Khi Mộ An An đang tính toán, thì cô đã đi tới đầu hẻm, cô nhìn ánh sáng ở phía sau, sau đó cong môi, bước vào bên trong con hẻm nhỏ.

Bên trong con hẻm nhỏ khá tối, phía trước thì bị đống rác lấp kín không có lối đi.

Cơ thể Mộ An An dán sát vào vách tường, chờ người phía sau theo kịp.

Ai ngờ, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng mở cửa, ngay sau đó cổ tay Mộ An An đã bị khống chế kéo vào trong nhà, Mộ An An phản ứng rất nhanh, giây tiếp theo bị lôi kéo cô liền vung nắm tay đánh người nọ.

Thân thủ của đối phương không hề yếu, ngăn chặn đòn tấn công bằng nắm đấm của Mộ An An đồng thời đóng cửa lại.

Hai người ở một trong căn phòng nhỏ tối tăm, Mộ An An cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể dựa vào tính cảnh giác của bản thân để tấn công đối phương, thủ đoạn đều rất tàn nhẫn.

Nhưng bên kia chỉ phòng thủ chứ không tấn công.

Mộ An An nhân cơ hội ra tay tàn nhẫn, trong lúc đối phương phòng thủ, liền quật cổ tay đối phương, đè người xuống cửa, dùng cùi chỏ dí vào cổ đối phương.

“Tiểu thư An An, là tôi!”
Trong bóng tối, một giọng nam quen
thuộc vang lên, Mộ An An an khiếp sự đồng thời thu tay lại.

Người bên kia lấy điện thoại ra, bật đèn pin lên, chiếu sáng căn phòng nhỏ, đồng thời chiếu rọi rõ bộ dáng của hắn.

Là La Sâm.

Cô hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

La Sâm: “Thất gia tới đón tiểu thư An An.


Mộ An An hơi kinh ngạc: “Thất gia tới đây sao? Thất gia không phải ở công ty làm việc sao?”
“Đã xử lý xong rồi, vốn định đến đón tiểu thư An An, nhưng đúng lúc gặp phải người theo dõi.

” – La Sâm trả lời một cách máy móc, sau đó bổ sung thêm một câu: “Dựa theo thời gian hiện tại, thì người theo dõi đã bị xử lý rồi, tiểu thư An An yên tâm, sau này sẽ không xuất hiện nữa.


Mộ An An vốn dĩ muốn bắt lấy người theo dõi, xác định có phải là Giang Cầm hay không.

Nhưng nếu Thất gia đã muốn ra tay, đăng sau nhất định sẽ xử lý sạch sẽ, Mộ An An cũng không nghĩ nhiều nữa.

Tôi biết rồi.

Khi Mộ An An đáp lại, thì cửa đã được mở ra ròi.

Bên ngoài con hẻm nhỏ giống hệt như lúc Mộ An An bước vào, thối nát, tối tăm chật hẹp.

Mộ An An đi ra khỏi con hẻm nhỏ, thì nhìn thấy chiếc xe Rolls Royce ở phía đối diện, cô liền trực tiếp đi tới.

Vừa băng qua đường, tài xế liền xuống xe, mở cửa ghế sau cho Mộ An An.

Bên trong xe.

Tông Chính Ngự mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cà vạt thắt hờ hững trên

cổ, vài chiếc cúc ở cổ áo đã được mở ra.

Cả người có chút lộn xộn, nhưng vô cùng phong lưu.

Mộ An An chưa bao giờ cưỡng lại được sắc đẹp của Thất gia.

Ngày thường nghiêm túc cấm dục, hiện tại như vậy, nhưng thật ra như vậy càng thêm vài phần hoang dã, cùng với……gợi cảm.

Mộ An An trong lòng tê dại.

Mà bên trong xe Tông Chính Ngự đang xoa lông mày, nhìn thấy Mộ An An đứng bên ngoài xe, liền ngước
mắt nhìn qua, cau mày.

Mộ An An định thần lại, có thể nhìn thấy sự ghét bỏ trong mắt Thất gia.

Cô dừng lại, sau đó mới nhận ra mình vừa đi ra từ nhà hàng lẩu, trên người nồng nặc mùi.

Thất gia không thích vị này.

Trước đây Thất gia từng cùng cô đi ăn lẩu, khi trở về cả người nồng nặc toàn là mùi.

Mặc dù không nói gì, nhưng Mộ An An từ trước đến nay vẫn luôn cẩn thận, có thể thấy được anh không thích mùi này.

Mộ An An đảo mắt, cuối cùng trước khi lên xe liền quyết định cởi áo khoác thể thao, đưa cho tài xế bên cạnh vứt đi.

Mặc dù bên trong cô mang thắt lưng màu đen, nhưng vẫn để lộ rốn.

Tông Chính Ngự vốn dĩ là ánh mắt ghét bỏ, nhưng bây giờ liền trở nên nguy hiểm.

Anh cầm lấy áo khoác bên hông ném lên người Mộ An An: “Cởi quần áo cái gì?”
Giọng điệu của anh rất nghiêm khắc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play