Thân là nhân vật chính, ông trời mở cho hắn cách cửa nào, thì hắn sẽ mở cánh cửa đó.
Lăng Mặc Vân do dự một chút, dứt khoát nói trắng ra: "Như ti chức đã nói, chẳng qua, cách này rất khó thực hiện."
"Điện hạ hẳn là biết, trước kia ti chức, có quan hệ ngoại giao với Tây Lương ở ranh giới biên cương Tây Vực, đánh nhau rất nhiều trận chiến..."
Vương An gật gật đầu, ra hiệu để hắn ta nói tiếp.
Lăng Mặc Vân bắt đầu hồi ức nói: "Cho nên, cầm quân nhiền trận chiến, khó tránh khỏi sẽ gặp phải đám Thần Côn của nước Tây Lương!"
"Ngươi nói là người của thần điện?"
Liên quan tới thần điện của nước Tây Lương, Vương An ít nhiều có chút hiểu biết.
Ở phía tây Đại Viêm, có nước Tây Lương, một nửa lãnh thổ giáp Đại Viêm, vô cùng hùng mạnh.
Ở trong ngọn núi cao nhất của họ, một tòa thần điện to lớn đứng sừng sững.
Thần điện này, thờ phụng người sáng thế và thần Quang Minh, từ trên xuống dưới, vô cùng tín nhiệm, gần như tất cả dân chúng Tây Lương, đều là tín đồ thần điện.
Cũng bởi vậy, Giáo hoàng thần điện, ở trong nước Tây Lương, thậm chí quyền uy còn cáo hơn so với quốc chủ Tây Lương.
Nhưng mà, thần điện cao cấp như thế dường như vẫn còn chưa đủ, họ vẫn muốn đưa giáo nghĩa truyền ra các nước ngoài Tây Lương.
Vì vậy, Đại Viêm ở phía đông đế quốc Tây Lương, không thể tránh khỏi nảy sinh xung đột.
Chuyện này cũng rất bình thường.
Bất luận một đế vương thế tục của quốc gia nào, cũng sẽ không khoan nhượng chia sẻ quyền lực cho thần quyền.
Thậm chí, khuất phục ở phía dưới thần quyền.
Đương nhiên Viêm Đế cũng không ngoại lệ.
Cho nên, những năm nay, giữa Đại Viêm và Tây Lương đánh nhau không ít trận.
Hai năm gần đây, nghe đồn nội bộ thần điện xảy ra chút vấn đề, hai bên mới tạm thời chấm rứt chiến tranh.
Nhưng mà, Vương An không hiểu, cải thiện thiên phú của hắn, thì liên quan gì với thần điện của Tây Lương.
"Mẹ nó, đám Thần Côn kia, là một đám bệnh tâm thần, đầu óc không bình thường!"
Nhắc đến người của thần điện, Lăng Mặc Vân không nhịn được mắng chửi, nhưng mà, Vương An nhìn thấy rõ ràng từ trong ánh mắt hắn ta một sự kiêng kị ẩn sâu.
Xem ra, người của thần điện Tây Lương, để lại cho hắn ta ấn tượng rất sâu đậm.
Vương An suy tư.
"Mặc dù bọn họ đầu óc không bình thường, nhưng mà không thể không nói, vẫn còn có chút môn đạo..."
Lăng Mặc Vân liếm môi một cái: "Ti chức đã từng, từ trong miệng một tù binh thần điện, biết được một bí mật cao cấp của bọn họ, liên quan tới người truyền thừa của thần điện."
"Truyền thừa?" Vương An bén nhạy nắm bắt vấn đề.
"Đúng vậy, ở trong thần điện, có một đám người đặc biệt ở tầng trên, tuổi còn trẻ, võ công lại cao minh đến đáng sợ... chuyện rất không bình thường, cho nên, ti chức đã nghĩ bắt người đến hỏi."
"Chuyện này có gì đâu, có lẽ tất cả bọn họ đều là thiên tài." Vương An xem thường.
"Có lẽ, nhưng một hai người thì có thể là bình thường, nhưng rất nhiều người như thế, tuyệt đối không bình thường!"
Lăng Mặc Vân chắc như đinh đóng cột nói: "Điện hạ không phải người trong giới võ đạo, không biết sự gian khổ của tu luyện, đối với người bình thường, người có thể tập võ, trăm người thì có một người, còn đối với võ giả, người có thể đạt trên ba cảnh giới, lại là trăm người không có một ai, ngàn dặm mới tìm được một thiên tài, làm sao có thể dễ dàng tìm ra được nhiều thiên tài như vậy?"
"Sau này, ti chức mới biết được, hóa ra thần điện Tây Lương có một loại thần đảo thuật, tương tự như Quán đỉnh bí pháp trong truyền thuyết, chỉ cần những người cao cấp trong thần điện đồng ý, có thể trong thời gian ngắn đào tạo ra một nhóm cao thủ!"
"Hơn nữa, càng là những nhân vật lợi hại, ví dụ như các Thần tọa Đại điện, đào tạo cao thủ lại càng lợi hại hơn, thậm chí. . . sức mạnh còn có thể gần bằng người truyền công."
Lăng Mặc Vân nói đến đây, im bặt nhìn Vương An.
Vương An rốt cuộc hiểu rõ ý tứ của hắn ta, sờ sờ cánh mũi: "Cho nên, ngươi là muốn bản cung bái nhập Thần điện Tây Lương, để cho bọn họ dạy cho bản cung Quán đỉnh?"
"Bọn sẽ bắt Điện hạ làm con tin, uy hiếp Bệ hạ cho phép bọn họ truyền giáo." Lăng Mặc Vân nói sự thật.
"Nói hồi lâu, cũng là lời vô dụng, chuyện này đừng đùa." Vương An mở ra hai tay.
"Ti chức nói rồi, việc này rất khó, hay là Điện hạ đổi sở thích khác đi."
"Sở thích của bản cung, chính là học võ công... Không nói nữa, bản cung đi ngủ một giấc, hôm khác suy nghĩ thêm cách khác."
Vương An đột nhiên mất hết cả hứng thú, phất phất tay, đuổi Lăng Mặc Vân đi.
"Điện hạ, chọn ngày không bằng đúng ngày, ti chức vẫn còn một chuyện." Lăng Mặc Vân đứng tại chỗ bất động.
"Ừ?"
Vương An hai tay ôm gáy, ngồi nghiêng dựa vào giường, yên lặng chờ câu sau.
"Mấy ngày trước Điện hạ có từng nói, muốn huấn luyện một nhóm binh sĩ, sẽ cùng so tài với ti chức một lần nữa..."
Ai gia, đây là thua không phục, muốn lấy lại danh dự sao?
Vương An vui vẻ, gật đầu cười nói: "Đúng vậy, đúng là bản cung nói."
"Đã như vậy, sao bây giờ Điện hạ chưa bắt đầu huấn luyện? Ngài nên biết, kỳ hạn một tháng thực sự rất ngắn."
"Hai ngày nay ta không rảnh hôm nào" Vương An lại muốn đuổi người đi.
"Hành động lần này của Điện hạ không phải là đang vì sau này thua kiếm cớ... Ví dụ như thời gian huấn luyện không đủ?"
"Ha ha."
Còn dám khiêu khích sao?
Vương An ngồi dậy, cười như không cười nói: "Thôi được... tối nay, bản cung sẽ bộc lộ một chút tài năng, để ngươi mở mang tầm mắt!"
Lăng Mặc Vân sinh lòng cảnh giác.
Thái tử tự tin như vậy, chẳng lẽ thật sự có cách huấn luyện đặc biệt nào?
Nhưng ý nghĩ này vừa lóe lên, rất nhanh bị hắn ta dập tắt.
Lần trước Thái tử thắng được hắn ta, chẳng qua là dùng chút thủ đoạn.
Lần này, mặc cho bên kia có sử dụng thủ đoạn đặc biệt gì, cũng nhất định không có khả năng chỉ sau một tháng có thể thắng được hắn ta!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT