn trước như vậy chứ, đúng không?
Cảm giác như anh càng nói càng làm như cô vô cùng đói khát, thì lại nghe thấy anh nói một câu.
"Nhưng mà ở trong lòng anh, đã đem em ngủ mấy ngàn mấy vạn lần." Tạm ngừng, lại bổ sung thêm bốn chữ, "Các loại tư thế."
--
Ôn Noãn vẫn luôn cho rằng bọn họ sẽ đi đánh golf, chờ đến khi xe chạy vào hầm đỗ xe, cô mới hơi ngỡ ngàng.
"Không phải chơi bóng à?"
Hướng Đồ Nam tiện tay giúp cô tháo dây an toàn trước, theo nói: "Đúng vậy, A Thần hẹn chúng ta, chủ yếu là để em đánh bi-a."
Ôn Noãn:...... Anh ta còn thật sự cho là thật?
Ôn Noãn nghĩ không sai, Hà Chấn Thần trước đó nói tìm Ôn Noãn chơi bida, thật sự không phải là thuận miệng nói.
Gục trên người Hướng Đồ Nam quá nhiều lần, bỗng nghe nói bạn gái anh cũng biết chơi, vậy chắc chắn phải đến tìm cô đánh mấy ván. Đánh gục Ôn Noãn không có gì đáng để khoe ra, nhưng có thể thấy Hướng Đồ Nam đau lòng, mục đích của anh ta đã đạt được rồi.
Cô đi theo Hướng Đồ Nam vào một quán bar. Theo hướng Đồ Nam nói, đây là do một người bạn của Hà Chấn Thần mở, giờ này không mở cửa, để cho bọn họ chơi thoải mái.
Sau khi hai người bọn họ vào cửa, Hà Chấn Thần đang ngồi ở trên ghế chân cao trước quầy bar, nói chuyện cùng với một người bên trong không biết là ông chủ hay phục vụ.
Nghe thấy tiếng chân hai người, anh ta nghiêng người nhìn qua, lập tức nhảy khỏi ghế.
"Cuối cùng cũng đến rồi." Anh ta đã bắt đầu xoa nắm đấm xát bàn tay.
Anh ta mặc một thân màu trắng, đứng cùng với Hướng Đồ Nam mặc một thân màu đen, tựa như Hắc Bạch Song Sát.
Ôn Noãn lại mặc một màu hồng sen, hồng hồng trắng trắng, duyên dáng đáng yêu.
Mấy người họ làm quen lẫn nhau một chút, rồi dời bước đến phòng bida.
"Đánh kiểu nào?"
"Chín bi đi, nhanh." Hướng Đồ Nam thay Ôn Noãn trả lời. Chỗ này đúng lúc có một bàn chín bi.
Cô trước kia tính tình nóng nảy, thiếu kiên nhẫn, thích nhất là chơi cái này. Chia tay nhiều năm, cũng không biết trình độ hiện tại của cô, vì vậy chọn cái cô nắm chắc nhất.
Hà Chấn Thần nhướng mày: "Trong nước không đánh chín bi nhiều lắm nhỉ? Hình như bên Mỹ phổ biến hơn."
Hướng Đồ Nam vẻ "Nhìn đã thấy cậu không biết gì"; "Cậu không thấy toàn người đẹp chơi chín bi à?"
Hà Chấn Thần chẹp miệng: "Không khoe khoang thì chết à? Có bạn gái xinh đẹp thì ghê gớm đúng không." Đợi tí nữa sẽ khiến cậu khóc vì đau lòng!
"Được rồi, thì chín bi." Anh ta rộng lượng mà gật đầu một cái, sau đó lại đẩy Hướng Đồ Nam một phát, "Người không liên quan lùi ra phía sau đi, đừng làm ảnh hưởng đến phát huy của tuyển thủ chúng tôi."
Hướng Đồ Nam nhìn Ôn Noãn, chờ sau khi cô khẽ gật đầu, lui về phía sau vài bước, ngồi lên ghế bi-a, vắt chân, lần sờ lấy điếu thuốc với bật lửa ra.
Tạch một tiếng, một ánh lửa chợt lóe trên môi anh.
Thờ ơ hít một hơi, kẹp điếu thuốc vào giữa hai ngón tay, liếc Hà Chấn Thần một cái, rồi mới nhìn về phía Ôn Noãn, cong môi cười.
"Bà xã, đừng giữ mặt mũi, đánh cậu ta nằm bò!"
ttan
25/04/2021