Diễm Hàn chuẩn bị tinh thần ra sân bay đón bố và cái cô Amy chưa được gặp bao giờ.

Cậu tự nhủ với lòng, dù thế nào cũng không được thất thố, nhưng lòng vẫn khó tránh khỏi bức bối khó chịu.

Cậu cho rằng Amy là một người phụ nữ yểu điệu, duyên dáng quyến rũ, tâm nhãn nhiều hơn cả tổ ong vò vẽ. Đến khi nhìn thấy Amy, cậu mới biết mình đã sai.

Nhìn thấy cậu, Amy tháo kính râm xuống, đưa tay ra một cách tự nhiên thoải mái không e dè gì: “Chào con, cô là Amy.”

Cô nói tiếng Trung tốt ra phết, lưu loát và rõ ràng.

Diễm Hàn thoáng do dự, cậu khẽ bắt tay Amy, sau đó nhanh chóng rút về, mỉm cười: “Con chào cô.”

Ban đầu cậu cho rằng, nếu người phụ nữ này ra vẻ ta đây trước mặt cậu, cậu nhất định sẽ bật ngược lại để cô ta nhận ra vị trí của bản thân, nhưng nhìn tình hình hiện tại thì xem ra, cậu không có cơ hội ấy.

Diễm Tuyên mỉm cười đứng bên cạnh, nhìn Diễm Hàn bằng ánh mắt đầy kỳ vọng: “Tiểu Hàn, chắc con đợi lâu rồi nhỉ.”

Diễm Hàn: “Con vừa đến thôi. Bố, chúng ta về nhà đi.”

“Ừ, chúng ta về nhà,” Diễm Tuyên thấy con trai cũng không phản ứng quá kịch liệt thì thở phào nhẹ nhõm, “Nãy trên máy bay cô con có nói về cô sẽ xuống bếp, ai cũng bảo rằng tay nghề cô không phải dạng vừa đâu…”

Diễm Hàn nói giọng đều đều như không: “Không cần đâu, con gọi đồ ăn ngoài rồi.”

Diễm Tuyên đờ người trong một khắc, nhưng rồi lại cười xòa: “Vậy để hôm nào cô con…”

Diễm Hàn cười: “Được chứ ạ.”

Về đến nhà chưa được bao lâu thì đồ ăn được giao tới. Trên bàn ăn, Amy luôn tìm chủ đề để nói chuyện, hy vọng có thể tán gẫu với Diễm Hàn nhiều hơn một chút. Diễm Hàn chỉ trả lời qua loa, không mặn không nhạt, lâu lâu Diễm Tuyên cũng chen vào mấy câu để cuộc đối thoại không tẻ ngắt.

Tuy Diễm Hàn không ghét Amy nhưng cậu cũng không thích cô lắm, cậu nghĩ, hiện tại tới thả lỏng cậu cũng không có gan mà làm.

Ngày hôm sau, Diễm Tuyên nói ông muốn qua thăm nhà cậu mợ chơi một tí, nhân tiện cảm ơn gia đình cậu mợ đã chăm sóc Diễm Hàn trong khoảng thời gian này.

Diễm Tuyên không tiện đưa Amy sang, nhưng thấy để Amy ở nhà một mình cũng không ổn, ông đành từ bỏ ý định để Diễm Hàn đi cùng mình, bảo con trai ở lại chuyện trò tâm sự với Amy nhiều hơn, ông tự đi tới nhà Hàn Lan.

Diễm Hàn không từ chối, cậu có thể nhìn ra được rằng bố mình thật sự rất thích cái cô Amy này. Vứt định kiến qua một bên, Amy quả thật là một quý cô dễ mến và ưu tú. Lúc này đây, chỉ e là cậu cần phải thích ứng thôi.

Cậu bình tĩnh chấp nhận sự thật này.

Nói chuyện phiếm cùng Amy, sự lạnh nhạt xa cách của Diễm Hàn dần dần biến mất, thi thoảng khiếu hài hước và kiến thức sâu rộng của Amy khiến cậu phải bật cười, nhưng là những tiếng cười rất chân thành, không hề giả trân.

Lúc Amy đang kể dở mấy điều thú vị trong công việc thì điện thoại của Diễm Hàn rung chuông.

Điện thoại nằm lên bàn, ID người gọi là ba chữ “Anh yêu dấu” chói mù con mắt.

Đó là biệt danh cậu đặt cho Giang Diệu trong danh bạ.

Amy nở nụ cười thấu hiểu: “Tiểu Hàn, trò chuyện với con vui lắm, như nói chuyện với một người bạn vậy. Chắc bố con cũng sắp về rồi, cô đi nấu canh nhé.”

Sau khi Amy đi, Diễm Hàn mới bắt máy.

“Anh à, nhớ em không?”

Giang Diệu: “Ừm, siêu siêu nhớ luôn. Hôm qua anh muốn gọi điện cho anh lắm, đáng tiếc anh bị bà Trường Tư chèn ép. À phải rồi, em thấy bố em và…”

Diễm Hàn: “Thấy rồi, cũng ổn.”

Diễm Hàn: “Nhưng hiện tại thì em vẫn chưa chấp nhận được…”

Hai người hàn huyên rất lâu, nấu cháo điện thoại cho đến tận khi Diễm Tuyên trở về.

Diễm Hàn cúp điện thoại.

Cậu đi xuống lầu: “Bố, bố về rồi.”

Diễm Tuyên cười, gật đầu.

Lúc này Amy đã nấu xong món canh, đồ ăn cũng chuẩn bị xong, nhìn thấy Diễm Tuyên thì cười tủm tỉm, vẫy vẫy tay: “Về rồi à, mau lại đây ăn cơm đi.”

Ba người quây quần bên bàn ăn, Diễm Hàn bỗng thất thần, cậu cảm thấy mình thật sự hơi lung lay rồi. Cậu cứ nghĩ mình sẽ hầm hầm mặt, diễu võ giương oai với người phụ nữ mà bố mình vừa ý, nhưng lúc này đây cậu không hề làm thể.

Người ta đối xử tốt với cậu, không cho người ta chút thể diện thì cũng hơi ngại.

Một bữa ăn hoà thuận vui vẻ, ít nhất ở trong mắt Diễm Tuyên là như vậy.

Sáng hôm sau, hiếm khi có được một ngày Diễm Hàn không ngủ nướng.

Diễm Tuyên đang ngồi trên sofa xem bản tin buổi sáng cùng Amy thì thấy cậu đi xuống: “Sao hôm nay con dậy sớm thế, định ra ngoài à?”

Diễm Hàn: “Dạ, ra ngoài đi dạo quanh quanh thôi.”

Diễm Tuyên cười: “Đi một mình?”

Diễm Hàn: “Dĩ nhiên là không rồi.”

Diễm Tuyên hiểu ngay: “Hahaha, bố biết rồi, đi chơi vui vẻ nhé, đừng xử tệ với người ta.”

Diễm Hàn: “Biết rồi biết rồi, con đi đây, chào bố chào cô.”

Amy cũng nói: “Chơi vui nhé.”

Lần này Diễm Hàn đi tới nhà Giang Diệu.

Kỳ nghỉ hè năm nay Giang Trường Tư yêu cầu Giang Diệu tới công ty thử việc, hôm nay bả miễn cưỡng cho em trai nghỉ một ngày, nhưng cái vụ làm một ngày nghỉ một ngày này, Giang Diệu cũng không nói toạc ra là chính Giang Trường Tư cũng muốn quấn chăn như sâu ngồi nhà cày phim.

Hôm nay, hai người lại cãi nhau ì xèo các kiểu.

“Chòi, nhìn cái cốt truyện máu chó này này, thà ngồi xem mấy bộ phim kinh điển còn hơn…”

“Em nói cái gì cơ? Em hoàn toàn không thấy cảm động chút nào ư? Em nhìn cô nữ chính này đi, thê thảm quá chừng, bị ngược lên ngược xuống ngược đến chết đi sống lại.”

“Ok, em cảm động lắm.”

“Mày đáp qua loa miễn cưỡng quá hơ,” Giang Trường Tư trợn mắt, “Vậy mày còn ngồi đây coi cái này với tao làm gì? Sao không về phòng luyện Toán đi?”

“Bà tưởng tất cả mọi người đều dở Toán như bà hả?”

Giang Trường Tư hung hăng nhéo cậu một cái.

Đúng lúc ấy, Diễm Hàn gõ cửa.

Giang Diệu nhổm dậy khỏi sofa, chạy tới mở cửa.

Giang Trường Tư: “Xứ, tiền đồ đâu hết rồi.”

Diễm Hàn cho Giang Diệu một cái ôm rồi bước vào chào hỏi Giang Trường Tư.

Giang Trường Tư vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh: “Nhanh nhanh nhanh, em dâu lại đây, xem phim với chị nè.”

Giang Diệu giữ chặt cậu lại: “Có cái đề này anh không hiểu, cưng giảng cho anh đi.”

Giang Trường Tư: “Phim truyền hình nào có hay bằng đề Toán, lại đây lại đây. Còn mày đó Giang Diệu, vừa rồi không phải mày nói Toán mày giỏi lắm mà, sao giờ lại bắt đầu bày trò không biết làm bài rồi?”

Giang Diệu không đáp, chỉ chăm chăm dán mắt vào Diễm Hàn.

Diễm Hàn cười, nói với Giang Trường Tư: “Chị, em thấy học hành quan trọng nhất, vậy đi, em giảng bài cho Giang Diệu trước, lát nữa em sẽ ngồi cày phim truyền hình với chị.”

Giang Diệu đắc ý nhướng mày với Giang Trường Tư.

Giang Trường Tư đảo mắt, đoạn nở một nụ cười bí hiểm: “Được thôi.”

Vào phòng, vừa đóng cửa lại một cái là Giang Diệu đè ai đó lên tường ngay, hôn đến mê mệt.

Hai người lại dẹo dẹo thêm một hồi nữa, Diễm Hàn ghẹo: “Không phải anh muốn em giảng Toán cho anh sao, lại đây, để anh Diễm nhìn coi, cái đề nào dám làm khó bạn trai anh.”

Giang Diệu: “…”

Diễm Hàn: “Không nói thì anh đi xem phim đó nha…”

Cậu làm bộ mở cửa, mới mở được một khoảng he hé thì đứng hình, cậu và Giang Trường Tư đang đứng ngoài cửa cùng nhìn nhau chằm chằm, mắt to trừng mắt nhỏ.

Giang Diệu bất lực vl: “Chị…”

Giang Trường Tư: “Chị đi vệ sinh, Tiểu Hàn đột nhiên mở cửa, làm chị giật cả mình.”

Diễm Hàn không vạch trần, coi như là tin lời chị: “Ồ, ra vậy.”

Giang Diệu không nể tình chi hết, nói toạc móng heo luôn: “Nghe lén được bao lâu rồi?”

Giang Trường Tư giả ngu: “C-cái gì cơ?”

Giang Diệu: “Mau quay về coi TV đi, chị làm vậy… Em ấy sẽ thẹn đó.”

Diễm Hàn mặt kiểu “…?!” ủa thẹn cái đéo gì.

Diễm Hàn: “Lìn í, đéo nhé, với cả, người nên ngượng phải là anh mới đúng chứ?”

Giang Trường Tư: “…”

Một con chó FA như tôi không nên để con tim đam mê hóng hớt này tăng thêm nghẹn tức cho bản thân chứ nhỉ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play