Mộ An An cảm giác được có người bên cạnh, lập tức ngẩng đầu lên, cười thuần khiết: “Thất gia, chú mau giúp cháu cởi trói đi, cháu muốn ôm hôn một cái!”
Vừa mới nói xong, Tông Chính Ngự đã cầm lấy tấm chăn, đẩy Mộ An An một phát, khiến cơ thể Mộ An An ở trên giường xoay một vòng.

Đầu óc Mộ An An choáng váng, tấm chăn ở trên người vốn dĩ đã được buông lỏng, nhưng trong chốc lát liền bị quấn chặt lại.

Trong giây tiếp theo, Tông Chính Ngự kết hợp nhiều chiếc cà vạt thành một chiếc cà vạt dài, giống như một sợi dây, trói Mộ An An lại rồi thắt nút.

Mộ An An lộ ra một cái đầu nhỏ.

Mặc cho cô giãy dụa thế nào, cũng chỉ có thể lăn lộn ở trên giường, không thể thoát khỏi tấm chăn.

“Thất gia!” – Mộ An An vô cùng tuyệt vọng hét lên.

Tông Chính Ngự không thèm để ý đến cô, xoay người đi vào phòng tắm.

Anh là một người đàn ông bình thường, Mộ An An như vậy, nhất định
sẽ có nhiều loại phản ứng khác nhau.

Nhưng Tông Chính Ngự có lý trí.

Bất kể lý do là gì, tuyệt đối không thể phát sinh quan hệ với đứa nhỏ.

Tông Chính Ngự là người có cảm xúc và thích sạch sẽ.

Tông Chính Ngự là người khá coi trọng cảm xúc tinh thần, quan hệ tình dục, đòi hỏi hai người phải yêu nhau, hai trái tim sôi sục vì nhau, mới có thể tràn đầy sự thích thú.

Đây cũng là người phụ nữ mà Tông Chính Ngự muốn bắt, ngày đó anh
phát điên vì chứng đau đầu ngoan, cô ấy đã đột nhập vào phòng của anh!
Đồng thời, Tông Chính Ngự phải chịu trách nhiệm với Mộ An An.

Cứ như vậy mà phát sinh quan hệ, thì rất không tôn trọng đứa nhỏ!
Tông Chính Ngự tắm nước lạnh mất nửa tiếng đồng hồ mới xong.

Khi mở nước, bên tai anh chỉ có tiếng nước chảy, ngoài ra không có âm thanh nào khác.

Nhưng mà nước vừa mới đóng, thì Mộ An An ậm ừ rên rỉ từ ngoài cửa truyền vào.

Anh mới vừa tỉnh táo lại, thì bắt đầu trở nên điên cuồng lại.

Thất gia chỉ có thể dùng nước lạnh hết lần này đến lần khác để kiềm chế.

Cuối cùng, khi ra khỏi phòng tắm, Tông Chính Ngự liền lấy tai nghe đeo
vào, mở âm thanh to lên, cái gì cũng nghe không thấy.

Mộ An An quay cuồng từ trên giường xuống mặt đất, vặn vẹo uốn éo, lại ậm ừ rên rỉ, khuôn mặt đỏ bừng bừng bừng.

Thành công đâm vào lòng ngực Tông Chính Ngự, một lần đâm này, đều có thể đâm chảy ra máu.

Nhưng mà, Thất gia vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Thay vào đó anh ôm con nhộng ve sầu Mộ An An, đặt lại trên giường.

Để mặc cô ở trên giường lăn qua lăn
lại.

Tông Chính Ngự từ trên giá sách lấy ra một cuốn sách, kinh tịnh tâm, sau đó ngồi vào ghế sô pha ở bên cạnh, yên lặng đọc nó.

Mặc cho Mộ An An ở giường lăn qua lăn lại như thế nào, anh vẫn thờ ơ.

Chỉ khi Mộ An An lật mình xuống dưới giường, thì anh sẽ ôm người đặt lại ở trên giường.

Có đôi khi, Mộ An An vặn vẹo quá kịch liệt, Thất gia cũng lười làm.

Dù sao trên người còn quấn chăn, trên mặt đất lại còn có một tấm thảm,
không thể làm cô đau được.

Ban đêm, từ từ khuya dần.

Trạng thái của Mộ An An cũng càng ngày càng khó chịu đựng.

Nhưng còn lâu mới hết tám tiếng.

Cùng lúc đó, ở Đường gia.

Đường Mật khi về đến nhà, liền nhốt bản thân ở trong phòng.

Ba mẹ vẫn đang thảo luận về chuyện của TAG ngày hôm nay.

Đều đang nói, ở trong TAG có người đắc tội Thất gia, khiến Thất gia nổi giận, thủ đô từ trên xuống dưới bị chấn động, cả một đêm không yên bình, chĩ vì một cô gái.

Đường Mật trốn ở trong phòng, trong lòng cảm thấy không an tâm.

Cô ta lúc này đang suy nghĩ về những gì La Sâm nói lúc nãy…
La Sâm sau khi xử lý xong những người đó, đã đích thân đuổi Đường Mật ra khỏi TAG.

Hơn nữa cũng bày tỏ lòng biết ơn
chân thành đến Đường Mật vì đã báo với Thất gia.

Mọi thứ đang diễn ra theo đúng kế hoạch của Đường Mật.

Chuyện đêm nay, Đường Mật vốn định xử lý Mộ An An luôn một lần.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play