Hàn Kiều Kiều cũng cảm thấy ngượng ngùng, lẩm bẩm nói: "em cũng không biết, gần đây tâm trạng rất khó chịu." Kỳ thật trong lòng cô cũng cảm thấy chính mình gần đây rất lạ , nghĩ, có phải hay không sắp tới ngày?

Hàn Dực nắm lấy tay cô kéo đến bồn rửa tay bên cạnh, nói: "Tâm tình không tốt liền không cần nấu cơm, ca ca mượn một dì nấu cơm tới được không."

Nấu cơm thường do Tiêu Giản làm, nhưng là Hàn Kiều Kiều cũng thường xuyên cướp làm, Hàn Dực không hy vọng nhìn đến cô vất vả, chính là mỗi lần thấy cô làm đến vui vẻ, lời nói tới bên miệng lại không tự chủ được nuốt trở vào. Hắn đại khái biết tâm tình của cô ,nghĩ làm nhiều một ít, chứng minh chính mình một ít, nhưng kỳ thật...... Đối hắn mà nói, chỉ cần cô bình an không có việc gì làm bạn ở bên người mình , vậy là đủ rồi.

Trước kia, cô là Hàn gia đại tiểu thư, sau này, cô vẫn như cũ là đại tiểu thư, hắn không muốn làm cuộc sống của cô bị kìm hãm ở nơi vô cùng vô tận việc tầm thường này , cho dù muốn hãm sâu trong đó, cũng không nên là ở độ tuổi này. Cô còn trẻ, cô nên sống thật tùy ý......

Tiêu Giản cùng Carrey buổi sáng đi lao động trung tâm, hiện tại cũng nên trở lại...... Hàn Dực trong đầu suy tư kế hoạch tiếp theo , chậm rãi nói: "em cũng không cần lo lắng người xa lạ sẽ ảnh hưởng đến chúng ta, chỉ bảo dì ấy tới vào thời gian nấu cơm thôi ."

Hàn Kiều Kiều mặc hắn rửa tay cho mình , nhu nhu mềm mại nói: "Chính là người ta muốn làm cơm cho anh ăn nha."

Hàn Dực nghe xong, cảm giác ngực dường như bị cái gì  lấp đầy, ấm áp. Hắn dán vành tai cô nói: "Ca ca không muốn thấy em nấu cơm cho người đàn ông khác , làm sao bây giờ?"

Hàn Kiều Kiều nhấp môi cười, xoắn đến xoắn đi, không nói.
Ngôn Tiếu ở nhà chính đứng ngồi không yên, vẫn luôn chú ý động tĩnh trong phòng bếp , nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cười thanh thuý của Hàn Kiều Kiều, trong lòng mới thoáng yên ổn chút. Âm thầm nghĩ, tiểu nha đầu thoạt nhìn ngoan ngoãn, thật dễ nóng nảy, mọi người bên trong cũng chỉ có Hàn ca có thể dỗ được cô. Quả nhiên là nhà mình nuôi  nhà mình hiểu a.

"Tiêu Giản cùng Carrey đâu?" Lục Trường Uyên lấy một nắm hạt dưa trên bàn, vừa ăn vừa hỏi. Đã tới giữa trưa, ngày thường thời gian này, Tiêu Giản đã bắt đầu chuẩn bị nấu cơm, Carrey vào phòng bếp phụ hắn , rửa rau linh tinh, Ngôn Tiếu cũng sẽ giúp đỡ.

Ngôn Tiếu nhìn nhìn bên ngoài, trả lời: "sẽ nhanh trở lại đi? Hôm nay buổi sáng Hàn ca nói bọn họ đi tìm  người giúp việc, sau này chuyên quản nấu cơm." Tiêu Giản hiện giờ cũng có tốc độ dị năng, lại đem thời gian chậm trễ ở trong phòng bếp, thật sự có chút không thích hợp, chỉ là bọn hắn nhất thời cũng không có biện pháp khác, trừ bỏ Tiêu Giản cũng chỉ có Hàn Kiều Kiều nấu cơm, chính là chẳng lẽ lại để cô gái nhỏ cả ngày bận việc nấu cơm cho mấy người đàn ông bọn họ ? Đừng nói Hàn ca luyến tiếc, chính là bọn họ cũng không nỡ .

Tìm người giúp việc đã sớm được xác định tốt, chỉ là Bắc Thành căn cứ này ngư long hỗn tạp, không biết có thể hay không tìm được người thích hợp.

Căn cứ tuy rằng rất lớn, rốt cuộc cũng chỉ là khu trung tâm khai phá, diện tích lớn nhỏ khẳng định không thể cùng thành thị đánh đồng, từ nơi bọn họ ở , đi một chuyến lao động trung tâm, đi đường chỉ cần mười lăm phút thời gian. Tiêu Giản cùng Bạch Khải Thụy buổi sáng 9 giờ liền ra cửa, nhưng vẫn chậm chạp không về, 12 giờ mới rốt cuộc trở về.
Lúc Tiêu Giản cùng Bạch Khải Thụy vào nhà , Ngôn Tiếu cùng Lục Trường Uyên đang lấy hạt dưa ăn cho đỡ đói.

"Các cậu cuối cùng cũng đã trở lại!!!" Ngôn Tiếu ném ra một đống mảnh vụn rác , "Tôi đều sắp chết đói!"

Tiêu Giản sửng sốt, nhìn nhìn trên bàn hai cái chén không , chần chờ hỏi: "Các cậu ...... Còn chưa có ăn?"

"Đó là chén của Hàn ca cùng Kiều Kiều!" Ngôn Tiếu nhịn không được lên án, "Kiều Kiều chỉ làm phần cho hai người ! Tôi cùng lục ca không có ăn a! Các cậu như thế nào đi lâu như vậy! Đói chết gia!"

"Hàn ca đâu?" Tiêu Giản khắp nơi nhìn nhìn, "Hắn là ở lầu hai sao? Carrey cậu đi lên kêu Hàn ca."

"Lại là tôi ?!" Bạch Khải Thụy phản ứng kịch liệt, lần trước đã bị Ngôn Tiếu hố quá một phen, hắn liều mạng lắc đầu, "Tôi không đi!"

"cậu tìm Hàn ca làm gì? Mau đi nấu cơm đi, gia đói chịu không được!"
"Tôi mang theo hai người trở về, còn ở bên ngoài chờ, đến xem Hàn ca như thế nào an bài."

Bọn họ nói chuyện thanh âm rất lớn, trên lầu đã sớm nghe được động tĩnh, Hàn Dực cùng Hàn Kiều Kiều hai người một trước một sau đi xuống.
"Hàn ca."
Hàn Dực biểu tình có chút lười biếng, tìm hai cái ghế dựa cùng Hàn Kiều Kiều ngồi xuống, nói: "Đem người kêu vào nhìn xem."

Chỉ chốc lát sau, Tiêu Giản đưa một nam một nữ đi vào tới, hai người này  ước chừng hơn ba mươi tuổi, biểu tình tiều tụy, bất quá quần áo đều rất sạch sẽ, thoạt nhìn hẳn là người làm việc cẩn thận.

Hàn Kiều Kiều cảm thấy người đàn ông kia có chút quen mắt, lại nhất thời nghĩ không ra ở nơi nào gặp qua, trong lòng đang cân nhắc, Ngôn Tiếu đã kêu lên —— "Người này tôi đã gặp qua ! Hắc! Hàn ca, người này là bác sĩ nơi bệnh viện cậu đầu tư , lần trước cậu nằm viện tôi đi xem đúng lúc gặp được anh ta, có phải hay không?"

Hàn Dực nghi hoặc đánh giá người nọ, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc. "Chu Ngạn?"

Hắn tự nhiên sẽ không nhớ kỹ mỗi một nhân viên trong bệnh viện, nhưng là người này, đã từng là bác sĩ chủ trị của Hàn Kiều Kiều cho nên hắn nhận biết được.

Hàn Dực hô lên tên của hắn sau, Hàn Kiều Kiều cũng nghĩ tới, chính là...... Cái này bác sĩ chu cũng gầy quá nhiều...... Cô thiếu chút nữa liền không nhận ra.

Chu Ngạn miễn cưỡng cười cười, "Hàn thiếu, Hàn tiểu thư." Hắn gắt gao nắm tay cô gái bên cạnh, nói chuyện thanh âm rõ ràng khẩn trương, "Đây là vợ tôi, Dư Uyển Thiến. Nghe nói các anh nơi này yêu cầu người nấu cơm , tôi ...... Tôi nghĩ đến thử xem."

"Không phải." Chu Ngạn bên người cô gái vội vàng ngẩng đầu, đánh gãy hắn, "Là tôi muốn tới, nấu cơm quét tước tôi đều làm được ."
Hàn Dực nhíu mi, dò hỏi ánh mắt nhìn về phía Tiêu Giản.

"Tôi cùng Carrey ở khu lao động trung tâm ngây người thật lâu, tìm được không ít người , nhưng là cảm giác đều lôi thôi lếch thếch, còn có một ít người chỉ biết nói giọng quê nhà, giao tiếp là một vấn đề, trùng hợp hai người này đều là Thanh Giang thị bên kia lại đây, chỉ là ai cũng không chịu bỏ lại ai, tôi liền đều mang về tới."

Tiêu Giản hắn nghĩ, Hàn ca cũng chưa nói chỉ tìm một cái, cho nên hai người đều mang theo lại đây, cũng có thể có hai cái lựa chọn .
Hàn Dực cười, "Chu bác sĩ, anh sẽ nấu cơm?"
Chu Ngạn mặt có điểm hồng.
Hàn Kiều Kiều có chút ngồi không yên, nhịn không được nói: "Trong căn cứ hẳn là có nơi chữa bệnh, bác sĩ chu vì cái gì không đi nơi đó thử xem? Đãi ngộ Bác sĩ khẳng định là tốt hơn so với nấu cơm nhiều a."
Chu Ngạn sắc mặt ám ám, thanh âm có chút khô khốc trả lời: "Chúng ta không lâu trước đây, mới từ nơi đó rời đi."
Mọi người nghe vậy, không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Ngôn Tiếu nửa nói giỡn nói: "Chẳng lẽ anh đã chữa đến chết người, bị đuổi ra ngoài?"
Dư Uyển Thiến vội vàng nói: "Không phải, không liên quan đến anh ấy, là vì tôi ——"

Lời nói còn chưa nói xong, Chu Ngạn thật mạnh đem cô túm đến sau lưng chính mình, sắc mặt ảm đạm nói: "Hiện tại không được như xưa, chúng tôi như vậy người thường, ai đều không thể đắc tội...... Tôi cũng chỉ là nhất thời xúc động phẫn nộ thôi."

Hàn Dực biểu tình thực nghiền ngẫm, "Nhất thời xúc động phẫn nộ...... Vậy ý của anh là, sau này vẫn là tính toán trở về?"

Chu Ngạn thở dài, biểu tình trầm trọng lắc lắc đầu.
"Không trở về. Sau này, đi một bước tính một bước đi."
Hàn Dực trầm mặc một lát, nói: "Tôi nơi này không thiếu người nấu cơm, còn thiếu bác sĩ gia đình. "
Vợ chồng Chu Ngạn nghe vậy, trên mặt đều hiện ra thần sắc kích động , "Kia...... Đó có phải hay không chúng tôi ....."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play