Thất gia: “Vừa nãy chỉ hứa với cháu ôm, không có hôn.


Mộ An An vốn dĩ muốn biến vẻ mặt bất mãn của mình thành bộ dạng đáng thương, chuẩn bị cho một đợt công kích bán thảm
*
Bán thảm:Đóng vai nạn nhân, tỏ vẻ bị hại, đáng thương để tăng độ
thương cảm.

Kết quả Tông Chính Ngự lại nghiêm trang nói như vậy, khiến Mộ An An trong phút chốc thất bại trong việc bán thảm.

Cô liền nở nụ cười, rồi nằm nhoài lên vai Tông Chính Ngự.

Cười không được.

Tông Chính Ngự vỗ nhẹ vào đầu cô, không nói thêm gì.

Ôm Mộ An An xoay người đi về phía cái bàn, rót một ly nước ấm.

Uống nước.

Mộ An An rất ngoan ngoãn uống nước.

Sau khi uống được nửa ly nước ấm, Mộ An An lúc này mới cảm thấy thoải mái.

Cổ họng khô khốc cũng đã được làm ẩm.

“Tràn đầy sức sống, được sống lại rồi.

” – Cô nói.

Nụ cười trên khuôn mặt rất rạng rỡ.

Ánh nắng ngoài cửa sổ kiểu Pháp rất đẹp nhưng không bằng nụ cười của cô gái.

Tông Chính Ngự đặt cốc nước sang một bên, một tay ôm Mộ An An,giữ cô không cho cô ngã xuống, tay kia thì liền nhéo lỗ tai nhéo Mộ An An.

“Ăn cơm rồi đi, ha?” – Anh nói.

Mộ An An vui vẻ gật đầu.

“Bây giờ xuống dưới được chưa?” -Tông Chính Ngự lại hỏi.

Mộ An An lúc này đây rất ngoan và nghe lời.

Không có làm nũng như một đứa trẻ, cũng không có dính chặt, rất ngoan ngoãn xuống khỏi người Tông Chính Ngự.

Sau đó Tông Chính Ngự liền dẫn Mộ An An xuống lầu ăn sáng.

Tự mình lái xe, đến khu vui chơi.

Nhưng, Mộ An An hết lần này đến lần khác yêu cầu, nên Thất gia ngồi ở ghế phó, còn Mộ An An thì lái xe.

Mộ An An có thói quen đua xe.

Từ lúc cô bắt đầu đua xe, căn bản mỗi khi cầm vào vô lăng, tốc độ của xe sẽ bão tố bay ra ngoài.

Nhưng hôm nay cô rất sợ.

Nên lái rất chậm.

Dù sao người ngồi ở ghế phó bên cạnh cô quan trọng nhất, một chút đường cái cũng không thể có.

Kết quả…
“Lái nhanh đi.

” – Người nào đó ở ghế phó, ngược lại không thích tốc độ như này của Mộ An An.

Mộ An An nghiêm túc: “Thất gia, chú chưa từng nghe qua câu này sao?”
Tông Chính Ngự liếc cô một cái.

Mộ An An nghiêm trang nói: “Xe đi không đúng lối, người thân hai hàng lệ rơi.


Tông Chính Ngự không nói chuyện.

Mộ An An lại thầm nói thêm một câu: “Cháu cũng không phải là người nào đó, lái chiếc xe như một máy bay chiến đấu.


“Mộ An An.

” – Tông Chính Ngự gọi cả họ và tên cảnh cáo, một chiếc xe đạp bên cạnh đã phóng qua xe Mộ An An một cách rất ngầu.

Thậm chí còn cố ý dừng ở phía trước xe Mộ An An.

Hắn hiển nhiên là đang khinh thường.

“Cháu lại dùng tốc độ con chó này để đi nữa, thì đi xuống đi.

” – Thất gia đã
ra tối hậu thư.

Mộ An An một chút cũng không dám chậm trễ, lập tức đạp ga phóng xe chạy như bay,gió thổi tới thổi tung quần áo của người chủ xe đạp vừa vượt lên.

Chủ nhân của chiếc xe đạp vẻ mặt choáng váng ăn phải khói xe đến.

Khi Mộ An An và Tông Chính Ngự tới khu vui chơi, vừa lúc đúng 11 h.

Đã có rất nhiều người tập trung ở khu vui chơi.

Đứng ở cổng có thể nghe thấy tiếng hét kích thích từ bên trong, kích thích
Mộ An An kích động theo.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play