Hắn chưa bao giờ cảm ơn ai cả. Điều này không chỉ khiến cô mà ngay cả Linh cũng bất ngờ nhìn hắn. Cảnh tượng giờ đây cứ như slow motion trong phim cô dâu 8 tuổi vậy. Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại reo phá đi bầu không khí đó, Mộc Linh nhịn cười cúi đầu xin phép chị cho cô nghe máy một chút.

- Vâng! Chị Lan khỏe rồi! Mọi người vào đi!

Linh chỉ vừa cúp máy thôi, mà bên ngoài đã ùn ùn người đến, tay cầm tay xách đủ thứ đến. Cha của cô dù bận nhiều việc nhưng cũng đến, bên cạnh Nam hình như là vợ sắp cưới thì phải. Cô hơi nheo mắt nhìn, cùng cô gái ấy là hai người tuổi cũng trạc tuổi của cha cô. Hai người đó dù không biết tên, cũng chưa gặp mặt lần nào nhưng cảm giác thân thuộc vẫn còn đó. Vậy...họ là ai?

- Đình Đình...

Cả hai người đều đồng thanh, đôi mắt ngấn nước hối lỗi nhìn cô. Cô vẫn không hiểu họ đang gọi ai, hơi nhíu mày nhìn họ đầy thắc mắc.

- Đình, mày không còn nhớ tao à? Gia Mỹ đây, tao là Gia Mỹ!

- Mọi người gọi tôi?

Hắn thở dài nhìn họ, hiện giờ cô làm sao có thể chấp nhận được mình là Đình Đình được chứ. Ngay cả hắn khi giao cho Nam điều tra rồi từ từ lần ra manh mối cũng vẫn còn không tin vào kết quả nữa mà. Nhưng cũng không thể phủ nhận là trong lòng hắn cực kì vui, vì giờ đây người hắn yêu và người hắn từng yêu chính là một.

Mộc lão gia ra hiệu cho mọi người ra ngoài. Rồi ông ngồi cạnh giường con gái, chậm rãi kể lại tất cả chi tiết.

- Con gái, có chuyện này có lẽ sẽ rất khó tin. Nhưng cha phải kể cho con nghe.

- Vâng!



- Có một cô công chúa xinh đẹp cùng cha và mẹ đến Mỹ thi hội thi âm nhạc, chẳng may bị tai nạn máy bay, người mẹ tan xác, người cha bị thương nặng bất lực phải nằm bệnh viện, còn đứa bé gái đó thì mất tích không tìm được dấu vết. Mọi người cho rằng cô bé đã mất cùng với mẹ. Song không phải vậy. Cô bé được cặp vợ chồng nọ đem về nuôi nấng. Vì họ không có mụn con, nên đặt tên cô là Đình - nghĩa là trời, muốn ví đó chính là đứa con mà ông trời ban tặng cho họ. Đứa bé tên Đình đó lớn lên xinh xắn, học giỏi. Đem lòng thương con trai của một ông trùm mafia. Vì cậu đã có hôn ước với người con gái khác. Ông ta đành phải chia cắt hai người họ. Đem cha mẹ nuôi của cô ra dọa dẫm. Cô đành phải ngậm ngùi đồng ý rời xa cậu. Trong một phút nông nỗi, cô lao vào chiếc xe hơi của cha. Và rồi chuyện như thế nào chắc con cũng biết.

Cô chăm chú nghe từng lời từng chữ của câu chuyện của cha. Nước mắt không hiểu từ đâu mà chảy mãi không thôi. Cũng muốn cha ngừng lắm, không hiểu sao, miệng lại cứng ngắt, không mở ra được.

- Đình à, cha đã rất giận cha của Phong, cha đã nói chuyện với bác ấy. Con biết đấy, Phong không có lỗi, Linh cũng đã nhường Phong lại cho con.

Cô vẫn tiếp tục khóc, tiếng nấc ngày một rõ hơn. Lời của cha cô nói là thật, tại sao kí ức vẫn không hiện về?

- Cha luôn mong con hạnh phúc!

Mọi người từ từ đi vào, có cặp vợ chồng nọ, mặt hối lỗi nhìn cô:

- Cô chú xin lỗi, chỉ vì ích kỉ, chỉ vì sợ chết, sợ nhiều thứ đã đẩy cháu vào tình thế nguy hiểm này!

Cô ôm trầm lấy họ, cứ khóc mãi, khóc mãi. Giây phút này thật cảm động, thiêng liêng làm sao. Đè nén cảm xúc lại, gạt đi nước mắt. Cô chậm rãi thưa:

- Con không sao...nhưng...hai người cứ xưng là cha mẹ đi. Đừng gọi cô chú nữa!

Ngày hôm nay là một ngày khó quên, thật ấm áp và hạnh phúc. Cô mong rằng, giây phút này vẫn sẽ còn mãi, không bị phai nhòa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play