—— Dương Giác lĩnh.

Cô như thế nào không quen thuộc đâu?

Chỉ cần là người ở nơi này, từ nhỏ liền sẽ được cha mẹ dặn dò: lúc vào sa mạc , quay đầu lại nhìn Dương Giác một cái .

Dương Giác chính là phương hướng về nhà . Dương Giác lĩnh rất cao, đi vào sa mạc khoảng cách rất xa đều có thể nhìn đến, nơi này mọi người đem nó coi như  hải đăng sa mạc, chỉ dẫn người đi ra ngoài an toàn trở về nhà.

Nói cách khác, khi bạn đi sâu vào sa mạc , đến khi đã nhìn không tới Dương Giác lĩnh, như vậy bạn lúc nào cũng có thể bị lạc đường.

Hàn Kiều Kiều không  sinh ra lớn lên ở đây , kiếp trước , cô vì chạy thoát người mua đuổi bắt, tránh ở hoang mạc sa mạc sinh hoạt, có khi thiếu thức ăn , cô sẽ đi ra sa mạc, đến khu dân tụ tập mua sắm vật phẩm. Giống như thợ săn , dùng  thịt biến dị thú  cùng da lông đổi lấy đồ dùng sinh hoạt. Tên  Dương Giác lĩnh , chính là ở lúc ấy biết được.

Lúc ấy, cô ngồi ở trên sa mạc hoang vu lại thê lương , nhìn nơi xa hư ảnh Dương Giác lĩnh mơ hồ nhàn nhạt, trong lòng  nhịn không được nghĩ : nó vì vô số người chỉ dẫn phương hướng, lại không cách nào chỉ dẫn phương hướng cho mình . Nhà của mình ở đâu, thậm chí đến mình còn không biết......

Những ngày cô đơn ấy kéo dài thật lâu, thẳng đến sau này , bên người cô có vài cọng cây biến dị , những  oán hận cùng buồn khổ đó mới dần dần  thu nhỏ lại tận đáy lòng cô .

Hàn Kiều Kiều nhớ tới Phách Bội Nhĩ, nhớ tới Tiểu Qua cùng Đậu Đỏ, kiếp này đã bất đồng, cũng không biết chúng nó còn ở đây không......

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cảnh sắc tựa như trong ký ức, bị lôi kéo hướng sau thối lui, càng ngày càng xa.

Hàn Dực thấy  mắt cô nhập nhèm, biết cô lại mệt nhọc, cái tay ôm cô kia chuyển qua trên lưng, nhẹ nhàng vỗ về , thấp giọng dỗ, chỉ chốc lát sau, Hàn Kiều Kiều liền nhắm mắt lại nặng nề ngủ.

Xe vô thanh vô tức lái xuống đường cao tốc, tới một quốc lộ khác  không biết tên.
"Xem bên trái, Tháp Khắc Y sa mạc!" Ngôn Tiếu đè nặng thanh âm nói với  Bạch Khải Thuỳ ngồi bên cạnh .

"A, tôi không nhìn thấy hạt cát đâu......"

Sa mạc Tháp Khắc Y rộng lớn , hơn nữa nó không hoàn toàn là sa mạc, mà là từ sa mạc phía tây Tháp Dát , phía Đông sa mạc Kerman và sa mạc Y A Thiện phía nam tạo thành.

Trước mắt bọn họ nhìn đến là một bộ phận phía đông của sa mạc Kerman. Đập vào mắt là một mảnh cát sỏi che kín sa mạc , trên sa mạc không có một ngọn cỏ, chỉ có vài hòn đá lớn bị gió cát ăn mòn đứng lặng trong đó,  dưới ánh hoàng hôn rực lửa , những cục đá đó làm cho sa mạc  tăng thêm khí thế.

Xe Lữ hành  dọc theo quốc lộ chạy một đoạn, hai sườn dần dần có phòng ốc, cũng dần dần nhìn không tới Kerman sa mạc. Hàn Dực chọn một chỗ ven đường dân cư, làm nơi  dừng chân đêm nay.

"Nơi này thực an toàn, chỉ có một ít biến dị thú hình thể không lớn." Hàn Dực nói, làm Ngôn Tiếu đi phụ cận phòng ốc tìm chút đồ vật tới, "Ở chỗ này đốt mấy cái đống lửa  lên, biến dị thú sợ cái này."

Cứ như vậy, buổi tối không cần gác đêm.
Mọi người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra sôi nổi xuống xe, bắt đầu  làm chuẩn bị. Hàn Kiều Kiều thấy không có người giễu cợt chính mình, có chút không tự nhiên xuống xe.

Nhà dân không lớn, muốn ở sáu cá nhân khẳng định là không có khả năng, bên trong rất là bẩn , quét tước  không biết phí bao nhiêu thời gian và công sức, Tiêu Giản liền dựa gần tường ở phòng ốc dựng mấy cái lều trại, trải đệm lót  thật dày giữ ấm. Hàn Kiều Kiều  bày trên mặt đất sáu cái chậu rửa mặt, mỗi một cái bên trong chứa hơn phân nửa nước , bên cạnh là khăn lông dùng một lần, điều kiện nơi này khẳng định là không thể tắm rửa, lau lau cũng dễ làm thôi. Hàn Dực từ trong không gian lấy ra thức ăn nước uống, Lục Trường Uyên đùa nghịch trong tay bếp lò, Ngôn Tiếu cùng Bạch Khải Thụy từ bốn phía phòng ở tìm được một ít  bàn ghế dựa......

"Kiều Kiều!"
Ngôn Tiếu hoạt động một chút cánh tay, đi tới nói: "Kiều Kiều? Phát ngốc cái gì , cho anh một khối xà phòng, nước rửa tay cũng được , nơi này thật hôi ."

Hàn Kiều Kiều ngẩn người, phục hồi tinh thần lại, từ trong túi lấy ra một bình nhỏ nước rửa tay  đưa cho hắn. Trước khi Bọn họ xuất phát , Hàn Kiều Kiều đem sữa tắm dầu gội các loại đồ vật dùng hàng ngày vào túi nhỏ, tiện mang theo sử dụng. Tổng không thể mỗi lần muốn lấy cái gì, khiến cho ca ca mở ra không gian.

Ngôn Tiếu ngồi xổm bên người cô , liền trong chậu nước hung hăng rửa rửa tay, lại chà xát cánh tay, vừa rồi hắn đi này đó nhà cũ tìm đồ vật, quay cuồng đến một thân là đất .

"Không được, còn phải lấy thêm một chậu nước, tôi còn không có rửa mặt gội đầu, quá bẩn." Ngôn Tiếu dùng xong chậu nước này đã dơ đến không thể nhìn.

"Úc, nước ở trong xe đâu, ca ca từ trong không gian cầm vài thùng." Hàn Kiều Kiều chỉ chỉ sau thùng xe, nhịn không được còn nói thêm, "anh tẩy sạch sẽ như vậy làm gì, dù sao ngày mai  liền lại ô uế."

"em có phải  còn gái hay không? Mệt em vẫn là cái thiên kim tiểu thư, không chú ý như thế liền biến thành  thôn cô ." Ngôn Tiếu một bên xách theo nước một bên trêu ghẹo cô .

Hàn Kiều Kiều trừng hắn một cái, trong miệng nói: "được a, em là thôn cô, anh  là thiên kim tiểu thư."

"Tiểu nha đầu lá gan không nhỏ a, cư nhiên dám nói ngôn thiếu gia nhà em như thế ?" Ngôn Tiếu đem tay để lên ngực , nói, "Nhớ năm đó anh cũng là nhân vật phong lưu nhất nhì Thanh Giang."

Hàn Kiều Kiều nhớ tới bím tóc dài trước kia của Ngôn Tiếu , nhấp miệng cười, "đúng nha, ai có thể cùng  so phong lưu với thiếu gia a,  bím tóc dài kia vừa đen lại vừa sáng ."

Ngôn Tiếu lắc đầu thở dài, "Ai,anh nói không lại em. Đúng là Hậu sinh khả úy a."

Hắn nơi nào không nói lại cô  đâu, Hàn Kiều Kiều trong lòng cũng biết, Ngôn Tiếu là đang nhường chính mình, liền cũng không hề nhiều lời, cười ha hả đi đổ nước chậu rửa mặt.

"Làm gì đi xa thế ?" Ngôn Tiếu vi lăng, "Nước bẩn liền đổ bên này được, chạy như vậy xa làm gì."

Hàn Kiều Kiều lắc đầu, "Vừa rồi nhìn đến bên kia có một  cây táo , em cho nó  tưới nước, cũng không tính lãng phí tài nguyên."

Ngôn Tiếu nhìn Hàn Kiều Kiều bóng dáng, trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc, lẩm bẩm: "em làm sao biết được là cây táo ......" Đây chỉ là thực vật ở nơi cằn cỗi hoang vu địa phương mới có thể sinh trưởng , một cô gái trong thành thị sinh hoạt như Kiều Kiều, như thế nào sẽ nhận thức......

Lục Trường Uyên cùng Hàn Dực đi tới dùng nước , Ngôn Tiếu thò qua tới thực bát quái nói: "Hàn ca, Kiều Kiều cư nhiên nhận biết được cây táo , tôi cũng không biết cây nhỏ cong xoắn kia  là cây táo ."

Hàn Dực lại chỉ ngẩn ra một chút, rồi mới gật đầu một cái, dường như căn bản không giật mình.

Nhưng thật ra Lục Trường Uyên, ở bên cạnh ý vị không rõ nói: "sau khi Xe chạy đến phụ cận này , cô ấy giống như thường xuyên phát ngốc."

Hàn Dực không nói chuyện, Ngôn Tiếu ở bên cạnh thực tán đồng nói: "Đúng vậy, vừa rồi kêu cô vài lần mới lấy lại tinh thần, cũng không biết tiểu nha đầu có phải hay không ẩn dấu tâm sự, ai! Không được, anh trai tri kỷ này phải đi tìm cô tâm sự."

Lục Trường Uyên cười nhạo một tiếng, "Người ta có sẵn ca ca ở đây, cần dùng đến cậu sao?"

"Lục ca, cậu  không hiểu, Hàn ca cái loại này không gọi ca ca, hẳn là kêu —— cha ——"

"Lăn." Hàn Dực đạp hắn một chân.
Ngôn Tiếu ăn đau , nén cười chạy ra, trong lòng nhịn không được cảm thấy, ngẫu nhiên trêu một chút đại ma vương, cảm giác thật kích thích!

Lúc này, Hàn Dực bỗng nhiên đứng lên.
"Xảy ra chuyện gì?" Lục Trường Uyên thấy hắn thần sắc nghiêm nghị, ra tiếng hỏi.
"Có xe lại đây." Hàn Dực hơi hơi nhíu mi, "Trong xe có một dị năng giả, bất quá, nhìn không ra tới là cái gì dị năng."

Mọi người nhìn nhau liếc mắt một cái, Bạch Khải Thụy cùng Tiêu Giản yên lặng cầm lấy súng trong tay......
Như thế hoang vu địa phương, ai sẽ đến nơi này?


Edit; thuymama ( các bạn đoán xem kiều kiều có dị năng gì ko nhé)
Vote nào ❤️

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play