Mặc kệ có khó khăn bao nhiêu, bây giờ chỉ còn lại bên phía Hà Chấn Thần, bất kể thế nào cũng phải thử một chút.
Nhưng mà anh ta bây giờ vẫn luôn tránh không gặp người bên cô, cho dù Ôn Noãn ăn nói khéo léo như thế nào, cũng là anh hùng không đất dụng võ (1).
(1) Anh hùng không đất dụng võ (英雄无用武之地): người có tài nhưng không có điều kiện để bộc lộ, thể hiện tài năng nên đành bó tay bất lực
Phải nghĩ cách gặp mặt Hà Chấn Thần một lần.
Ôn Noãn nhanh chóng xem lại tư liệu về Hà Chấn Thần này một chút.
Hà Chấn Thần, 24 tuổi, sinh ra tại Hong Kong, lớn lên ở Mỹ, đây có thể là lý do, người này rất kém tiếng Trung, thích người khác dùng tiếng Anh hoặc tiếng Quảng Đông giao tiếp với anh ta. Ngoài ra, anh ta rất thích thể thao, tennis, bida, cưỡi ngựa, đánh golf, lặn, leo núi, vân vân, còn thích du lịch khắp nơi,kết bạn, đặc biệt là phụ nữ xinh đẹp. Còn có, theo lời bạn bè quanh anh ta, tính cách Hà Chấn Thần rất kỳ quái khó lường, thích nói đùa, đặc biệt lấy đùa cợt người khác làm vui.
Thoạt nhìn cũng không giống như người một doanh nhân có nề nếp, đã nói là làm như người bình thường tưởng tượng.
Ôn Noãn xem lại tư liệu xong, nâng cổ tay nhìn thời gian, chào hỏi với Trần Kỳ, cầm chìa khóa xe lên vội vàng đi ra ngoài.
Chắc còn kịp đi sang bên Trang Sức Z một chuyến.
Đến dưới tòa nhà nơi Trang Sức Z tọa lạc, Ôn Noãn mới gọi điện cho trợ lý của Hà Chấn Thần, sau khi giới thiệu bản thân, cô đưa ra đề nghị muốn gặp anh Hà, để nói về dự án Dương Lưu Thư làm đại ngôn kia.
Đối phương nói anh Hà không ở công ty.
Ôn Noãn cười nói: "Chúng tôi cũng đã ở dưới công ty các anh, đến đây một chuyến, nếu đến cửa công ty các anh cũng chưa vào, tôi đi lúc này thật sự không lịch sự. Không thì anh giúp một chút, cho tôi đi lên một chuyến, nói không chừng anh Hà đúng lúc đấy lại trở về thì sao?"
Bên kia do dự một lát, nói: "Cái đó, vậy cô Ôn đi lên ngồi đi."
Ôn Noãn áp sự vui sướng trong lòng xuống, hít sâu một hơi, bước nhanh vào cửa lớn tòa nhà, lên trên.
Không hổ là kinh doanh hàng xa xỉ, công ty trang hoàng rất phù hợp với định vị sản phẩm.
Vị trợ lý kia mời cô vào phòng tiếp khách.
Đối phương ước chừng trên dưới 40 tuổi, dáng người trung bình, đường râu rồng (2) hơi sâu, toàn thân hiện lên một vẻ khôn khéo giỏi giang.
(2) Đường râu rồng, tiếng trung là 法令纹 - pháp lệnh văn: thường sẽ xuất hiện khi bạn cười, là hai đường nếp nhăn bắt đầu từ mũi và cong xuống hai bên miệng
"Thật xin lỗi, anh Hà có việc ra ngoài, không có ở công ty."
Ôn Noãn không hề cảm thấy thất vọng, thật ra từ khoảnh khắc trợ lý đồng ý cho cô đi lên, cô đã cảm thấy mọi chuyện bắt đầu không tệ.
Cô mỉm cười, tuy rằng biết là vô ích, nhưng vẫn giải thích lý do đến đây với người trợ lý kia.
Cô cũng không nói quá phức tạp, bởi vì nói đi nói lại, Trần Chí Quân chắc chắn đã nói rất nhiều.
Ôn Noãn chỉ đơn giản biểu đạt một chút xin lỗi, rồi đưa ra bản kế hoạch mới, nhân tiện còn cung cấp danh sách ba người phát ngôn mới cho đối phương tham khảo.
Đều là ngôi sao nữ rất có sức ảnh hưởng trong giới, hơn nữa đồn đại đều không tồi, trên cơ bản ngoại trừ không có bạn trai giàu có quyền lực, những mặt khác đều không thua kém gì Dương Lưu Thư.
Trợ lý vẫn luôn yên lặng lắng nghe, cho đến khi Ôn Noãn nói xong câu cuối cùng.
"Chuyện này bây giờ hoàn toàn do anh Hà quyết định." Anh ta cười đến rất ôn hòa, "Thực xin lỗi, cô Ôn, tôi không có quyền quyết định bất cứ điều gì. Nhưng mà tôi sẽ đem hết thành ý của các cô báo cáo lại cho anh Hà."
Ôn Noãn hiểu ý mà mỉm cười, rồi uống mấy ngụm trà, sau đó tỏ ý cảm ơn lại lần nữa, đứng dậy chào tạm biệt.
Khi ra khỏi tòa nhà, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Mặt tường kính phản chiếu ánh hoàng hôn, cả tòa nhà đều biến thành màu cam ấm áp.
Không biết bên trong tòa nhà này, có phải có một đôi mắt trốn trong chỗ tối đang nhìn chằm chằm cô hay không?
Cô cũng không nắm chắc, chỉ chợt có suy nghĩ này, nếu Hà Chấn Thần đúng như tư liệu thích người đẹp, lại thích bắt người khác làm trò cười, cô thật sự hy vọng anh ta có thể cho cơ hội trêu đùa cô một lần.
--
Ôn Noãn đi rồi, trợ lý mở ra một cách cửa ẩn trong phòng tiếp khách, đi vào một văn phòng lớn.
"A Thần." Anh ta đang nói tiếng Quảng Đông, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ.
Người thanh niên từ phía cửa sổ sát đất xoay người, nhướng mày cười về phía trợ lý, dùng tiếng Quảng Đông nói: "Người đẹp này tôi thích. Bên phía Tầm Nhìn Mới rốt cuộc lọt mắt một lần, biết phái một người đẹp đến đây." Anh ta đi đến ghế xoay ngồi xuống, hai chân vắt chéo đặt lên bàn làm việc màu mận chín sẫm, hai chân bên trên từng cái đặt xuống, "Tuy rằng tôi sẽ không thay đổi chủ ý, nhưng mà tôi muốn chơi cùng người đẹp. Chú Diệu, chú gọi cho cô ấy, hẹn cô ấy ngày mai tới công ty đi."
--
Ôn Noãn lái xe được nửa đường, nhận được điện thoại của trợ lý Hà Chấn Thần.
Đối phương rất dứt khoát, nói Hà tiên sinh vừa về công ty, sau khi nghe thấy Ôn Noãn đến đây, hẹn cô 9 rưỡi sáng sớm ngày mai đến công ty gặp mặt nói chuyện.
Cúp máy, Ôn Noãn lái xe, rồi vẫn không nhịn được véo mạnh ấm áp chính lái xe đâu, lại vẫn là không nhịn xuống vung mạnh tay.
Yes!
Cô đã đánh cược rồi mà!
Cô vội vàng trở về công ty, sửa chữa kế hoạch suốt đêm, sáng sớm hôm sau, Ôn Noãn mang theo kỳ vọng tha thiết của Trần Kỳ, đến Trang Sức Z.
Hẹn lúc 9 rưỡi, để tránh trên đường xảy ra điều ngoài ý muốn, Ôn Noãn cố ý đi sớm, vừa đến dưới Trang Sức Z, điện thoại Ôn Noãn reo lên.
Lúc này là một dãy số lạ, trước khi bắt máy, không biết tại sao đã có một loại sự cảm.
Người này có thể là Hà Chấn Thần.
Điện thoại được kết nối, một giọng nam khó nghe vang lên bên kia.
"Cô Ôn, chào buổi sáng, tôi là Hà Chấn Thần. Thật là ngại quá, tôi không nói tiếng Trung tốt lắm."
Đúng như dự đoán của cô.
Ôn Noãn vội dùng tiếng Quảng Đông nói câu "Chào anh", lại nói "Tôi đại khái cũng hiểu một chút tiếng Quảng Đông, anh nói bằng tiếng Quảng Đông cũng là được."
Trước kia có vài bạn học và bạn bè là người Quảng Đông, Ôn Noãn bất giác đã học theo họ nói tiếng Quảng Đông.
Nhưng rất kỳ quái, cô ở Thượng Hải 5 năm, lại không thể học được tiếng nơi này.
Hà Chấn Thần kêu lên một tiếng: "Thật tốt quá!" Sau đó anh ta hắn liền bắt đầu bô bô nói một tràng tiếng chim, "Cô Ôn, cô vẫn chưa xuất phát đi đâu nhỉ? Thật nại quá, tôi nhất thời ngứa tay, chạy đến phía núi Xa. Câu lạc bộ Golf núi Xa có biết chứ, làm phiền cô đến đây tôi, không sao chứ?"
Ôn Noãn không tiếng động mà thở ra, nhịn lại mỉm cười: "Không sao. Tôi sẽ đến ngay."
Hà Chấn Thần ở bên kia cười, gần kết thúc còn nói một câu: "Giọng cô thật em tai, cô Ôn."
Ôn Noãn:...
Chặng đường hơn một tiếng một chút, Ôn Noãn cuối cùng cũng gặp được Hà Chấn Thần.
Anh ta mặc một người màu trắng, trên đầu còn đội một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, trong tay cầm gậy golf, cái loại tư thế cùng biểu cảm này, khiến Ôn Noãn nghĩ tới Hướng Đồ Nam.
Nhìn thấy Ôn Noãn đến, lập tức vươn tay phải: "Hân hạnh được gặp, cô Ôn. Cô đẹp y như tưởng tưởng của tôi."
Ôn Noãn vươn tay bắt tay với anh ta: "Cảm ơn."
Hà Chấn Thần đánh giá Ôn Noãn một lần từ trên xuống dưới, rồi ngẩng đầu nhìn lên trời, khóe miệng nhếch lên, cười.
"Hôm nay mặt trời lớn như vậy, cô Ôn có cần đội mũ không? Tôi sợ làm cô bị rám nắng."
Ôn Nãon đã đoán đại khái được người này là kiểu người nào, lần này gọi cô đến đây, khả năng rất lớn chỉ là trêu đùa cô.
Cô cười nói cảm ơn: "Cảm ơn anh Hà quan tâm, phơi một lát cũng không quan trọng."
Hà Chấn Thần chỉ cười.
Bộ dáng anh ta khi cười, càng giống Hướng Đồ Nam, đều rất phóng đãng không kiềm chế được, bất cần đời.
"Giờ cũng đã 10 giờ rồi, chắc đã ăn sáng rồi nhỉ."
Ôn Noãn gật đầu.
"Vậy thì tốt." Anh ta tùy tiện vung gậy golf vài cái, "Cô Ôn đánh cùng tối mấy hiệp, được không?"
Ôn Noãn nén lại tính tình cười theo, nhìn thảm cỏ xanh đằng xa: "Trong mắt người bình thường như nhau, golf là môn thể thao người có địa vị như anh đây yêu thích. Thật sự xin lỗi, anh Hà, tôi không biết cái này. Nhưng mà, nếu anh cũng có hứng thú với bida, tôi vậy thật ra có thể cùng anh chơi vài ván."
Cô có thể đánh bida, là do Hướng Đồ Nam dạy.
Khi đó cô rất thích ganh đua háo thắng, vì thắng anh, thậm chí có thể trốn học để điên cuồng luyện tập.
Hà Chấn Thần nhướng mày, rõ ràng bị gợi lên hứng thú.
"Đáng tiếc hôm nay thời gian không cho phép, tôi chốc nữa phải đi thăm một người bạn. Lần sau đi, lần sau chúng ta lại hẹn, được không, cô Ôn?"
"Hân hạnh của tôi."
Hà Chấn Thần chỉ vào đằng xa: "Vậy mời cô Ôn xem tôi đánh nhé. Có người đẹp như cô xem, tôi cảm thấy hôm nay tôi nhất định có thể phát huy hơn người thường."
Ôn Noãn không phải không nghe ra lời nói đùa giỡn của anh ta, lại ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ cười nói: "Thật sự vinh hạnh có thể thưởng thức cái gì mới là phong thái. Tôi tin rằng tôi sẽ là một khán giả thật tốt."
Cô đi theo sau Hà Chấn Thần, nhìn anh ta bày bố tư thế, vung gậy, một gậy đánh lên quả bóng nhỏ màu trắng lên đồi quả (3), rồi một gậy đẩy bóng vào lỗ.
(3) Đồi quả (果岭) hay putting green: khoảng cỏ mềm cắt ngắn để đánh gôn.
Anh ta ha ha cười: "Quả nhiên có người đẹp ở bên cạnh xem có khác."
Ôn Noãn khoanh tay đứng bên cạnh, mặt trời phơi cô đến toát mồ hôi trên chóp mũi, trên trán cũng có mồ hôi toát ra, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười, không sốt ruột cáu gắt, không hề vội vàng có ý tìm anh ta nói chuyện chính.
Cuối cùng lại thành ra là Hà Chấn Thần thiếu kiên nhẫn.
Anh ta ném gậy golf lên thảm cỏ, co một chân lên, mũi chân chạm đất, nhàn nhã mà đánh giá Ôn Noãn.
"Cô Ôn, tôi còn tưởng rằng cô tìm đến, là vì nói về chuyện kia."
Ôn Noãn nhoẻn miệng cười với anh ta: "Con người của tôi, vẫn biết thức thời, dù sao cũng phải chờ anh Hà tận hứng mới được. Huống hồ chúng ta ở chỗ này, sao đủ để biểu đạt thành ý của Tầm Nhìn Mới chúng tôi, nếu anh có yêu cầu gì, tôi lập tức gửi kế hoạch đã sửa đổi đến cho anh."
Hà Chấn Thần nhìn cô, trầm mặc vài giây, xua tay.
"Tôi tạm thời cũng không muốn xem. Nhưng mà cô Ôn, cô thật một người rất thú vị."
"Cảm ơn đã khen."
Hà Chấn Thần thở dài: "Quên đi, nóng quá, đánh nữa cũng không thú vị. Đúng rồi, cô Ôn, có thể nhờ cô giúp một chút không?"
--
Oon Noãn cảm thấy chuyện này rất điên rồ, nhưng cô hiện tại thật sự đang ngồi trên xe Hà Chấn Thần, chuẩn bị cùng anh ta đi bệnh viện thăm hỏi một người bạn của anh ta.
Còn xe của cô, Hà Chấn Thần đã sắp xếp người giúp lái về.
Mà nguyên nhân cô lên chiếc xe này là, người bạn của Hà Chấn Thần kia luôn mắt cao hơn đỉnh, anh ta trước kia quen nhiều bạn gái, đều bị người nọ chê không đủ xinh đẹp. Hà Chấn Thần sau khi nhìn Ôn Noãn, nhận thấy nàng rất phù hợp với thẩm mỹ của người bạn kia, cho nên anh ta muốn mượn cô đi lấp liếm, đánh vào mặt người bạn kia.
Chỉ hơn một giờ ở chung, Ôn Noãn đã biết anh Hà này đúng như thông tin trên tư liệu, là người không đùa vui sẽ chết.
Cô bất đắc dĩ mà theo anh ta lên xe, lại theo anh xuống xe, vào thang máy, đi qua một đoạn hành lang cực yên tĩnh, dừng lại trước một cánh cửa.
Đây là bệnh viện tư nhân, nhìn hoàn cảnh, người bạn này không giàu cũng sang.
Hà Chấn Thần rất vui vẻ, trước khi đẩy cửa đi vào thở dài với Ôn Noãn một tiếng.
"Tôi vào trước, chờ tôi gọi cô, cô lập tức đi vào, tranh thủ chọc mù mắt chó cậu ta."
Ôn Noãn thật sự nhịn không được, mím chặt môi, mới không để mình cười đến quá khoa trương.
"Được, anh Hà."
Hà Chấn Thần đẩy cửa đi vào, Ôn Noãn mơ hồ nghe được anh ta dùng tiếng Anh cùng người bên trong chào hỏi, lại bắt đầu khoe bạn gái mới của anh ta, sau đó cô nghe thấy anh ta gọi mình.
"Vào đi."
Ôn Noãn cố nén cười, hết sức làm mình có vẻ rụt rè một chút, đẩy cánh cửa trước mắt kia, đi vào.
Cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy trên giường bệnh, người ngồi dựa ở đầu giường kia.
Mà người kia, cũng đang nhìn về phía này của cô.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, hai người đều không khỏi bật cười.
27/12/2020
ttan