Hướng Đông Dương vẫn bình tĩnh như thường: "Thân thể chú không tốt, đừng kích động như vậy."
"Không bình tĩnh được!" Anh cười lạnh một cái, "Dù sao em trở về cũng là vì cô ấy, đừng ai lải nhải với em những cái xa vời này kia. Tính tình em mọi người đều biết, nếu có chuyện gì xảy ra với Noãn Noãn, em cũng không biết em sẽ làm ra chuyện gì."
Có hai người một trước một sau đẩy cửa tiến vào nhà hàng, nhìn đông nhìn tây như đang tìm ai đó.
Hướng Đồ Nam nghe thấy Hướng Đông Dương gọi anh một tiếng ở bên kia, nhưng vẫn trực tiếp cúp điện thoại.
--
Ôn Noãn trang điểm xong đi ra, thấy hai người đứng bên cạnh Hướng Đồ Nam.
Không đợi đến khi cô đến gần, hai người kia đã vội vàng rời đi.
Cô một bụng hồ nghi: "Ai đấy?"
"Lên xe trước rồi nói."
Anh đứng lên, cô lúc này mới phát hiện trong tay anh nhiều hơn hai cái túi.
Chờ đến khi lên xe, anh lấy một chiếc túi cầm tay màu đỏ từ trong một cái túi đó đưa cho cô: "Chắc là hợp với giày của em."
Ôn Noãn kinh ngạc về sự cẩn thận của anh.
Lúc này anh lại lấy hai chiếc hộp nhung từ trong một cái túi khác đưa cho cô.
"Hơi vội, không có thời gian chọn cẩn thận." Anh mở chiếc hộp thứ nhất ra, từ bên trong lấy ra một sợi dây chuyền nạm ngọc.
"Kiểu váy này, có lẽ phối với chiếc vòng cổ này hợp hơn." Anh nói, "Lại đây một chút, anh đeo lên giúp em."
Ôn Noãn nín thở, hơi cúi người lại gần chút.
Hai tay của anh vòng ra sau cổ cô, đeo chiếc vòng cổ lên.
Thuận thế hôn xuống khuôn mặt cô.
Ôn Noãn mím chặt môi, không hé răng.
Anh lại lấy một chiếc hộp khác, lấy ra một đôi khuyên tai: "Biết em thích đeo kim cương, nhưng vì phối với chiếc vòng cổ này, tạm thời đổi thành đôi này."
Ôn Noãn lại ngả người về phía trước, nghiêng đầu.
Đầu tiên anh giúp cô tháo đôi khuyên cũ trên tai kia xuống.
"Noãn Noãn." Giọng nói của anh trầm thấp lại ôn nhu, ngón tay thỉnh thoảng chạm vào tai cô, động tác cũng ôn nhu, "Người nhà anh, có hơi phiền phức. Nhưng đây không phải vấn đề của em, là anh không xử lý tốt."
Tháo xuống một chiếc, lại tới bên kia.
Ôn Noãn lại nghiêng đầu sang hướng khác.
Ngón tay anh chạm vào tai cô, có thể cảm nhận được chút độ ấm của đầu ngón tay anh.
Trong lòng cô cũng có chút ấm, lại chua xót.
"Anh tạm thời có lẽ sẽ không đưa em theo đi gặp mặt họ, bởi vì không muốn để em đi lấy lòng bọn họ, không muốn em chịu uất ức."
Cả hai chiếc khuyên tai được tháo xuống xong, anh dừng lại, im lặng nhìn cô.
Lông mi Ôn Noãn khẽ run, lần đầu tiên muốn tránh đối diện khi ở cùng anh.
"Em cho anh chút thời gian." Anh nhẹ giọng nói.
Ôn Noãn chớp mắt, lại chớp một cái, nhẹ gật đầu.
Anh rốt cuộc nở nụ cười, nhìn khuôn mặt cô: "Trang điểm rồi, không dám tùy tiện hôn nữa."
Ôn Noãn cũng không nhịn được cười, nhỏ giọng nói: "Em lại dặm một chút là được rồi."
Anh nhìn môi cô, cuối cùng lại chỉ chạm nhẹ lên má cô, rồi ngậm vành tai cô, khẽ cắn và mút.
Trong lòng Ôn Noãn chua sót lại căng ra, tay không tự giác nắm áo sơ mi của anh.
"Sau này có chuyện gì cũng đừng giấu anh." Hơi thở nóng hổi của anh phả vào tai cô, "Anh thích chúng ta giống như trước đây vậy."
Mắt Ôn Noãn tức khắc nóng lên, sương mù mênh mông.
Anh thở dài: "Mí mắt còn sưng đấy, không được khóc nữa."
Lại thở dài một hơi: "Cùng anh ở bên nhau, lại khiến em khóc, sao lại thế này chứ?"
Sương mù trong mắt Ôn Noãn ngưng tụ thành nước, đảo mắt vài lần, nhưng vẫn rơi xuống.
Ngón tay anh nhẹ áp lên dưới mí mắt, kìm nước mắt rơi.
Lấy đôi khuyên tai mới ra, từng chiếc một đeo lên cho cô, cuối cùng cẩn thận nhìn cô nàng một lát, khẽ cười nói: "Noãn Noãn của anh thật xinh đẹp."
Lời khen thật trực tiếp.
Ôn Noãn vậy mà bị anh khen đến hơi thẹn thùng, khóe miệng bất tri bất giác kéo lên từ bao giờ.
"Anh thì sao? Cứ như vậy đi à?"
Anh cười thản nhiên: "Anh đổi bộ quần áo là được. Anh anh sẽ giúp anh mang quần áo đến."
Nhắc tới hướng Đông Dương, Ôn Noãn ngẩn ra một chút, lập tức thở dài nói: "Thật ra anh ấy cũng chưa nói gì. Anh ấy lại không biết nhiều chuyện trước kia của chúng ta, tất nhiên chỉ biết anh bị uất ức. Em thật sự không trách anh ấy."
Anh như trêu chọc cười nói: "Noãn Noãn bây giờ thật là tri thư đạt lý (1)."
(1) Tri thư đạt lý (知书达理): có tri thức hiểu lễ nghĩa
Lời này nghe thế nào cũng thấy hơi sai nhỉ?
Ôn Noãn phồng má, giơ giơ nắm tay lên: "Ý của anh là em trước kia càn quấy?"
Anh chỉ cười, bắt lấy tay cô, đưa đến bên môi hôn.
Hôn mu bàn tay, lại hôn lòng bàn tay, cuối cùng là ngón tay, hôn xong còn khẽ cắn đầu ngón tay.
Xúc cảm mềm mại ấm áp từ đầu ngón tay một đường lan tràn đến đáy lòng, cả người cô bất giác vừa tê vừa dại.
Trước kia anh đã rất thích hôn cô, còn giống như hôn không đủ, bắt được cơ hội là hôn, thay mọi kiểu mà hôn.
Ôn Noãn thường xuyên cảm thấy bản thân mình như một viên kẹo, nên mới có thể khiến anh như vậy.
Hàm răng buông đầu ngón tay ra, anh nâng tay cô, cười khẽ: "Tay Noãn Noãn thật đẹp."
Cảm giác tê dại này đến tận đáy lòng, Ôn Noãn bỗng thu tay lại, trái tim nhảy loạn bang bang không rõ.
Còn khẩn trương hơn so với lúc trước anh hôn lén cô.
Cô nói muốn trực tiếp khen cô, anh liền thẳng thừng như thế, không còn khen ngợi ca tụng giống hồi niên thiếu nữa, khen ngợi vòng vo, xem ra là thật sự ghi tạc lời cô nói trong lòng rồi.
Anh mỉm cười nhìn cô: "Sao lại như đang xấu hổ thế?"
Mặt Ôn Noãn càng nóng, tai nóng đến lợi hại.
Bàn tay vừa mới bị anh hôn kia từ đầu ngón tay đến cả bàn tay đều tê dại, trái tim nhảy bùm bùm như muốn nhảy ra ngoài.
Thật sự đúng lúc ấy còn rung động hơn.
Ánh mắt anh vẫn luôn dừng trên người cô, tựa vui vẻ, lại tựa cảm thán: "Noãn Noãn bây giờ lại có chút giống cô gái nhỏ rồi."
Tuy rằng chỉ hơn kém nhau chưa đến một tuổi, về phương diện tình yêu, anh đủ để làm thầy của cô.
Sáng sớm năm đó, anh vừa tỏ tình, cô đã đáp ứng ngay.
Khi đó cô thật sự chưa thông suốt, hơn nữa tính tình còn quá trẻ con-- bởi vì thích chơi với anh, cho nên thích anh.
Cho dù là hai năm ở bên nhau sau đó, tình cảm của cô đối với anh, cũng ẩn chứa một chút tình nghĩa anh em.
Nhưng thật ra cách 5 năm này, anh rốt cuộc cũng thấy được sự e lệ, ngượng ngùng từ trong mắt của cô gái nhỏ trước tình yêu nam nữ.
Anh không còn lỗ mãng xúc động như thời thiếu niên nữa, trưởng thành hơn nhiều, Noãn Noãn của anh, có lẽ đến lúc này, mới tính là chân chính thông suốt.
Giờ khắc này, Hướng Đồ Nam thậm chí có chút đắc ý cùng thỏa mãn.
Từ một cô gái nhỏ ngây ngô thơ dại cho đến tận bây giờ, anh luôn là duy nhất trong thế giới tình cảm của cô.
"Nói với em chuyện này." Anh ho nhẹ một tiếng, vẫn là nhắc tới chuyện tối nay, "Buổi đấu giá tối nay, là do bố của Lộ Trình Trình tổ chức. Lộ Trình Trình học âm nhạc, chuẩn bị về nước, đây là bố cô ta vì cô ta mà tổ chức."
Buổi tiệc đấu giá này trên danh nghĩa là tổ chức vì để giúp đỡ trẻ em câm điếc, cho nên mang tên "Tình yêu lớn là âm thanh", cũng là gắn với chuyên ngành của cô ta, nhằm nâng tầm giá trị con người Lộ Trình Trình.
Có đôi khi lòng tham con người chính là như vậy, ham danh, ham lợi, ham địa vị, hận không thể chiếm hết mọi lợi thế.
"Cho nên cô ta tối nay chắc sẽ cực kỳ nổi bật." Dừng một chút, anh vẫn nói ra nửa câu sau, "Mấy năm nay, bố mẹ anh cùng bố mẹ cô ta, vẫn luôn muốn tác hợp hai bọn anh."
Lúc chuẩn bị buổi đấu giá, anh còn chưa bị thương, nhà họ Lộ đã nhiều lần mời anh về nước, chính người nhà anh cũng yêu cầu anh nhất định phải có mặt.
Sau đó anh bị thương, người hai nhà đều cho rằng anh sẽ không về, đều rất thất vọng, cho nên mấy hôm trước anh về nước, làm cho người nhà họ Lộ rất vui mừng.
Bọn họ đều tưởng rằng anh vì Lộ Trình Trình mới trở về.
Ôn Noãn "Ừ" một tiếng, không mở miệng.
Cô có ấn tượng với Lộ Trình Trình, nhưng cũng không phải ở lần đầu tiên gặp mặt.
Hồi cấp ba ấy lần đầu tiên gặp, Lộ Trình Trình ở trong mắt cô chính là một nữ sinh thích Hướng Đồ Nam xinh đẹp, văn nhã nhưng có chút không phóng khoáng. Khi đó cô bạn bè đông đảo, lại không cùng Hướng Đồ Nam ở bên nhau, đối với kiểu nữ sinh chỉ mới gặp có một lần này, căn bản không thực sự để ý.
Khiến cố ấn tượng sâu sắc, là lần thứ hai.
Trong một triển lãm xe, cô là người mẫu xe, Lộ Trình Trình là người xem triển lãm.
Bên người cô ta có một người đàn ông trẻ tuổi, nhìn mặt, có lẽ là anh trai cô ta hay sao đó.
Thật ra loại triển lãm xe này, có người là thực sự đến xem xe, nhưng cũng có rất nhiều người đến là vì những người mẫu xe trẻ tuổi xinh đẹp, quần áo lại tương đối hở hang các cô.
Khi Lộ Trình Trình đi đến bên cạnh cô, Ôn Noãn đang bị một tên đàn ông trung niên bụng to dầu mỡ dung tục quấy rầy, rồi lại gượng ép vì đạo đức nghề nghiệp mà không thể không duy trì nuj cười với tên kia.
Cô cũng không mù, nhìn ra được sự khinh thường trong mắt Lộ Trình Trình.
Sau đó Lộ Trình Trình cùng người nọ bên cạnh cô ta thì thầm vài câu, người nọ liếc nhìn Ôn Noãn một cái, cười như không cười tiến đến.
Có lẽ là quen biết, người nọ vừa đến gần, tên đàn ông trung niên dầu mỡ kia liền rất thức thời bỏ đi.
Sau đó lúc bị Lộ Chinh Trình quấy rầy, Ôn Noãn mới biết anh ta quả nhiên là anh trai Lộ Trình Trình.
Ngay lúc đó Lộ Chinh Trình cũng không nói lời nào với Ôn Noãn, chỉ vẫn luôn cười như không cười mà nhìn chằm chằm cô, đánh giá cô từ trên xuống dưới, đặc biệt là ngực cô.
Cuối cùng anh ta đột nhiên lấy ra một tấm danh thiếp, nhét thẳng vào cổ áo cô.
"Có hứng thú với tôi, thì gọi số điện thoại này."
Ôn Noãn vẫn nhớ kỹ nụ cười lúc đó của hai anh em nhà họ Lộ.
"Có người ở nhà cao, có người ở mương sâu, có người vẻ vang vạn trượng, có người một thân rỉ sắt", một ngày nào đó, bạn sẽ hiểu, trên đời này, có nhiều người sống nhẹ nhàng hơn bạn.
Họ đã thắng bạn ngay từ điểm xuất phát.
Bạn nỗ lực phấn đấu, họ lại dễ như trở bàn tay, thậm chí vứt bỏ như rẻ rách.
Sau đó Lộ Chinh Trình quấy rầy cô rất lâu.
Có lẽ Hướng Đông Dương thật sự ghét cô, anh ấy đang âm thầm để ý anh ta, nhưng trên chuyện này, lại không lập tức ngăn cản.
Mãi cho đến khi Ôn Noãn thật sự không thể nhịn được nữa, hất cho Lộ Chinh Trình một chén rượu, Lộ Chinh Trình tuyên bố phải chơi chết nàng.
Ôn Noãn bây giờ mới hiểu được, ác ý của hai anh em nhà họ Lộ đối với cô, cũng không phải bởi vì lần gặp nhau vội vàng năm đó, mà là bởi vì hai người bọn họ đem Hướng Đồ Nam trở thành vật sở hữu nhất định phải có được của Lộ Trình Trình.
"Tối nay bọn họ chắc chắn còn muốn tác hợp bọn anh. Không ngờ em cũng đi, anh vốn đã tính toán tốt phải ứng phó như thế nào." Trong ánh mắt anh lại có chút tội lỗi, "Nếu em không thích, lát nữa cùng anh vào với nhau, đi bên cạnh anh. Nhưng mà anh vốn có dự định khác. Nhà anh giữa tháng sau để chào đón anh trở về, sẽ có một buổi tiệc rượu. Ngày đó anh là nhân vật chính, anh vốn dĩ định ngày đó mang em đến, nói cho mọi người, anh có bạn gái, đừng nhớ thương."
Trên sân nhà của anh công khai thân phận của cô, mới đủ long trọng, mới càng chính thức.
Đây có lẽ cũng coi như là lòng hư vinh nhỏ bé của một người đàn ông khi đối diện với người phụ nữ mình yêu.
Muốn làm cho cô nổi bật, muốn làm cho cô được người ta chú ý, được người ta hâm mộ.
Anh thật sự không giống trước kia nữa.
Bởi vì nghĩ đến anh em nhà họ Lộ làm dậy lên chút không vui, lại bởi sự săn sóc của anh mà lập tức sụp đổ tan tành.
Vành mắt Ôn Noãn ửng đỏ, cắn môi, như giận như mừng: "Ai nhớ thương anh chứ, không biết xấu hổ."
Anh rướn người, nắm lấy tay cô: "Anh không cần người khác nhớ thương. Anh chỉ cần Noãn Noãn nghĩ đến anh. Thế, lát nữa chúng ta cùng nhau vào."
Ôn Noãn nhớ lại một chút chuyện cũ thời cấp ba, cười tinh nghịch: "Không. Lát nữa hai ta giả vờ không quen biết."
21/02/2021
ttan