Ngươi chỉ biết là người có tiền thì ngoài mặt rất vui vẻ.
Nhưng ngươi không hề hiểu, trong thâm tâm, bọn họ còn vui hơn gấp bội phần.
Bỏ ra vài ngàn lượng để biến nguy thành lợi… một chuyện rất đơn giản.
Người có tiền giải quyết vấn đề một cách nhẹ nhàng đơn giản như vậy đấy.
Vương An vênh mặt nhìn Vương Duệ đầy khiêu khích.
Huynh đệ tốt, tiếp tục đi!
Ta thích cái cách ngươi coi thường ta nhưng lại không thể ngó lơ ta.
Kết quả của việc này vượt qua cả dự kiến của đám quần thần.
Những viên quan giám sát vốn đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc luận tội, giờ chỉ có thể nhìn nhau trong im lặng.
Viêm Đế trầm ngâm, liếc mắt nhìn Vương Duệ: “Huệ Vương, trẫm cần một lời giải thích.”
Ngữ khí bình thản nhưng lại nặng nề như núi, tạo áp lực rất lớn cho Vương Duệ.
“Đây, đây…”
Vương Duệ biến sắc, nhìn sang mấy người lưu dân, hít một hơi thật sâu: “Các vị, vừa nãy, bản vương vô tình đi ngang qua đúng lúc các người đang thỉnh nguyện nên đã tận mắt chứng kiến mọi chuyện, tại sao các người lại phải tự lừa dối mình?”
Nhìn dáng vẻ thờ ơ của mấy ngư dân, Vương Duệ nén cơn giận nói tiếp:” Nói cho bản vương biết, có kẻ nào đó uy hiếp, bắt ép các người phải nói vậy đúng không?”
“Đừng sợ, Bệ hạ ở ngay trước mặt, có gì cứ nói ra, Bệ hạ sẽ làm chủ cho các người, không ai dám làm gì các người đâu.”
Ngừng lại một chút, Vương Duệ đổi giọng: “Ngược lại, nếu các người dám lừa dối bệ hạ, cố ý nói dối thì một khi tra ra được sẽ bị khép vào tội khi quân.”
Vương Duệ cố tình nhấn mạnh ba chữ cuối cùng, giọng điệu đầy sát khi của hắn ta khiến mấy người lưu dân run sợ.
Cơ hội tốt.
Vương Duệ nhanh tay nhanh mắt, lập tức chỉ vào bọn họ, quát hỏi: “Các người run rẩy cái gì? Lẽ nào bị bổn vương nói trúng tim đen?”
Hắn ta như mở cờ trong bụng.
Bị Vương An ngươi uy hiếp thì có làm sao, chẳng qua cũng chỉ là vài tên dân mọn, mới dọa một tí mà đã để lộ ra sơ hở.
“Thảo dân…Thảo dân không…không có…”
Mấy người lưu dân ngày càng run rẩy, hoảng sợ, nói lắp ba lắp bắp.
“Còn dám chối, rõ ràng các ngươi có tật giật mình.”
Vương Duệ một mực khẳng định, mang theo dáng vẻ uy nghiêm của một Vương gia, quát to: “Thật to gan, trước mặt bệ hạ mà còn dám nói dối, còn không mau quỳ xuống bẩm rõ sự thật!”
Bộp…
Mấy người lưu dân không thể chịu đựng được nữa, phủ phục trên mặt đất, không ngừng dập đầu xin tha thứ: “Thảo dân sai rồi, xin Bệ hạ tha mạng, Bệ hạ tha mạng…”
Thành công mỹ mãn!
Vương Duệ ngẩng đầu, nhìn Vương An với vẻ mặt trêu tức, để xem ngươi có thể lật ngược tình thế bằng cách nào.
Đám người được Huệ Vương phái đến gồm Trương Sĩ Ngôn, Cảnh Binh và Trương Chinh sáng mắt lên, trong lòng bọn họ thầm thán phục Vương Duệ.
Lựa cơ ứng biến, nhạy bén hơn người, một Hoàng tử như này mới đáng để bọn họ đi theo.
“Bệ hạ, sự tình đã rõ, quả thật những lưu dân này bị người khác uy hiếp nên mới nói như thế.”
Trương Chinh thân là Ngự Sử, mạo muội đứng ra một lần nữa:”Mong Bệ hạ tra ra kẻ chủ mưu, trừng phạt thích đáng, lấy lại công bằng cho dân chúng!”
“Mong Bệ hạ làm rõ!”
Lúc này, Trương Sĩ Ngôn cũng đứng ra.
Tể tướng đã lên tiếng thì những đại thần khác cũng hùa theo ngay lập tức.
Trong chớp mắt, những lời thỉnh cầu điều tra kẻ chủ mưu và trừng phạt hắn thích đáng vang lên không dứt.
Vương Duệ chớp thời cơ, lại đứng ra khẩn cầu:
“Phụ hoàng, nhi thần cho rằng, lần này ta chỉ cần tìm ra kẻ đứng sau và trừng phạt thích đáng là được.”
“Những lưu dân này vốn rất đáng thương, chẳng qua là do họ e sợ quyền thế, không thể không phục tùng, vẫn mong Phụ hoàng rủ long từ bi, bỏ qua cho họ lần này.”
Lời nói này của Vương Duệ được đông đảo quần thần ủng hộ và khen ngợi.