Thân phận không phù hợp?

Hà Hoan nghe thế, cong môi nở nụ cười.

Nụ cười của y ở trong mắt Cente, như đang khiêu khích và trào phúng quân quyền tối cao.

Cente đang muốn quát mắng, Fitz đã lạnh lùng nói: "Hà Hoan là người tôi yêu, là cha ruột của con tôi, không phải là người có thân phận không phù hợp. Kính mong phụ thân nói chuyện đúng đắn."

"Cha ruột của đứa bé?" Sự giận dữ của Cente bỗng chốc như rơi vào nước lạnh, nháy mắt đọng lại, độ ấm cực nóng cũng theo đó mà tiêu tán.

Giống như phản ứng dây chuyền, khuôn mặt Yuli cũng đơ ra.

Sắc mặt của Hicks cũng khó coi như đít khỉ.

Tìm mọi cách để giấu giếm mọi chuyện, không ngờ lại bị lộ ra bằng cách này.

Yuli và Hicks đã tính toán hết tất cả, thừa dịp tiệc mừng thọ đêm nay, người cuồng công tác như Cente nhất định sẽ rời xa chính vụ. Mà Fitz cũng sẽ bận xã giao, không có thời gian rảnh rỗi.

Chỉ cần Mạnh Cạnh nghe lời, thao tác ở trên mạng một phen, đóng đinh Hà Hoan bằng sự sỉ nhục, qua đêm nay, chờ chuyện đính hôn chắc như đinh đóng cột, cậu ta không chỉ có được Fitz, còn đá được tình địch Hà Hoan ra chuồng gà, quả thật là một mũi tên trúng hai con chim.

Nhưng hiện tại......

Yuli Kolan nhìn bộ dáng khiếp sợ của hoàng đế, bất an trong lòng dần to hơn.

Con nối dõi của hoàng thất, xưa nay đều là một vấn đề đặc biệt nghiêm trọng.

Cente có thể không đồng ý Hà Hoan, thậm chí sẽ làm y biến mất, nhưng tuyệt đối sẽ không làm hại em bé trong bụng y, thậm chí còn sẽ vì Hà Hoan mà chuẩn bị hoàn cảnh sinh sản tốt nhất toàn tinh tế, bảo đảm y có thể sinh ra em bé khỏe mạnh.

Thậm chí đứa nhỏ này còn là cháu nội đầu tiên của Cente!

Biểu cảm Cente biến hóa rất nhanh, giấu sự khiếp sợ đi. Đã từng đối mặt với rất nhiều chuyện đột ngột, hoàng đế nhanh chóng hoàn thành một loạt cân nhắc trong suy nghĩ.

Nét mặt ông không đổi, nhưng tức giận lại vơi đi rất nhiều. Ông hờ hững nhìn Hà Hoan: "Cậu rất có can đảm, cũng khá may mắn."

Khoé môi Hà Hoan khẽ cong, cũng không vì uy nghiêm của hoàng đế mà yếu thế. Ngược lại, cho dù là tư thế hay là biểu cảm, đối mặt với người quyền uy nhất đế quốc, y vẫn tự nhiên như lúc ban đầu.

"Ngài sai rồi, cũng không phải là tôi khá may mắn, mà là người nào đó rất may, chưa kịp gây ra chuyện không thể sửa chữa."

Hà Hoan chuyển ánh mắt đến đôi anh em Hicks và Yuli, bình tĩnh đối diện với hai người bọn họ.

Yuli cắn chặt răng, cứng hàm. Trong ánh mắt lộ ra sự thù hận ghen tỵ mà không tự biết.

Hicks lại là biểu cảm hận không thể xé nát Hà Hoan, hoàn toàn không hề che giấu.

Cente nhanh nhạy nhận ra sự khác lạ từ thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh của y, dù đã có vô số kinh nghiệm gặp rất nhiều loại người, nhưng ông chưa bao giờ thấy được sự tự tin toả sáng kiêu ngạo như vậy trên một omega, thậm chí là khí chất.

Omega tên Hà Hoan này là lần đầu tiên vào hoàng cung gặp Hoàng đế, không chỉ không co rúm tự ti, thậm chí còn dám thẳng lưng đối diện với ông.

"Nếu cậu đang mang thai con của Fitz, ta cũng không phải là một người không nói tình cảm. Cậu có thể ở bên Fitz, nhưng cậu lấy thân phận gì, chắc hẳn trong lòng cậu hiểu rõ. Không nên có những ảo tưởng xa vời. Người có thể sánh đôi cùng Fitz, chỉ có thể......"

"Có thể sánh đôi cùng tôi chỉ có Hà Hoan!" Fitz trực tiếp cắt ngang lời Cente: "Phụ thân nếu còn mê muội muốn quản hôn nhân của tôi, tôi cũng sẽ không để ý mà dùng thủ đoạn khác người đâu."

Cente cười lạnh: "Ha, xem ra con cũng không muốn vị trí Thái Tử nữa."

Bị chính con trai của mình uy hiếp trước mặt mọi người, là một hoàng đế máu lạnh, cho dù xuất phát từ mục đích hay suy xét gì, Cente cũng sẽ không đặt tương lai của đế quốc vào một người thừa kế.

Làm sao Fitz không biết điểm này được, Hà Hoan xuất hiện đã xé rách tình phụ tử mong manh giữa hắn và Cente, bằng phương thước kịch liệt này, hai người đứng ở hai bên đối lập.

Nhưng đối lập là chuyện sớm hay muộn, Hà Hoan chỉ là đẩy nhanh tiến trình này.

Fitz cũng không sợ hãi, trong đôi mắt xám bạc như có một ngọn lửa: "Nếu ngài nguyện ý xé rách hứa hẹn năm đó với mẫu thân của tôi, điều đó cũng có thể xem là ngài kết thúc với gia tộc Tangnell, mong ngài đừng coi bố thí như sự ban ân."

"Con!" Trước mắt Cente chợt hiện ra hình bóng Hoàng hậu năm đó, cùng với thỉnh cầu của bà trước khi chết.

Thay vì là thỉnh cầu, không bằng nói là giao dịch.

Mọi thông tin bí mật và truyền thừa của gia tộc Tangnell, đều dùng để trao đổi ngôi Thái Tử của Fitz.

Yêu cầu duy nhất của Hoàng hậu trước khi chết, đó là làm Cente thề với trời đất vĩnh viễn giữ vững ngôi Thái Tử cho Fitz.

Đây là một bí mật không được truyền ra ngoài, thậm chí cả thân cận của Cente cũng không biết.

Nhưng Fitz lại biết?

Trên mặt Cente là biểu cảm xưa nay chưa từng có, ông thậm chí còn có cảm giác như bản thân bị lột sạch sẽ, nhục nhã không chỗ trốn trước mặt con trai.

Nhưng xung quanh lại có nhiều quân thần như vậy...... Cente nắm chặt tay, không thể khống chế cảm xúc đang dao động kịch liệt, dẫn tới tin tức tố dần mất khống chế.

Vương phi Charlotte vội vàng ôm chặt cánh tay ông, ánh mắt bà ta đan xen hoảng hốt và giận dữ, lướt qua hai anh em Kolan, nhưng chỉ trong chớp mắt, lại chuyên chú quan tâm an ủi Cente: "Bệ hạ à, Fitz chỉ là vài lời giận dỗi mà thôi. Nếu thằng bé thích omega này như vậy, chúng ta nên chuẩn bị nơi sinh cho cậu ta trước. Chuyện này ngày sau lại nói tiếp, hôm nay vốn là ngày vui mừng, sao có thể vì một chút việc nhỏ mà nổi giận."

Charlotte chuyển hướng sang Fitz, cười dịu dàng: "Chúc mừng Thái Tử lên chức cha."

Fitz nhàn nhạt đáp "Cảm ơn", trên mặt không có biểu cảm dư thừa nào.

Charlotte giống như chưa nhận ra Fitz lạnh nhạt, ánh mắt lại chuyển hướng sang Hà Hoan, ý cười càng thêm dịu dàng: "Hà Hoan, cảm ơn cậu vì hoàng thất mang huyết mạch trân quý này, đây chắc chắn là món quà tuyệt vời nhất trong tiệc mừng thọ của bệ hạ."

Xưa nay thủ đoạn giao tiếp của Vương phi rất mềm dẻo, lại thêm ngoại hình ôn hoà của bà ta, rất biết cách làm dịu bầu không khí. Thậm chí còn có danh hiệu là "Thuốc an thần".

Dưới sự hoà giải của Vương phi, bầu không khí lạnh lẽo khẩn trương tạm thời dừng ở một điểm cân bằng.

"Bệ hạ, con trai thần chỉ sợ là không xứng với Thái Tử, như vậy thần sẽ từ bỏ hôn sự này." Công tước Kolan đột nhiên nói.

Nhiều lần bị hoàng thất làm mất mặt, cho dù là người không biết giận cũng sẽ giận, huống chi ông ta lại là công tước tôn quý.

Yuli vội vàng giữ chặt tay áo công tước Kolan, lắc đầu cầu xin.

Vất vả lắm mới có thể đi đến bước này, sắp có thể gả cho Fitz rồi, sao có thể thất bại trong gang tấc được chứ.

Công tước Kolan há miệng th,ở dốc, đang muốn nổi giận quát cậu ta, lại nghe thấy Cente mở miệng: "Công tước, là ta không quản nghiêm, nhưng nhất định sẽ cho ông một câu trả lời vừa lòng."

Mặt công tước Kolan giật nhẹ, cứng đờ mà nói: "Bệ hạ, thần thấy Thái Tử cũng rất thích omega này, nghe giọng điệu của ngài ấy, thần cho rằng cả đời này ngài ấy chỉ muốn omega đó. Vẫn là chúng ta không nên làm khó người khác."

Giọng điệu uyển chuyển bình tĩnh, nhưng mỗi chữ lại mang theo dao nhọn, đều đang chỉ trích Fitz vì một omega bình dân mà khiêu khích vương quyền, còn khinh thường gia tộc Kolan.

Cente nghe đến đó lại là mỉm cười, mang theo châm chọc: "Cả đời chỉ có một omega?"

Người cầm quyền đế quốc có rất nhiều quyền lợi to lớn, sắc đẹp cũng chỉ là hàng tặng kèm trong đó. Không có alpha nào có thể chống cự thứ đồ đưa đến tận nơi như này.

"Fitz, có lẽ con không biết, độ xứng đôi tin tức tố giữa Yuli và con cao tới 68%!" Cente nhạo báng nói: "Thằng bé có thể giúp con tăng trưởng tinh thần lực, còn sẽ vì con mà sinh sản và nuôi dạy những con cháu ưu tú nhất."

Yuli thấy Cente giúp cậu ta nói chuyện, chờ đợi nháy mắt tăng trở lại. Đối với một alpha mà nói, độ xứng đôi chính là tiêu chuẩn tìm bạn đời.

Cậu ta không tin Fitz không lung lay với con số 68% này.

Hà Hoan tính là cái thứ gì chứ, chỉ cần cậu ta kết hôn với Fitz, dung hợp tin tức tố. Đến lúc đó diễn viên nhỏ bé không có bối cảnh này, còn không phải là tùy ý bị cậu ta lăn lộn.

Nhưng mà...... nhìn Fitz vẫn bình tĩnh, Yuli mở to hai mắt, vẫn không thể nhìn thấy sự dao dộng trên mặt hắn.

Cente ngơ ngẩn, ông phát hiện không chỉ Fitz thờ ơ, mà biểu cảm của Hà Hoan cũng không chút thay đổi.

Có bao nhiêu cặp AO ngay cả độ xứng đôi là 20% cũng không đạt được, đừng nói là con số 68% nằm mơ cũng không dám tưởng này.

"68%" đột nhiên một giọng nói hài hước từ cửa truyền vào.

Mọi người nghe giọng nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên cao lớn, tư thế lười biếng dựa vào cửa.

Cente nhíu mày: "Myron, con tiễn khách khứa xong chưa?"

Myron cởi mũ xuống, dùng tay sửa sang mái tóc ngắn rực rỡ ánh vàng: "Tiễn xong rồi, nếu không tiễn nhanh sẽ không thể kịp xem trò hay này."

"Myron!" Charlotte trách móc trước khi Cente tức giận lên tiếng: "Nếu con hoàn thành nhiệm vụ rồi, trở về nghỉ ngơi đi."

"Vì sao chứ? Tôi cũng là thành viên của hoàng thất mà, hơn nữa, chuyện liên quan đến hôn nhân đại sự của anh trai, tôi thân là em trai cũng phải quan tâm một chút chứ." Khoé môi Myron cong nhẹ.

Khuôn mặt giống như đúc với Fitz, lại có khí chất hoàn toàn khác Fitz, dễ dàng có thể phân biệt hai người bọn họ.

Cente biết rõ tính cách không đàng hoàng của con thứ hai, áp chế sự không vui, trầm giọng nói: "Chuyện này không có quan hệ với con, trở về đi!"

"Sao lại không có quan hệ." Myron lấy ra một tờ giấy được gấp nhỏ trong túi áo, thong thả mở ra: "Có lẽ Bệ hạ không kịp xem xét chuyện đang xảy ra trên mạng, đúng là tiếc nuối mà."

Myron đột nhiên quay đầu nhìn Hà Hoan, tươi cười trở nên chân thành hơn: "Thật vui vì có thể nhìn thấy em ở nơi này, em ngày hôm nay cũng thật quyến rũ."

1

Hà Hoan cười đáp trả: "Cảm ơn."

Myron mở tờ giấy ra, quay sang Hà Hoan, là một tờ giám định: "Độ xứng đôi tin tức tố giữa tôi và em cao tới 99%, tuy chỉ thiếu 1% so với anh trai, nhưng tôi cảm thấy cũng không khác biệt lắm. Nếu anh trai kết hôn với Yuli Kolan, em suy xét gả cho tôi được không?"

Ánh mắt mọi người không khỏi dừng ở con số 99% đỏ chót ở cuối giấy giám định.

"Không có khả năng!" "Sao có thể!"

Mọi người nghẹn họng ngơ ngác nhìn, mỗi người đều nghi là bản thân hoa mắt hoặc tai nghe có vấn đề.

99%?!

Fitz còn cao hơn 1%, vậy là bao nhiêu? Mọi người đều như quên mất cách tính, tất cả đều ngây như phỗng nhìn tờ giấy kia.

Myron hoàn toàn mặc kệ mọi người đang suy nghĩ cái gì, hắn cầm giấy giám định, đi tới chỗ Hà Hoan: "Tôi rất chân thành với em."

Hà Hoan chớp mắt, y cũng rất tò mò vì sao độ xứng đôi lại cao như vậy.

Mới đọc được hai dòng chữ, giấy giám định đã bị cầm đi.

Roẹt ——

Tờ giấy bị xé thành mảnh nhỏ, vụn giấy từ tay Fitz bay xuống, ánh mắt hắn lạnh băng, như một lưỡi dao sắc bén sắp ra khỏi vỏ: "Tránh ra!"

Myron nhẹ nhún vai: "Anh là người thừa kế tương lai của đế quốc, không có khả năng chỉ có một omega. Mà tôi lại khác, tự do rất nhiều."

Hà Hoan nâng mắt, cười hứng thú.

Nếu không phải thay nguyên chủ báo thù, hơn nữa Kolan lại ác độc bạo lực internet, y cũng không nhất định sẽ theo Fitz vào hoàng cung, giằng co với nhóm người này.

Y là bị bắt đi đến tình trạng này.

Tuy vậy, Hà Hoan cũng không oán trời trách đất, huống chi hiện tại còn chưa tới trình độ làm cái đích cho mọi người chỉ trích, không thể quay đầu.

Con cái và Fitz, tượng trưng cho một loại trói buộc, lựa chọn cán cân bên này, y thật sự sẽ mất đi cái khác —— tự do?

Bị vây trong gai nhọn, đúng là phiền toái.

Vậy nhảy ra thì sao? Trên đường đến cung Đông Nặc với Phỉ Tì, Hà Hoan cũng đã suy nghĩ cẩn thận.

Thế giới của người trưởng thành tham lam cũng không có định nghĩa lựa chọn, y muốn tất cả!

Bất chợt, Hà Hoan cảm thấy cơ thể như bị áp chế, là tin tức tố cưỡng chế. Khiến y không thể không chuyển ánh mắt nhìn Fitz.

Nhưng khi đối diện với đôi mắt xám bạc ấy, áp chế chợt biến mất, thay thế chính là sự chiếm hữu dày đặc.

AO được trời ưu ái năng lực có thể đọc được tin tức tố của đối phương, huống chi độ xứng đôi giữa bọn họ còn cao tới 100%.

Giờ phút này, Fitz kề sát y, hiển nhiên là sự dao động cảm xúc trong mắt Hà Hoan đã bị hắn vừa vặn bắt giữ.

"Xin lỗi." Hà Hoan chủ động nắm tay alpha, trấn an mà vuố,t ve mu bàn tay hắn.

Fitz nắm chặt cổ tay y, trầm giọng nói: "Hà Hoan!"

Hà Hoan cảm nhận được sự áp chế tin tức tố lui đi, vẫn cứ tàn lưu một chút, quấn quanh người y, nhớ nhung triền miên.

Người đàn ông này thật sự quan tâm đến y.

"Anh à, mọi điều tốt đều là anh chiếm đi, sao có thể tham lam như vậy được?" Ánh mắt Myron đột nhiên trở nên sắc bén, giống như dao găm, tản ra sự lạnh lẽo của kim loại.

"Đủ rồi!" Cente đỡ trán, đêm nay không chỉ xoay ngược lại vả mặt, còn làm ông thân là Hoàng đế của một nước mất hết mặt mũi.

Trách không được Fitz không thể bỏ omega này, dám to gan đến trước mặt ông náo loạn.

Lúc ở phòng họp, Fitz có thể dùng sức của bản thân chiến thắng hai đặc chủng tinh anh, thế mà lại là kết quả của việc tinh thần lực tăng lên sau khi kết hợp với omega có độ xứng đôi 100%?

Cente nhớ tới việc bản thân cậy già lên mặt mà lớn tiếng nói Yuli 68%, nóng mặt mà cảm nhận được sự mất thể diện, ông đột nhiên nhìn về phía một nhà Kolan.

Yuli và Hicks không dám đối diện ánh nhìn này, liên tục cúi đầu tránh né. Mà công tước Kolan còn đang ở trong khiếp sợ, đối diện với ánh mắt của Cente, xấu hổ lại mang theo bất mãn.

Trong phút chốc, Cente như hiểu được chuyện gì đó, đen mặt.

Một lát sau, Cente trầm giọng hỏi Fitz: "Thật sự là 100%?"

Omega hoàn toàn xứng đôi đại biểu cho cái gì, ông thậm chí không dám nghĩ đến.

Fitz vô tình dây dưa với bao nhiêu phần trăm. Nếu không phải Myron đột nhiên xuất hiện, ông cũng không muốn ký thác mọi thứ vào độ xứng đôi giữa hắn và Hà Hoan.

"Hoặc là ngài theo lời Myron nói, nhìn xem trên mạng đã xảy ra chuyện gì."

Cente nhíu mày, không nói thêm gì nữa.

Fitz dắt Hà Hoan tay: "Chúng ta đi về trước."

Khoảnh khắc hai người đi qua Myron, Fitz tạm dừng một giây.

Tầm mắt của hai anh em giao nhau, một người lạnh như băng giá, một người không biết sợ hãi.

"Tự giải quyết cho tốt." Fitz nói xong câu này, ôm Hà Hoan đi ra đại sảnh.

Myron sẽ không có lòng tốt như vậy, càng sẽ không làm chuyện vô dụng. Đêm nay đột nhiên lấy ra một tờ giấy giám định ngay trước mặt hắn, lại còn ngỏ ý theo đuổi Hà Hoan, nhìn mặt ngoài là giúp hắn và Hà Hoan một phen, nhưng cũng là làm người ghê tởm.

Myron cong môi cười, nhìn bóng dáng hai người đi xa.

Trò khôi hài này lấy một phương thức khá xấu hổ kết thúc, cuối cùng còn không cho ra kết luận nào.

Thái độ ba phải cái nào cũng được tiếp đó của Cente, làm cho sự phát triển tiếp theo trở nên tràn ngập không xác định.

Biểu cảm của công tước Kolan đổi tới đổi lui, cuối cùng đưa ra quyết định thay hai đứa con trai: "Đi, về nhà!"

Yuli im lặng đứng ở tại chỗ, giống một pho tượng cứng đờ không di chuyển.

Hicks nắm cánh tay cậu ta: "Yuli!"

Yuli ngẩng đầu, trong hốc mắt lập loè ánh nước.

Hicks vừa đau lòng vừa tức giận, giúp Yuli lau nước mắt, nói: "Đừng khóc, chúng ta đi về trước đã."

Gã nói, truyền cho Yuli một ánh mắt, bảo cậu ta đừng vì tình yêu mà mê muội hành động theo tình cảm, chờ về nhà rồi bàn bạc kỹ hơn.

Cente bởi vì câu nói trước khi Fitz rời đi, đã bỏ mặc mọi người đi tìm bí thư.

Charlotte ở lại thu thập kết cục, thầm nhớ hành động không tầm thường vừa rồi của Myron, nhưng vẫn lộ ra khuôn mặt tươi cười đi hoà giải với một nhà Kolan.

Công tước Kolan lúc này làm sao lại cho hoàng thất mặt mũi được chứ, hừ lạnh một tiếng, không thèm nghe Vương phi.

Nếu không phải Yuli một hai phải gả cho Fitz, sao ông ta lại phải đi khắp nơi ra mặt bỏ tiền chứ, cố tình người khác còn không thèm cảm kích.

Cũng chỉ là một diễn viên nhỏ không quyền không thế, cũng dám đối nghịch với gia tộc Kolan của ông ta, thậm chí còn làm cho bọn họ mất mặt trong bữa tiệc này, nếu không báo thù này, ông ta còn ở giới quý tộc được sao.

Ông ta nhất định sẽ làm hoàng thất hối hận vì đã sỉ nhục gia tộc Kolan!

"Công tước Kolan à, ngài và Bệ hạ dù sao cũng là bạn bao năm nay, chắc chắn ngài ấy sẽ cho ngài một câu trả lời vừa lòng." Charlotte ôn nhu chậm rãi, làm người tin rằng bà ta tuyệt đối có thể đại biểu Hoàng đế thực hiện lời hứa này.

Kolan lại là cười nhạo, ông ta quá hiểu biết cá tính của Cente.

"Tốt nhất là có thể làm ta vừa lòng, nếu không..."

Charlotte rũ mắt, lại nâng mắt lên, tươi cười trở nên khó hiểu: "Ngài nhất định sẽ vừa lòng."

Kolan sửng sốt, nhìn bà ta một cái thật lâu, quay người, mang theo hai đứa con trai bỏ đi.

Charlotte vẫn duy trì lễ nghĩa, chu đáo tiễn gia đình công tước đến cửa, xoay người, thấy Myron còn đứng ở sảnh yến hội, lẳng lặng nhìn hắn.

Trong đại sảnh chỉ còn lại đôi mẹ con này.

Charlotte rút đi tất cả ôn nhu trên người, ngay cả tươi cười cũng dập tắt.

Myron đã quá quen với phương thức quản lý biểu cảm này của bà ta, trào phúng một tiếng: "Ngài không mệt sao?"

Charlotte ngẩng đầu, nhìn đứa con trai này.

Hắn rất cao, cũng đã thành một người đàn ông chững chạc có những ý tưởng cho riêng mình.

"Con cho rằng ta là vì ai?"

Myron lười biếng dựa vào lan can kim loại, hai mắt lơ đãng nhìn lướt qua đại sảnh, như không nghe thấy những lời vừa rồi.

Charlotte hỏi: "Sao vừa rồi con lại lấy giấy giám định ra? Chẳng lẽ con cũng muốn dây dưa với tên Hà Hoan kia?! Ta mặc kệ cái gì 99%, con không nên tới trộn lẫn cuộc hôn nhân này, con có biết ta đã bố trí mọi thứ bao lâu không?!"

Myron bỗng cười một tiếng, như trào phúng mẫu thân, lại như đang cười nhạo chính mình: "Thì sao?"

Charlotte bình tĩnh nhìn hắn: "Làm con cái, con có thể phủ nhận mẫu thân hy sinh vì con, nhưng con cũng định phủ nhận sự dạy dỗ và bồi dưỡng của nguyên soái A Kỳ  dành cho con sao?"

Myron lạnh mặt, nhìn người đàn bà đã nuôi dưỡng hắn lớn lên: "Ngài không cần dùng ông ta để áp chế tôi, cũng không cần ở trước mặt tôi tô son trát phấn cho đống tham vọng của các ngài. Tôi chỉ muốn nói với các ngài một câu, đừng nên tính toán đặt tiền đặt cược trong một cái rổ, nếu không sẽ thành công dã tràng."

Charlotte nhíu mày, đôi mắt xưa nay được xưng là hiền từ lóe ra sự sắc nhọn.

Myron đứng dậy, tay đút vào túi quần đi ra ngoài, khi tới cửa, hắn đột nhiên xoay người, quay đầu lại nói với Charlotte: "Đúng rồi, bây giờ trên mạng vẫn đang lan truyền một bức ảnh, bọn họ đều cho rằng trong ảnh là Fitz và Hà Hoan, gọi bức ảnh đó là mối tình thế kỷ."

Charlotte nhìn nụ cười ác liệt của hắn, trực giác không tốt.

Myron nói: "Thật ra người trong bức ảnh đó là tôi, ngài nói xem, nếu tôi công bố người trong ảnh chụp không phải Fitz, mà là em trai anh ấy, dân chúng sẽ nghĩ thế nào?"

Tay Charlotte nhịn không được run rẩy: "Con......"

"Rất mong mẫu thân sẽ nói chuyện này cho phụ thân." Myron huýt sáo, giống đứa trẻ chơi xấu thành công: "Tôi đặc biệt rất muốn nói trực tiếp cho phụ thân biết hơn, nhưng chỉ sợ ngài ấy sẽ tẩn tôi một trận, nên đành phải phiền ngài chuyện này, tạm biệt."

Charlotte run run nắm chặt tay, móng tay đâm thủng lòng bàn tay.

......

Trên đường Hà Hoan đi theo Fitz về nhà, hai người đều ăn ý không nói lời nào.

Mới gặp lại thì triền miên, nhưng mới qua một tiếng, lại như tồn tại một vách ngăn.

Tốc độ của xe rất nhanh, còn chưa kịp nghĩ lại, Hà Hoan đã lại dẫm lên bãi cỏ trong cung của Fitz. Cho dù là độ dày cỏ hay là xúc cảm lúc dẫm lên, vẫn giống như trước đây.

Ngay cả lồng sắt kim loại được Fitz tạo ra vì y, cũng đang lẳng lặng ở trong vườn. Ngay cả hố đất kia, trông cũng không khác gì trước khi y rời đi.

Trong nháy mắt, Hà Hoan thậm chí còn cho rằng y chưa từng rời khỏi nơi này.

Ánh trăng dịu dàng như nước chảy, gió đêm nhẹ nhàng lướt qua.

Hai người đều lẳng lặng đi trên cỏ, mặc dù không nói gì, Fitz vẫn như thường mà ôm Hà Hoan vào lòng, chắn sương gió cho y.

Quanh Hà Hoan đều là tin tức tố trên người hắn, khiến y yên tâm và thỏa mãn theo bản năng.

Y tự nhiên mà dựa vào ***,g ngực hắn, thể hiện sự tin tưởng.

Cơ thể Fitz cứng đờ một chút, lập tức thả lỏng ra, để y có thể dựa vào thoải mái hơn.

Bước nhanh vào phòng khách, bài trí vẫn như trong trí nhớ, ngay cả gối ôm Hà Hoan tùy ý ném lên sô pha cũng chưa thay đổi.

Fitz chú ý tới tầm nhìn của y, giải thích: "Tôi bận rộn công việc không về nhà, cho nên cũng chưa dọn đi."

Trên mặt bàn không có hạt bụi nào, tất nhiên là có người hầu dọn dẹp cẩn thận, sao có thể không cất gối ôm.

Hà Hoan cười cười, cũng không có chọc phá lời hắn nói, hỏi: "Vậy là cũng chưa dọn giường đệm nhỉ?"

Fitz ho nhẹ một tiếng, tức thì cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Bầu không khí yên lặng giữa hai người cũng bị câu nói đùa này của Hà Hoan làm tan biến.

Hà Hoan thấy sự nghiêm trọng trên mặt Fitz dần dần tiêu tán, nắm chặt tay hắn, dựa vào gần hơn: "Không dẫn tôi lên nhìn sao?"

Fitz cuối cùng cũng hiểu, câu nói được lưu truyền khắp tinh tế tuyệt đối không phải là đùa giỡn: Alpha dù có mạnh mẽ đến thế nào, ở trước mặt omega bản thân âu yếm, luôn luôn không có nguyên tắc.

Chỉ cần Hà Hoan dùng chút thủ đoạn nhỏ, hắn cũng có thể bị mê hoặc một cách nhanh chóng.

Căn phòng ngăn nắp, ga giường và chăn được người hầu trải ra gọn gàng như một tác phẩm nghệ thuật.

Nhưng trong không khí vẫn tràn ngập tin tức tố thuộc về alpha, cho thấy chủ nhân cũng không như lời hắn nói, đã lâu không về nhà.

Hà Hoan cong môi, ngồi ở trên giường, ngón tay chạm vào chăn bông mềm mại.

Fitz đi đến trước mặt y, quỳ một chân ở bên cạnh, ôm y vào lòng: "Cũng nên bổ sung thêm vài đồ dùng mới, em thích cái gì?"

Hà Hoan cười nói: "Vẫn còn sớm mà, còn lâu con mới ra đời, anh không cần phải vội vàng như vậy."

"Không phải con, là em." Tay phải Fitz đặt trên cổ Hà Hoan, ngón cái nhẹ nhàng chậm chạp vuốt ve tuyến thể y.

Tuyến thể của các omega khác luôn lưu lại vết cắn do được alpha yêu thương, chỉ có Hà Hoan, vẫn luôn sạch sẽ không tì vết, như không thừa nhận hắn tồn tại.

Suốt hai tiếng, hắn đã tiêm tin tức tố vào chỗ này, trong trí nhớ vẫn còn nhớ kỹ vị trí của dấu răng.

Hiện tại, đã hoàn toàn lành lại.

Hà Hoan cảm thấy hơi tê dại, nhưng cũng không kháng cự Fitz dùng lực đụng chạm: "Anh có thể đừng......"

Fitz lại đặt tay lên vai y, ngắt lời: "Em có thể nói cho tôi, có biện pháp nào để có thể lưu lại dấu vết của tôi trên người em không?"

"Cái gì?" Hà Hoan ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt màu xám bạc, có cảm giác hơi hoa mắt.

Fitz đứng lên, cởi nút áo, lộ ra ấn ký hoa hợp hoan trên vai, đã mờ nhạt khó có thể nhìn thấy: "Em đã để lại dấu vết thuộc về em ở đây, có qua có lại, tôi cũng muốn để lại một dấu ấn của riêng tôi trên người em."

Hà Hoan nhìn hắn, bị dụ.c vọng nguyên thuỷ thúc đẩy, không khỏi vòng tay ôm eo alpha: "Không phải đã sớm để lại rồi sao?"

"Hửm?" Fitz nhéo mặt y, nhíu mày nói: "Đừng nghịch ngợm."

Hà Hoan kéo tay hắn ra, muốn dùng chóp mũi cọ hắn, cảm nhận được hắn đang căng chặt cùng dần dần cứng đờ.

"Em......"

Không đợi Fitz nói xong, Hà Hoan đột nhiên nắm tay hắn, đặt ở trên bụng y.

Một sinh mệnh nho nhỏ đang phát tiển trong đó.

Khác với alpha, bụng omega mềm mại, thậm chí còn có cảm giác mảnh mai.

"Bây giờ vẫn chưa cảm nhận được, nhưng đúng thật là anh đã để lại dấu vết trên người tôi."

Hà Hoan kéo hắn đối diện y, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn: "Anh thích dấu vết này không?"

Đột nhiên, đôi mắt xám bạc của Fitz như có ngôi sao, toả sáng rực rỡ, lộng lẫy mà bắt mắt.

Hà Hoan có ảo giác như bị bỏng cháy, trong mê man, y như bị nhấn chìm vào dải ngân hà, mơ hồ chìm sâu.

"Thích......"

Hà Hoan cảm thấy Fitz gắt gao ôm chặt y, nhẹ nhàng vùi đầu vào lồng ng.ực đối phương.

Tiếng tim đập dồn dập, cùng với hô hấp trên đỉnh đầu được cố ý chậm chạp, nhưng vẫn có thể nghe ra một tia nghẹn ngào.

+

"Fitz, thực vật bọn tôi tồn tại là nhờ vào mặt trời, mà anh lại là mặt trời của tôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play