Cảm giác trốn học nó như thế nào, đã rất lâu rồi Diễm Hàn chưa được ôn lại.

Hồi cấp 2 cậu thường xuyên trèo tường trốn ra khỏi trường do giáo viên giảng bài chán quá, nhưng ra khỏi cổng trường rồi lại chẳng biết phải đi đâu.

Đi net và mấy khu vui chơi giải trí điện tử cũng được thôi, nhưng với một cậu thiếu niên chẳng ham lên mạng cho lắm như Diễm Hàn thì những chỗ như vậy đi được mấy lần là chán, vả lại mùi khói thuốc bên trong cũng khiến cậu khó chịu cực kỳ.

Sau đó cậu không cúp học nữa, mà ngồi ở những hàng ghế sau của lớp học lén lút chơi game và vẽ vời bậy bạ.

Nhưng bây giờ thì khác, cậu có người có thể đi cùng với mình tới rất nhiều nơi, vui hơn so với việc mài đít trên ghế nhà trường nhiều.

Giang Diệu khá ngạc nhiên, nhưng vẫn “ừ” một tiếng: “Vậy đi thôi.”

Cả hai rời trường một cách suôn sẻ thuận lợi, không chạm mặt bất kỳ thầy cô giáo nào trên đường cả, chẳng hề có tí chướng ngại vật hay rào cản nào.

Sau khi vững vàng tiếp đất, Giang Diệu nắm lấy tay Diễm Hàn hết sức tự nhiên: “Em muốn đi đâu?”

(ôi trò trèo tường thuở xưa =))))

Diễm Hàn nghĩ rằng thế này cũng đại loại là hẹn hò, nên kết hợp những kinh nghiệm ít ỏi đến đáng thương rút ra từ những bộ phim truyền hình cẩu huyết, đưa ra một đề nghị bình thường đến nỗi không thể tầm thường hơn: “…Xem phim không?”

Hai người đi tới một rạp chiếu phim gần đó, như dự kiến, lúc này không có phim gì hay cả, nhìn những đoạn giới thiệu và trailer chán ngắt, Diễm Hàn thất vọng thở dài: “Em biết hiện tại không có phim gì hay, nhưng không ngờ cái nào cũng chán như vậy, thôi, mình đi đi.”

“Không thì thế này,” hai người sóng vai bước ra khỏi rạp, Giang Diệu nói, “Tới rạp chiếu phim tư nhân đi, muốn xem cái gì thì xem cái nấy.”

“Hở, qua nhà em á?” Diễm Hàn gật đầu, “Cũng được, rạp phim tư nhân nhà em cứ cách một thời gian là sẽ có người tới dọn dẹp nên khá sạch sẽ.”

“Không, qua nhà anh.” Giang Diệu cười cười, “Gia cũng có tiền lắm nhé.”

“Qua nhà anh hở?”

“Không muốn đi?”

“Không phải, mà là, nhà anh có ai không?”

“Yên tâm, không có ai đâu. Phải tới Chủ nhật này chị gái anh mới về.”

Tiểu khu nơi nhà Giang Diệu ở cũng là một khu biệt thự trong thành phố này, có diện tích lớn, bên ngoài được trang hoàng xa hoa, tạo cho người ta cảm giác sang trọng quý phái.

Giang Diệu mở cổng ngoài, trong sân vườn trồng đầy hoa cỏ, bài trí hợp lý, đẹp lung linh.

“Thấy nhà bạn trai giàu như vậy, yên tâm rồi chứ?” Giang Diệu kéo Diễm Hàn tới mở cửa chính, “Đừng nói nuôi một mình em, cho dù có nuôi mười em cũng dư dả.”

Diễm Hàn: “Có phải em nên tỏ ra cảm động thì mới không phụ những lời anh vừa nói không?”

Giang Diệu: “Cảm động trong lòng là đủ rồi, không cần nhất định phải biểu hiện ra ngoài đâu.”

Tiếng “Đinh!” vang lên, cửa chính bật mở.

Giang Diệu tiến về phía trước vài bước rồi đột nhiên dừng lại.

Diễm Hàn hơi nghi hoặc, đi vào theo Giang Diệu rồi cũng đờ người. Cậu nhéo lên eo Giang Diệu một cái không nhẹ không nặng: Sao anh nói là trong nhà không có ai cơ mà?

Trên sofa trong phòng khách, một người phụ nữ khoảng chừng hai mươi bảy tuổi đang ngồi bắt chéo chân, bóc hạt dưa, nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm màn hình TV. Diễm Hàn tò mò liếc nhìn màn hình, lại đực ra lần hai.

Phim truyền hình cẩu huyết kinh điển “Cô vợ hiền bé nhỏ của ngài chủ tịch bá đạo lại trốn đi rồi”, trời mưa rền gió giật, nam chính kéo ống tay áo nữ chính rồi quỳ xuống: “Y Y, xin lỗi em, anh cứ ngỡ ban đầu người cứu anh là chị em, tấm chân tình này anh trao gửi sai người, đến khi em đi rồi anh mới phát hiện, trái tim anh đã bị em chiếm lấy, không thể nào dung chứa được người khác nữa, xin em hãy tha thứ cho anh, chúng ta bắt đầu lại lần nữa được không?” Nữ chính nước mắt lâng lâng, mặt mày khổ sở: “Anh nghĩ thế thật sao? Có nhiều thứ anh nghĩ hay thật đấy. Bắt đầu lại lần nữa? Ôi, không thể nào đâu. Chuyện giữa chúng ta, xin anh hãy quên đi.” “Không! Đây không phải là những lời thật lòng của em! Y Y, anh biết em vẫn yêu anh…”

Diễm Hàn: “…”

Lúc này người phụ nữ mới để ý rằng có người tới, rời mắt khỏi màn hình TV, quay đầu lại thì thấy Giang Diệu trước tiên, sửng sốt: “Giang Tiểu Diệu, em lại trốn học đúng không?”

Giang Diệu: “Đi học chán lắm.”

Bấy giờ Diễm Hàn mới nhìn rõ gương mặt của cô nhìn từ phía chính diện, không thể nghi ngờ gì nữa, đó là một gương mặt tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt, không gì sánh bằng.

“Đây là…” Cô nghi hoặc.

“À, bạn trai em, Diễm Hàn,” Giang Diệu nói tỉnh như ruồi, rồi lại kéo Diễm Hàn qua một cách hết sức tự nhiên, “Đây là Giang Trường Tư, chị của anh, cũng là chị của em đấy.”

Diễm Hàn: “Em chào chị.”

Giang Trường Tư nghe Giang Diệu nói xong, buông nắm hạt dưa chưa cắn trong tay xuống. Chị bỏ chân xuống, ngồi đàng hoàng thẳng lưng, nở một nụ cười đoan trang tao nhã: “Bạn trai của Giang Tiểu Diệu đúng không, lại đây em, ngồi đi. Đã lâu rồi chị chưa được gặp cậu nhóc nào đẹp trai cả, nếu có một ngày Giang Diệu đối xử tệ với em thì chị nghĩ là em cũng có thể xem xét đến chị một chút đấy.”

Diễm Hàn mắt chữ A mồm chữ O.

Giang Diệu: “Chị à, chị có thể bình thường lại chút được không? Đừng dọa người ta sợ.”

Giang Trường Tư trừng mắt nhìn Giang Diệu: “Em nói chuyện với chị gái mình kiểu đó à? Ngoài ra, chẳng phải hồi đó em đảm bảo là sau này sẽ không bao giờ trốn học nữa sao, bản kiểm điểm của em chị còn giữ đấy. Thật là đúng với câu nói kia, miệng lưỡi đàn ông là dối gian lọc lừa mà.”

Diễm Hàn ngạc nhiên: “Bản kiểm điểm?”

Giang Trường Tư đổi thành nụ cười: “Đúng vậy em dâu à, hôm nào chị sẽ đưa cho em đọc, chúng ta cùng nhau chia sẻ niềm hạnh phúc này.”

Diễm Hàn: Sao tui lại biến thành em dâu rồi? Vấn đề là cái chữ “dâu” này nè!

Giang Diệu hoàn toàn không cảm xúc: “Chị nói là Chủ nhật chị mới về mà, sao hôm nay đã trở lại rồi? Trước kia chị cũng từng bảo đảm sau này sẽ không bao giờ nói dối em, sao vậy, những lời khi đó giờ đã bị nuốt lại rồi sao?”

Giang Trường Tư: “Còn chẳng phải là vì chị muốn làm em bất ngờ ư, một năm không gặp, chị nhớ em nhớ lắm lắm luôn đó.”

Giang Diệu tiến về phía trước, chộp lấy chiếc điều khiển từ xa khỏi tay chị mình, chuyển kênh: “Về sau bớt xem những thứ thần kinh vầy lại, sắp xem nhiều tới nỗi dở người đi rồi.”

Giang Trường Tư đứng dậy làm bộ như định đánh cậu, Giang Diệu nhanh chóng né qua một bên. Giang Trường Tư hừ một tiếng, đi đến trước mặt Diễm Hàn, kéo cậu lại, nở nụ cười đánh giá cậu một lượt từ trên xuống dưới rồi gật đầu hài lòng: “Được đó, đẹp hơn những cô gái mặt toàn son phấn dung tục tầm thường ngoài đường nhiều. Xem ra Giang Tiểu Diệu không mù. Em tên Diễm Hàn đúng không? Các em quen nhau bao lâu rồi, Giang Diệu có đối xử tốt với em không, học hành thế nào…”

Giang Diệu nhìn chằm chằm bàn tay đang đặt trên tay Diễm Hàn của Giang Trường Tư, bất mãn khụ một tiếng.

Giang Trường Tư trừng mắt nhìn Giang Diệu, biết ý mà buông tay xuống: “Làm gì căng thế, không phải chỉ là sờ có cái tay thôi sao?”

Giang Diệu: “Chị đừng quấn lấy người ta để hỏi này hỏi nọ, em và bạn trai quen nhau một tháng rồi, em tốt với người ta lắm, chuyện học hành thì chị khỏi phải bận tâm, lực học của người ta cũng ngang em vậy.”

Giang Trường Tư: “Chị không có hỏi mày! Coi em rảnh rỗi quá không có gì để làm nhỉ, hay là đi mua chút quà vặt cho chị với em dâu đi ha ha.”

Diễm Hàn: “Em cảm ơn, không cần phải phiền phức vậy đâu ạ…”

Giang Trường Tư xua xua tay: “Chao ơi, phiền cái gì chứ, nói không chừng mai sau còn trở thành người một nhà đấy, khách sáo làm gì. Chuyện thế này em nên để thằng đó làm nhiều vào, rỗi rãi thì cũng sai nó làm nhiều lên.”

Hiện tại Diễm Hàn muốn đi hỏi nhỏ Giang Diệu lắm: Mẹ nó, đây là chị ruột của anh thật hả?

Giang Diệu: “Bà đừng có tự cho là mình đang cười duyên, em khó chịu giùm bà luôn đấy bà chị à.” Phun ra mấy chữ ấy, Giang Diệu xoay người đi ra ngoài.

Giang Trường Tư: Có đứa em trai nào phá đám như vậy không trời? Đây nhất định không phải là em ruột của mị.

“Em thấy rồi chứ? Giang Diệu chẳng được nề nếp như em đâu, em vừa nhẹ nhàng lặng lẽ lại còn lễ phép.” Giang Trường Tư cầm lấy điều khiển từ xa, chuyển lại về bộ phim cẩu huyết, nâng đĩa hạt dưa lên, “Ăn đi, chị nói em nghe, bộ phim truyền hình này hay cực.”

Giang Diệu vừa về tới nhà là phát hiện ngay hình như có gì đó không đúng.

Thứ nhất, Diễm Hàn đang ngồi xem phim cẩu huyết cùng Giang Trường Tư, có vẻ còn rất nghiêm túc rất nhập tâm.

Thứ hai, Diễm Hàn đang để lộ ra bộ mặt thật nhất của cậu trước mặt bả.

Thứ ba, dường như hai người đang thảo luận về một số chủ đề kỳ kỳ quái quái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play