Giờ phút này, Mộ An An cảm thấy chính mình như một vị công chúa đang ngồi trên cung điện chờ người đến bái kiến!
Đồng thời Mộ An An cũng từ trên
màn hình tivi nhìn thấy người tiến vào phòng.

Cũng vào lúc này lập tức hiểu được những gì Thất gia đã làm!
Trái tim Mộ An An thắt lại sau đó điên cuồng đập nhanh.

Thuận theo sự đến gần của ba người, trái tim Mộ An An ngày càng đập nhanh.

Có ba người đến.

Một người phụ nữ ăn mặc đơn giản, một người đàn ông ăn mặc toàn thân tây trang và một người con gái trên mặt còn băng băng gạc, thân mặc bộ
đồ bệnh nhân.

Đôi nam nữ trung niên Mộ An An không quen biết, nhưng người trẻ tuổi kia thì Mộ An An quen.

Đường Mật!
Sau khi nhận ra Đường Mật thì Mộ An An có thể trực tiếp xác định đôi nam nữ trung niên kia là cha mẹ của Đường Mật.

“Tiểu thư An An!.

” Cha Đường Mật lên tiếng trước.

Người đàn ông vốn không lớn tuổi, nhưng cả người lại đem cho người ta cảm giác sa sút già nua.

Mẹ Đường Mật cũng gọi theo một tiếng: “Tiểu thư An An!” Hai âm thanh này gọi rất cung kính.

Tựa như người hầu bò dưới cung điện cung cung kính kính gọi người công chúa cao cao tại thượng ở trên.

Mộ An An không nói gì.

Cha mẹ Đường Mật cung kính gọi một tiếng sau đó len lén nhìn về phía Đường Mật, vươn tay kéo đồ trên người Đường Mật.

Nửa khuôn mặt Đường Mật được quấn trong băng gạc trên đó còn có vết máu.

Cô ta nắm chặt lấy quần áo mình, nhìn chằm chằm Mộ An An với bộ mặt ai oán, không cam tâm! Nhưng cuối cùng vẫn là bị cha mẹ Đường ém xuống, cúi đầu gọi một tiếng:

“Tiểu thư An An!” Cái kiểu cúi đầu này mang theo một sự thoả hiệp.

Đối với người trước giờ sống trong nơi cao cấp, được người khác tâng bốc mà phải cúi đầu chính là sự sỉ nhục!
Nhưng bây giờ Đường Mật ngoại trừ phải cúi đầu gọi thần trước mặt Mộ An An thì không còn bất cứ lựa chọn nào nữa.

Bởi vì…
Tông Chính Ngự nói, Mộ An An là công chúa còn Đường Mật cô chỉ là một hạt bụi.

Đường Mật không cách nào quên được chuyện sáng nay khách sạn tập đoàn Đường thị bị bốc phốt, sau đó nổ tung ra như dòng thác lũ không cách nào kiểm soát được, từ đó gây ra sóng gió trong nhà Đường.

Sáng sớm cha mẹ Đường Mật đã đưa cô đến bệnh viện, nhờ lão gia Tông Chính giúp đỡ.

Nhưng bọn họ không gặp được lão gia Tông Chính, chỉ gặp được Tông Chính Ngự.

Trong hành lang bệnh viện, một người đàn ông xuất thân như ngọc, ăn mặc được giản, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng nghiêm nghị.

Mang theo lực công kích khiến người ta sợ hãi.

Rất khiến người ta thấy choáng ngợp.

Người đàn ông chỉ nói một câu: Con của các người đắc tội công chúa của tôi.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play