Lúc này, Trương Sĩ Ngôn lại nhảy ra, chạn quản sự nội phủ lại.

“Hửm?” Viêm Đế khẽ nhíu mày, vô thức nhìn về phía ông ta.

“Bệ hạ thứ tội.”

Trương Sĩ Ngôn quét mắt nhìn lên xe bạc, cứng đầu hành lễ với Viêm Đế:

“Lão thần cho rằng bây giờ Đại Viêm chúng ta loạn trong giặc ngoài, đây chính là lúc dùng tiền, mà quốc khố lại đúng lúc trống rỗng, nên số tiền kia, nên ưu tiên bổ khuyết vào quốc khố.”

Cảnh Binh đảo mắt, phụ họa vào: “Không sai, bệ hạ đã có dự định xuất binh, quốc khố sao có thể không có tiền lương được chứ!”

Hai người hai một kế không được, lại tính kế khác.

Trương Sĩ Ngôn thân là tể tưởng, chưởng quản các mục chi phí chi tiêu của triều đình.

Chỉ cần cho số tiền kia vào quốc khố, dùng như thế nào, còn không phải là đều theo ý ông ta sao.

Đến lúc đó, không lo không nắm được điểm yếu của Viêm Đế.

Như vậy, bản thân cũng coi như có thể chuyển nguy thành an.

Đáy mắt Viêm Đế hiện lên sự lạnh lẽo.

Hừ! Lúc thiếu tiền kêu các ngươi nghĩ biện pháp, từng người chỉ mặt mày ủ rũ, than thở, đến một đồng cũng không bỏ ra nổi.

Lúc này tiền tới, liền nghĩ ngay đến bản thân mình.

Bạc con ta kiếm được, xử lý như thế nào, sao phải để các ngươi xen vào chứ?

Đang muốn mở miệng quát lớn, đã thấy Vương An nghênh ngang đi về trước đứng, nhìn hai người bọn họ, hai tay vỗ tay bốp bốp, ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười mà nói:

“Bội phục bội phục, đã đến giờ phút quan trọng này rồi, mà hai vị còn nghĩ đến việc hớt tay trên, hai người là ngốc thật, hay là đầu óc thiếu dây thần kinh vậy?”

“Thái tử cũng đừng có nói bừa, bây giờ quốc khố trống rỗng, lão thần thân là tể tướng, chủ trì chi tiêu, hợp tình hợp lý thôi!”

Trương Sĩ Ngôn hằm hằm nhìn Vương An, khuôn mặt dữ tợn run rẩy, có một loại cảm giác bất lực sâu sắc.



Ông ta trà trộn vào chốn quan trường mấy chục năm, chưa bao giờ thấy qua hoa lạ cỏ hiếm như vậy.

Giống y như con gián, sao mà đánh hoài vẫn chưa chết nữa?

Cảnh Binh cũng siết chặt nắm đấm, âm thầm nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Từ khi thăng lên nhậm chức binh bộ thượng thư, tu thân dưỡng tính, nhiều năm qua ông ta chưa từng muốn đánh một người như vậy.

Đáng ghét thật!

“Ha ha.”

Vương An hài hước nhìn Trương Sĩ Ngôn: “Hai vị có phải quên rồi, từ lúc một trăm vạn lượng này xuất hiện, hai người đã không có tư cách để nói những lời này rồi... Giáng ba bậc quan, đừng có chọn cách mất trí nhớ chứ.”

“.....”

À, đây...

Trương Sĩ Ngôn cả người run bần bật, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.

Cảnh Binh càng giống như bị sét đánh hơn, thần sắc trong nháy mắt trở nên chán nản.

Thái tử không nhắc, bọn họ suýt nữa quên mất chuyện này!

Hai vị trọng thần cốt cán trong triều đình lại đánh cược thua một tên thái tử phế vật...

Ở trước đây, có ai mà tin?

Nhưng bây giờ sự thật đã như vậy rồi.

Phải nghĩ biện pháp, nhất định phải nghĩ ra biện pháp!

Hai người họ lấy lại tinh thần, đầu óc suy nghĩ, quyết định ăn vạ một chút, dựa vào cái mặt mo này, đánh trống lảng chuyện này cho qua.

Dù là lớp da mặt này sau này không cần đến nữa, thì hôm này cũng phải giữ vừng được vị trí của mình.

Nghĩ đến đây, hai người bọn họ liên tục không ngừng quỳ rạp xuống đất cầu tình với Viêm Đế:

“Bệ hạ, trận đánh cược hôm qua, chỉ là vi thần nhất thời nói đùa, không thể tính là thật được đâu!”



“Bệ hạ, lão thần vì triều đình cúc cung tận tuy bao nhiêu năm, không có công lao thì cũng có khổ lao, vẫn xin bệ hạ xem xét ở lão thần...”

Giọng nói của Trương Sĩ Ngôn khàn đặc, có ý muốn nắm lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.

Quyền lời mê người thật.

Nhất là, người đã từng đứng trến đỉnh cao, từng nhìn thấy phong cảnh người khác chưa từng thấy qua.

Dù là đã bước qua tuổi năm mươi, hai người bọn họ vẫn không nỡ buông tay.

Đừng giáng chức mà, đỡ ta đứng dậy, ta vẫn có thể làm thêm ba mươi năm nữa!

Viêm Đế không nhìn vẻ mặt cầu khẩn của bọn họ nữa, thản nhiên nói: “Hai vị khanh gia, thái tử có nói sai sao?”

Hai người mắt nhìn nhau, thật lâu sau mới run run thốt lên hai chữ: “Không... không sai.”

“Đã không sai rồi thì hai vị nên biết là quân vô hí ngôn!”

Ầm ầm...

Câu nói này của Viêm Đế giống như tiếng sấm giữa trời quang, hoàn toàn đã phán quyết hai người bọn họ tử hình.

“Trương Sĩ Ngôn, Cảnh Binh nghe tuyên... Từ hôm nay, giáng ba bậc quan, tạm hoãn trao tặng chức vụ, nhớ lời mà làm.”

“Bệ hạ! Bệ hạ khai ân mà!”

Hai người họ còn muốn giãy dụa, Viêm Đế lạnh nhạt nói: “Hai vị ái khanh, không phải muốn kháng chỉ đó chứ?”

Kháng... Kháng chỉ sao?

Sắc mặt hai người họ tái nhợt, biết đây là hoàng đế đã hết hi vọng rồi, không bỏ qua cho bọn họ nữa.

“Thần không dám... Thần tuân chỉ.”

Trương Sĩ Ngôn và Cảnh Binh hai mắt đầy nước mắt, nằm rạp xuống đất, giống như hai bãi bùn nhão, trong lòng ân hận đã làm sai ngay từ đầu...

Nhưng mà, sự việc vẫn chưa xong đâu...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play