*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Phương Uyên

Mẹ Giang vừa tìm không thấy người đâu, giờ Giang Tịch lại không mời mà đến, còn đúng lúc mấu chốt như này lại thọc gậy vào bánh xe, bà đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Chuyện gì là chuyện gì?

Giấu cái thứ như thế, còn chuyện gì nữa!

Nhưng chủ đề riêng tư như vậy khó để mở lời ghê.

Dù sao Quý Minh Châu cũng là con gái, nếu thấy hoặc nghe được thì nhất định sẽ ngại.

Hơn nữa bà cũng không ủng hộ cách xử lý tọc mạch như vậy, con dâu tương lai nhà mình chọn, phải nâng niu chứ.

Nhưng thế nào thì cũng phải âm thầm đập cho Giang Tịch một trận.

Nghĩ xong, mẹ Giang hừ lạnh một tiếng, cho rằng không có ai thấy, lấy tay đem mảnh vải đen kia nhét lại vào thùng carton.

"Mẹ đến được một lúc rồi cũng không thấy con đâu. Tự nhiên giờ bất ngờ đứng đây là muốn dọa mẹ đau tim đấy à. Vừa nãy bấm chuông muốn nát cái tay cũng là Quý Minh Châu ra mở cửa."

"Mẹ đến cũng không báo trước cho con." Giang Tịch đứng thẳng người, hai mắt mờ mịt, chỉ liếc qua hộp carton mẹ Giang đang cầm.

Mẹ Giang không để ý đến ánh mắt của Giang Tịch, quay người đặt hộp carton lên kệ rồi cầm cái đĩa không biết tìm thấy ở đâu ra, bực mình với Giang Tịch, "Tránh ra, mẹ đi nấu cơm."

Giang Tịch hơi nghiêng vai, mở ra một lối đi.

Đợi đến khi bóng dáng của mẹ Giang biến mất trên hành lang, Quý Minh Châu giả vờ không có chuyện gì, vừa định đi qua Giang Tịch thì bị anh chặn lại.

"Vừa nãy cô với mẹ tôi nói chuyện gì?"

Quý Minh Châu cười thầm, "Làm gì có gì."

"Nhưng tôi nghe được câu 'Sở thích kỳ dị'." Giang Tịch nhìn xuống, đúng lúc nhìn vào mắt Quý Minh Châu.

Anh nghe được nửa câu đầu, tất nhiên nửa câu sau cũng phải nghe được.

Quý Minh Châu nhìn gương mặt đen như đít nồi của anh, chớp chớp mắt, "Này là bác gái nói anh á."

Đôi mắt hoa đào của cô gái nhướng lên, con ngươi ướt ướt chứa đựng một tầng sương mù, ánh mắt sáng ngời, giống như một tiểu hồ ly thông minh.

Cô đi đến bên cạnh Giang Tịch, đỉnh đầu chỉ chạm đến cằm anh, giọng điệu tự mãn vang lên, "Xem ra bình thường bác gái rất không hài lòng với anh, lát nữa nếu bác có hỏi gì thì anh phải ngoan ngoãn nghe lời người lớn một chút, nhớ ứng phó tốt, biết không?"

Giang Tịch nhìn cô, khẽ nhướng mày, "Cái gì cũng nghe lời, cô chắc chưa?"

Quý Minh Châu nhìn chằm chằm Giang Tịch một lúc lâu, cảm giác khí thế của mình tự nhiên ngắn đi một đoạn.

Nhưng tính cô đã thích liều ăn nhiều, không thể để bản thân chịu thiệt thòi được.

Giọng cô chắc nịch ——

"Tất nhiên là tôi chắc rồi!"

...

Trước khi ăn cơm, Giang Tịch không ngạc nhiên khi bị mẹ Giang kéo đến góc tường để làm công tác tư tưởng.

"Con nói thật đi, con mua cái... cái thứ kia làm gì?" Mẹ Giang suy nghĩ thật lâu mới nói hết câu.

Mẹ Giang đã nói vậy, Giang Tịch cũng hiểu được bà muốn hỏi gì.

Có lẽ là cái miếng vải lần trước.

Nhớ lại phản ứng vừa rồi của Quý Minh Châu, Giang Tịch nheo mắt suy tư một lúc.

Cô ghé sát lại gần anh mang theo hương hoa hồng nhàn nhạt, thoang thoảng mà lại không tản ra khiến người ta buồn bực, phải dựa thật gần mới phát hiện ra được.

Không đợi Giang Tịch đáp lại, mẹ Giang lại nói, "Con mua xong còn cất ở trong kho, may mà là mẹ thấy, nếu mà Minh Châu vô tình thấy thì sao, con định nói gì với con bé?"

Giang Tịch lười biếng ngước mắt lên, tùy ý đáp một tiếng.

"Cái thằng này! Một chữ cũng không nói là thế nào!"

Người vẫn luôn hiền lành nhân hậu như mẹ Giang bị Giang Tịch làm cho tức chết, suýt nữa thì véo tai anh.

Giang Tịch vẫn là bộ dáng không thay đổi trước đó, "Mẹ, đi ăn cơm thôi."

Mẹ Giang ở trong lồng ngực thở phì phò, vừa định nổi giận lại nghe thấy anh nói, "Con tự biết phải làm thế nào."

Mẹ Giang nghe Giang Tịch trả lời như vậy, lúc này mới thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút.

Bà bước chân về phía phòng khách, vừa đi vừa nói.

"Nhớ chăm sóc nó thật tốt, để sang năm mẹ mày bế cháu nội."

Mới đầu mẹ Giang còn nói nhỏ, sau đó bị cơn tức làm cho không tự chủ được cất giọng lên, bà còn chưa đi vào phòng khách mà đã nghe thấy tiếng.

Quý Minh Châu đang bước tới, liền nghe được mấy từ "Bế cháu nội" trong miệng mẹ Giang.

Cô vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Giang Tịch.

Người bên kia bắt được ánh mắt nghi vấn của cô, bên ngoài vẫn là một bộ dáng lạnh lùng tự phụ.

Không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Cô bảo anh phải nghe lời!

Nhưng mà cũng phải biết chọn lời mà nghe chứ!

Cho đến khi ngồi vào bàn ăn cơm, Quý Minh Châu cũng không thèm nhìn Giang Tịch lấy một cái.

Vì mẹ Giang sắp xếp nên hai người đành phải ngồi cạnh nhau, khoảng cách rất gần.

Quý Minh Châu cũng không khách khí, nắm bắt cơ hội, tàn bạo đạp một cái lên chân của Giang Tịch.

Giang Tịch bên cạnh có vẻ hơi sững sờ một chút, sau đó cũng không phát ra tiếng động nào, tiếp tục bình tĩnh.

Mẹ Giang ngồi đối diện không để ý đến hành động nhỏ của hai người, vừa gắp đồ ăn cho Quý Minh Châu vừa hỏi, "Minh Châu, con đến đây ở mấy ngày rồi đã quen chưa?"

"Dạ tốt ạ, con cũng quen rồi."

Quý Minh Châu nói thật, cơ sở vật chất ở đây cũng chẳng khác ở nhà là bao.

Giang Tịch bình thường rất yên tĩnh, không quấy rầy cô, so với ở nhà họ Quý có khi còn thoải mái hơn.

"Vậy là tốt rồi, hai đứa phải hòa thuận, khi nào rảnh thì ra ngoài đi dạo với nhau."

Mẹ Giang nói đến đây, không biết nghĩ ra cái gì, liền đề nghị, "Lần này mẹ đến cũng vội, nếu tối nay rảnh gì thì về nhà đi."

"Tối nay ạ?" Quý Minh Châu tự hỏi, "Gần đây con cũng không có việc gì."

"Không có việc gì thì tốt, nhân tiện về nhà ngủ một đêm." Mẹ Giang cười đồng ý.

Gần đây Quý Minh Châu đúng là siêu rảnh.

Cô đã đăng video mới lên, việc nhậm chức ở Quý thị cũng chưa bắt đầu.

Mà ngủ qua đêm ở nhà họ Giang, cũng chả khác lắm so với ở Bách Duyệt.

"Con như thế nào cũng được ạ."

"Còn con?" Mẹ Giang gật đầu với Quý Minh Châu, lại hỏi đến Giang Tịch.

Đột nhiên mẹ Giang lại đưa ra lời đề nghị như vậy, Giang Tịch vốn kín tiếng cũng phải ngẩng đầu lên khi bà hỏi.

"Sao tự nhiên lại muốn về?"

"Cả nhà cũng muốn gặp Minh Châu, từ ngày con bé về nước vẫn chưa qua nhà mình chơi."

Nghe đến đây, mặt Giang Tịch rủ xuống, không biết đang suy nghĩ gì.

...

Nhà họ Quý với nhà họ Giang rất gần nhau, nhưng hai ngôi nhà được trang trí theo phong cách hoàn toàn khác nhau.

Nhà họ Quý cũ rồi nên hồi xưa Quý Minh Châu còn nhỏ đã được sửa lại một lần. Nó được thiết kế theo sở thích của Quý Thiếu Ngôn và có phong cách độc đáo. Đây là trang viên kiểu gothic, bên trong vẫn còn giữ lại y nguyên các đồ đạc, bày trí như hồi mà mẹ Quý còn sống.

Mặc dù nhà họ Giang làm kinh doanh từ thế hệ này qua thế hệ khác, nhưng tổ tiên của họ là dòng dõi Nho học. Ngôi nhà này cũng đã được sửa chữa nhiều lần qua các thế kỉ, đến tận ngày nay vẫn là một tòa đại viện, chưa từng thay đổi.

*Đại viện là một nơi rộng lớn, kiểu nhiều gia đình có thể ở được với nhau á.

Tất cả đều được xây dựng bằng gỗ trắc đỏ sẫm, mái nhà chạm rỗng và kính giếng trời khảm pha lê, ngước mắt lên là thấy cả bầu trời, ngoài sân còn có hòn nam bộ, nước chảy róc rách.

*Giếng trời:



Yên tĩnh trầm mặc, mang đầy nét cổ kính quyến rũ, không nói ngoa khi ngôi nhà này đã qua bốn thế hệ, nhưng ở thế hệ này chỉ có bố Giang và mẹ Giang sống tại đây.

Dọn dẹp ở Bách Duyệt xong rồi mới qua đây, đúng là mệt mỏi.

Lúc đến nhà họ Giang thì trời đã tối.

Quý Minh Châu và Giang Tịch lại ngồi vào bàn ăn.

Bố Giang vẫn còn ở trên tầng, mẹ Giang đi gọi ông, nhưng mãi vẫn chưa thấy xuống.

Thực ra trước đây Quý Minh Châu cũng đã đến thăm nhà họ Giang mấy lần, ngoài mối quan hệ quen biết giữa phụ huynh thì cô và anh cũng là bạn học.

Mặc dù mùa hè siêu nóng, nhưng sang nhà họ Giang rất thoải mái.

Vì là nhà cổ nên mùa hè khi bước vào trong nhà sẽ thấy rất mát, còn mùa đông thì có sưởi xung quanh nên cũng ấm, nhiệt độ quanh năm vô cùng dễ chịu.

Chỉ là bây giờ rõ ràng trong nhà rất ấm, nhưng Quý Minh Châu lại thấy lạnh đến phát bực.

Tay chân lạnh ngắt.

Không hiểu tại sao.

Quý Minh Châu ngồi đợi có hơi chán, cô lại vào Weibo để lướt.

Tình cờ có một video, lượt share và comment cũng rất cao nên cô bấm vào xem.

Nội dung cũng rất đơn giản, xếp hạng những chỗ chim chuột táo bạo của các cặp đôi.

Ba địa điểm đứng đầu bảng là trên xe ô tô, trong phòng thay đồ và dưới bàn.

Trong số đó, vị trí dưới bàn được xếp hạng đầu tiên.

Ở trên xe với trong phòng thay đồ thì quá bình thường rồi, không gian cũng rộng rãi thoải mái, không cần phải quá lén lút.

Bởi vì xung quanh không có người.

Mà hành động dưới bàn, là đang ở dưới con mắt của những người khác.

Căng thẳng, kích thích, táo bạo, những cảm xúc giống như khi bị treo trên một sợi dây, trong đầu hỗn loạn không kịp nghĩ cái gì.

Lúc mà hormone adrenaline tràn lên não dẫn đến tim đập thình thịch, như một con hươu đang chạy loạn trong lồng ngực.

Cô mở loa ngoài nhỏ, nhưng nghe nội dung như vậy cũng không muốn nghe tiếp nữa.

Cô ấn nút thoát, ngay trước khi tắt, video phát ra một câu tổng kết ——

"Những địa điểm tình thú như vậy, bạn đã thử qua chưa?"

Quý Minh Châu tắt máy, ánh mắt nhìn sang góc nhà, đột nhiên cảm thấy chân bị cọ một cái.

Không nặng không nhẹ.

Quý Minh Châu quay đầu lại nhìn, chỉ có mỗi Giang Tịch đang ngồi cạnh cô.

Chính là hắn, làm gì còn ai khác!

Tuy nhiên cô vẫn cố tình hỏi ——

"Anh đá tôi?"

"Sao, không được à?"

Khác sự im lặng thường ngày, Giang Tịch trực tiếp đáp trả.

Đầu ngón tay mảnh khảnh của anh đặt trên bàn ăn, sau đó quay mặt qua nhìn cô.

"Cô thích chơi mấy trò tình thú thì tôi chiều."

Hết chương 10.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play