Hàn Kiều Kiều dựa gần Hàn Dực trở về, hướng Hàn Dực chớp chớp mắt, dùng khẩu hình không tiếng động nói: "Lấy được rồi ."

—— tinh hạch dị năng giả , hai quả!
Hàn Dực cười cười, nhẹ giọng nói: "Trước lên xe, chờ tới nơi an toàn, lại rửa tay."

Hàn Kiều Kiều cười tủm tỉm nghiêng đầu , làm nũng: "Ca ca đợi lát nữa giúp em lau tay."

"Ân."
Lều trại và chăn đệm cuộn lại một bó, mất hai ba phút thời gian, mấy người đàn ông tay chân nhanh nhẹn đem tất cả đồ vật đều bỏ vào sau cốp xe, Tiêu Giản đem xe lái vào đường cao tốc, đợi trong chốc lát, xe của Chu Trường Phúc cũng tới rồi.

Chu Trường Phúc bên này có 21 cá nhân, chạy xe việt dã, xe vận tải và các loại xe khác tổng cộng năm chiếc xe.

Bọn họ vừa  đi, Khu phục vụ những người khác đều hoảng sợ, cũng cảm thấy nơi này không an toàn, không ít người đều hoang mang rối loạn từ  tầng hai xuống dưới chạy hướng xe chính mình.
Tiêu Giản cũng không tính toán chờ những người này, hắn thấy Chu Trường Phúc thân hình béo múp từ xe việt dã dò tay ra vẫy vẫy, liền giẫm chân ga, hướng tới phía trước mà đi.

Hàn Kiều Kiều vẫn luôn quay đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, thẳng đến khi nhìn không thấy khu phục vụ, mới thu hồi ánh mắt.

Hàn Dực lấy mấy tờ khăn giấy ướt , tinh tế lau tay cho Hàn Kiều Kiều.

Ngôn Tiếu đang lải nhải oán giận: "Sau này cũng không dám coi khinh phong hệ dị năng nữa , quả thực chính là  khắc tinh của tôi a! Xem mái tóc của tôi này ! Thật vất vả nuôi dài , hiện tại bị thiêu đến như bị chó gặm, còn có áo sơmi, tất cả đều là do lửa thiêu!"

Bạch Khải Thụy trên mặt còn có chút kinh hồn chưa định, "Vừa rồi quá nguy hiểm, tôi bắn vài phát súng cũng chưa bắn trúng."

"Cái kia dị chủng, thân thể nó dường như  có  mắt." Vẫn luôn trầm mặc Lục Trường Uyên bỗng nhiên mở miệng nói, "Bắn viên đạn qua toàn bộ bị thay đổi quỹ đạo."

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ.
Lục Trường Uyên quay đầu nhìn  Hàn Dực, hỏi: "Cuối cùng kia là do cậu làm đi ."

Lục Trường Uyên hỏi, đúng là cuối cùng dị chủng mạc danh đứng hình trong nháy mắt.
"Ân." Hàn Dực hơi gật đầu, "sức mạnh tinh thần dưới tình huống của một thực thể , có thể làm rất nhiều chuyện ."

"Thực thể hóa? Là cái tình huống như thế nào ?" Ngôn Tiếu cảm thấy chính mình giống như nghe được cái gì đó quá kinh ngạc !

Hàn Kiều Kiều mở miệng nói: "Ca ca ngày thường khi dùng không gian, làm vài thứ kia ra tới đi vào, chính là dùng tinh thần lực thực thể hóa nha."

Tiêu Giản càng khoa trương, một tay đỡ tay lái, một tay thò ra  gõ đầu Ngôn Tiếu, "Có đau hay không? Cái này gọi là thực thể hóa."

"chết tiệt ! Đừng đánh vào đầu a!"

"Úc!" Bạch Khải Thụy kêu lên, biểu tình kích động, "Tôi đã biết! Một khi tinh thần lực thực thể hóa, là có thể tác dụng với vật chất vật lý thế giới?! trước kia tôi xem qua một cái tiết mục, bên trong có cái đặc công dị năng giả có thể cách không khí dùng phấn viết ở bảng đen! Phấn viết tựa như bị một bàn tay vô hình  nắm lấy!"

"Không sai biệt lắm là ý tứ này." Hàn Dực lau xong một tờ , lại đổi một tờ  khăn ướt, tiếng nói trầm thấp, "Có thể thực nghiệm cơ thể sống quá ít, hôm nay cũng chỉ là mạo hiểm thử một lần, hiệu quả còn tính không tồi."

Ngôn Tiếu mắt sáng ngời, "Hàn ca, dị năng này của cậu vừa công vừa thủ, chẳng phải là vô địch? Chẳng lẽ liền không có nhược điểm linh tinh? Này không khoa học......"

Hàn Kiều Kiều không cao hứng, thở phì phì nói: "Làm gì muốn tìm  nhược điểm của ca ca ! Anh có phải nhàn quá hay không a?! Anh có phải hay không biết chính mình có nhược điểm, nhìn ca ca của em không có nhược điểm trong lòng không cân bằng a?"

Tất cả mọi người đều nở nụ cười.
Ngôn Tiếu trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu mới lẩm bẩm nói: "Thật oan chết tôi , mèo nhỏ biến thành báo mẹ a......"

Hàn Dực ngẩng đầu lạnh lùng ngó hắn liếc mắt một cái, Ngôn Tiếu giật mình, quay đầu lại không dám trêu chọc Hàn Kiều Kiều, trong lòng đem chính mình mắng một hồi , như thế nào liền đem lời trong lòng nói ra? Cái gì mèo nhỏ, báo mẹ , chính mình trong lòng ngẫm lại còn chưa tính, làm trò trước mặt Hàn ca nói ra  đây là muốn tìm đường chết a?!

Hàn Kiều Kiều không đem lời anh ta nói để ở trong lòng, dù sao cô chính là cái dạng này, ai nói ca ca không tốt, cô liền không vui.

"Tiêu Giản, phía trước đi hết giao lộ cao tốc, rồi mới rẽ phải ." Hàn Dực không nhanh không chậm nói.
"Đã biết."
Hàn Kiều Kiều nhìn nhìn mặt sau, hỏi: "Muốn  cùng cái chú kia nói một tiếng hay không ?"

"Không cần, bọn họ nếu tin chúng ta , tự nhiên sẽ theo kịp." Hàn Dực dựa về sau , nhắm mắt lại, "...... Nếu không tin, liền tuỳ bọn họ đi thôi."

Chờ đến khi ra khỏi cao tốc , Hàn Kiều Kiều nhịn không được vịn cửa sổ xem mặt sau, thấy xe Chu Trường Phúc  cũng đi theo vào cao tốc, mới yên lòng.

"Kiều Kiều lo lắng bọn họ?" Cho dù không có mở mắt ra, Hàn Dực cũng có thể cảm thấy được động tác nhỏ của cô.
"Ân." Hàn Kiều Kiều xoay người lại, mềm mại dựa vào Hàn Dực, "Chính là cảm thấy người này khá tốt, hơn nữa từ địa phương khác lại đây, ngàn dặm xa xôi, mắt thấy sắp đến căn cứ, nếu xảy ra chuyện cũng quá đáng tiếc......"

Bạch Khải Thụy ở phía trước liên tục gật đầu, "Ân, vừa rồi bọn họ không có trốn vào , ngược lại cùng chúng ta ở bên ngoài chiến đấu , làm tốt lắm."

Hàn Kiều Kiều không khỏi thở dài, "Cũng không biết cái người thanh niên và con chó kia như thế nào."

"em đau lòng con chó kia sao? Này nhưng không giống em a." Ngôn Tiếu nói xong hận không thể cho chính mình một bạt tai, lắm mồm  a! Không nhiều lời sẽ chết sao? Chẳng lẽ còn muốn Hàn ca liếc xéo thêm lần nữa sao? Chính là lời đã nói ra, muốn cũng không thu lại được, Ngôn Tiếu thật cẩn thận nhìn Hàn Dực liếc mắt một cái, thấy hắn còn nhắm mắt nghỉ ngơi, trong lòng mới hơi hơi thả lỏng chút.

Hắn lại bưng khuôn mặt tươi cười đối Hàn Kiều Kiều nói: "ý của a là......con chó kia giữ lại cũng chỉ gây hoạ, em không cần phải mềm lòng...... Ha hả......"

Hàn Kiều Kiều nghiêng đầu, ánh mắt có chút mê mang, "Kỳ thật ngay từ đầu em cùng anh có suy nghĩ giống nhau, chính là sau đó , em lại cảm thấy con chó kia vô tội, thính giác cùng khứu giác của chó so nhân loại càng nhanh nhạy, nói không chừng nó là bởi vì cảm thấy được nguy hiểm, cho nên liều mạng muốn nhắc nhở chủ nhân rời đi, nó chỉ là một con chó , trừ bỏ kêu to cũng không có biện pháp khác nha. Chính là tất cả mọi người muốn cho nó chết, đáng sợ nhất chính là, mỗi người đều cho rằng chính mình có quyền lợi quyết định sinh tử của nó . Lúc ấy nhìn đến mọi người chỉ trích chủ nhân con chó kia, lòng em liền nghĩ , may mắn nó chỉ là một con cún, nếu nó là một đứa trẻ con khóc nỉ non không ngừng , chúng ta đây nên làm sao bây giờ? Bất luận làm như thế nào,đều là sai."

Hàn Kiều Kiều chỉ là nói ra trong lòng mê mang, không ngờ mọi người nghe xong lại lâm vào trầm mặc, qua hồi lâu, mới nghe được Ngôn Tiếu cười gượng một tiếng, nói: "em còn nhỏ tuổi như thế , nhưng lại nghĩ được rất nhiều."

Hàn Kiều Kiều giả vờ u buồn thở dài một hơi, "Không có biện pháp, em còn là thiếu nữ thanh xuân , nhiều cảm xúc hơn người ta a ——"

"Phốc! ——" trong xe vài người đều vui vẻ.

Hàn Dực nửa mở mắt, nhìn Hàn Kiều Kiều chậm rãi nói: "Thế giới này không có  đúng hay sai. Cái gọi là đúng sai, đạo lý, quy củ, đều là giả tạo, bọn họ thông thường dùng đạo lý đúng sai quy củ đi trói buộc người khác, mà chính mình chỉ nói tình, không nói lí.
Con chó Kia  có lẽ đã làm bạn hắn mười mấy năm, không phải người thân nhưng tốt hơn người thân, mạng của nó tự nhiên so với mạng một đám người xa lạ càng quan trọng, đối những người khác mà nói, nó cũng chỉ là một con chó mà thôi, chúng ta có thể quyết định sinh tử nó , là bởi vì chúng ta mạnh hơn chủ nhân nó .
Không hơn, không quan hệ đúng sai, chỉ có mạnh yếu."

Bởi vì mạnh , cho nên có thể quyết định đúng sai, cũng có thể thay đổi quy tắc.

Mắt Hàn Kiều Kiều cơ hồ phát ra tia lấp lánh, cô nhìn Hàn Dực, lời nói gì cũng chưa nói, thân mật dựa vào người hắn, giờ phút này trong lòng chỉ có một ý tưởng:mình đã yêu được  người đàn ông tốt nhất thế giới!

Bạch Khải Thụy tựa hồ rất xúc động, cúi đầu không nói.
Phía trước  Tiêu Giản lái xe  thanh âm  buồn buồn nói: "hãy mạnh mẽ lên ." Chỉ có càng mạnh , mới có thể tránh cho chính mình rơi vào vị trí hèn mọn  kia bị người quyết định sinh tử .

Ngôn Tiếu trong lòng lại là một loại cảm thụ khác , thầm nghĩ: mọi người chú ý trọng điểm chẳng lẽ không phải Hàn ca dưỡng thành đại pháp sao?!

Không thấy được trong mắt em gái hắn toàn là sùng bái và mê luyến sao?

Các cậu đều mù sao?! A?!
Lục Trường Uyên trong mắt, một tia ẩn nhẫn ý cười nhanh chóng hiện lên

Đọc chương mới nhất tại dembuon. Vn.

https://dembuon.vn/threads/edit-trong-sinh-ngay-tan-the-doc-sung-hoa-hoa-lieu.40097/page-4

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play